Trời đêm, trong một ngôi nhà nhỏ hai tầng, ở một căn phòng trên tầng hai, một tên tiểu hài tử khoảng chừng 5-6 tuổi đang nằm trên giường, hắn vẫn đang ngủ.
Bỗng dưng, tiểu hài tử giật mình tỉnh giấc, hắn nhanh chóng bật dậy, người hắn đổ đầy mồ hôi, đầu hắn có chút đau nhức, hắn gian nan đưa tay ôm trán, sau đó mở mắt nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm.
-Đây là đâu? Chẳng phải ta gặp vấn đề khi sử dụng Vô Tự Thần Thư sao? Tại sao ta lại ở đây? Và nơi này sao lại có chút quen thuộc như vậy?
Tiểu hài tử này chính là Lâm Thanh Phong, sau khi Vô Tự Thần Thư phát nổ chuyện sau đó hắn cũng không nhớ được gì nữa.
Khuôn mặt hắn có chút ngây dại, hắn cảm giác khung cảnh trong phòng rất quen thuộc, nhưng hắn vẫn không thể nhớ rõ hắn đã từng nhìn thấy căn phòng này ở đâu.
Suy nghĩ một lúc mà vẫn không nghĩ ra được gì, Lâm Thanh Phong lúc này mới lắc đầu thở ra một hơi.
-Mặc kệ nó, nhớ cũng không nhớ được, thôi thì ta cứ xuống giường rồi đi thăm dò một chút.
Lúc hắn bước xuống giường, hắn mới phát hiện được là những đồ vật trong phòng này quá cao so với hắn, hắn có chút kinh ngạc.
Hắn đưa tay sờ vào đồ vật trong phòng thì hắn lại phát hiện bàn tay của hắn lại quá nhỏ.
Lúc này hắn mới nhìn lại thân thể của mình, thân thể của chính hắn lúc này là của một tiểu hài tử, hắn có chút không tin tưởng, hắn lại chạy tới trước gương để xem xét, nhưng hình ảnh trong gương lại khiến hắn trầm mặc rồi tự hỏi.
-Tại sao ta lại trở về khi còn nhỏ? Chẳng lẽ ta bị nổ chết rồi, sau đó lại trùng sinh?
Trong mắt Lâm Thanh Phong hiện tại đứng trước gương là một tiểu hài tử, hắn cũng chính là Lâm Thanh Phong lúc nhỏ.
Lúc này, từ dưới lầu lại có tiếng của một người phụ nữ vọng lên.
-Tiểu Phong, đã dậy rồi sao? Mau xuống đây, chúng ta chuẩn bị ăn cơm này.
Giọng nói của người phụ nữ ngay lập tức khiến Lâm Thanh Phong giật mình, hắn nhớ rất rõ giọng nói này, bởi vì giọng nói này là giọng nói của mẫu thân hắn.
Lâm Thanh Phong lúc này mới nhớ ra, khung cảnh quen thuộc trong căn phòng này, đó chính là nơi mà hắn ở lúc còn nhỏ.
Hai mắt hắn có chút ướt át, hắn nhanh chóng mở cửa phòng ra rồi chạy xuống dưới.
Nhưng vào lúc hắn mở cửa phòng ra thì trước mắt hắn lại xuất hiện một khung cảnh khác khiến hắn có chút sững sờ.
Hắn đang ở trên một chuyến bay, nữ tiếp viên thấy hắn đứng yên không di chuyển, nàng mới bước tới gần rồi lên tiếng.
-Quý khách, xin ngài vui lòng về chỗ ngồi thắt dây an toàn, chúng ta sắp đi qua khu vực có bão vì thế máy bay sẽ không ổn định.
Nhưng đúng lúc này, máy bay bắt đầu rung rắc, một lúc sau thế giới trước mắt Lâm Thanh Phong lại tối sầm.
….
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Thanh Phong lại lần nữa mở mắt, khung cảnh xung quanh lại hiện ra.
Lâm Thanh Phong hắn đang nằm trong một căn phòng nhỏ, căn phòng này hoàn toàn xa lạ đối với hắn.
Trong phòng cũng không có nhiều vật dụng, góc phòng có một cái tủ gỗ, giữa phòng có một bộ bàn ghế được làm bằng tre, Lâm Thanh Phong đang nằm trên một chiếc giường nhỏ cũng được làm bằng tre.
Hắn muốn ngồi dậy để đi xem xét xung quanh, nhưng khi hắn cử động một chút thì toàn thân hắn lại đau nhức.
Lúc này hắn mới xem xét bản thân, toàn thân hắn quấn đầy băng vài, xung quanh phòng mùi thuốc nồng nặc.
Chỉ cần nhận ra hai điểm này thì hắn cũng tự biết được, hắn đây là được người cứu, hắn cười khổ một cái rồi tiếp tục nhắm mắt nằm tại chỗ.
Lâm Thanh Phong chờ đợi cũng không được bao lâu thì cửa phòng lại được mở ra, một tiểu cô nương trên tay cầm theo một thau nước, phía sau lưng thì mang theo hòm thuốc tiến vào.
Nàng đặt thau nước cùng hòm thuốc lên bàn rồi sau đó mới tiến lại cạnh giường xem xét tình trạng của Lâm Thanh Phong.
Nàng từ từ đỡ lấy cánh tay của Lâm Thanh Phong, nhẹ nhàng đặt nó thẳng ra sau đó cẩn thận bắt mạch cho hắn.
Lúc này Lâm Thanh Phong bất chợt mở mắt, hắn ngay lập tức lên tiếng.
-Tiểu cô nương, ngươi đã cứu ta sao?
Tiểu cô nương lúc này mới giật mình, nàng nhanh chóng thả tay Lâm Thanh Phong xuống, nhưng nàng lại quên mất rằng, hiện tại Lâm Thanh Phong đang bị thương khắp người, mặc dù nàng chỉ buông nhẹ xuống nhưng cũng đủ khiến hắn đau nhức nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu cô nương lại giật mình lần nữa, nàng lúng túng lên tiếng.
-Xin lỗi, thật xin lỗi, vì ngươi làm ta giật mình nên ta mới như vậy.
Lâm Thanh Phong cả người đau nhức, hắn hít sâu một hơi để cố gắng không la toáng lên, hắn cắn chặt răng rồi lên tiếng.
-Ta không có việc gì, ngươi là người đã cứu ta sao?
Tiểu cô nương có chút không tin tưởng mà nhìn Lâm Thanh Phong, vẻ mặt hắn đau đớn như vậy, làm gì có chuyện “không sao” đây?
Tiểu cô nương trợn mắt nhìn hắn một cái rồi lên tiếng.
-Nhìn vẻ mặt ngươi khó coi như vậy, còn bảo không sao cái gì? Còn nữa ta không phải là người đã cứu ngươi, người cứu ngươi là tỷ tỷ của ta.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lên tiếng.
-Như vậy, tiểu cô nương, tỷ tỷ của ngươi hiện tại ở đâu? Ta muốn tạ ơn nàng vì đã cứu ta.
Tiểu cô nương ngay lập tức nổi nóng, nàng liền hét toáng lên.
-Ngươi mới là tiểu cô nương, cả nhà ngươi mới là tiểu cô nương.
Lâm Thanh Phong ngay lập tức giật mình, hắn không ngờ rằng phản ứng của nàng lại lớn như vậy, hắn gãi đầu một cái rồi lưng túng hỏi lại.
-Như vậy ngươi tên là gì? Ta có thể gọi ngươi là gì đây?
Tiểu cô nương lúc này mới vui vẻ trở lại, hai tay nàng chống hông, nàng ngẩng cao đầu rồi trả lời.
-Ta tên là Gia Cát Tư Uyển, mọi người thường gọi ta là Uyển nhi hoặc Uyển Uyển, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.
Lâm Thanh Phong hai mắt trợn lên, trong lòng hắn thầm nhủ.
-Chỉ là giới thiệu cái tên thôi mà, có cần phải làm quá lên như vậy không?
Tuy rằng trong lòng suy nghĩ một đống loạn thất bát tao, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn cố gắng nở nụ cười sau đó hỏi tiếp.
-Như vậy Uyển nhi, ta tên là Lâm Thanh Phong, ngươi có thể gọi ta là gì cũng được.
Gia Cát Tư Uyển lúc này liền gật đầu rồi lên tiếng.
-Tốt thôi, “Gì cũng được” ca ca, mặc dù ta không hiểu tại sao ngươi lại ưa thích cái tên kỳ quái như vậy, nhưng không sao chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi.
Lâm Thanh Phong nghe xong liền muốn phun ra một ngụm lão huyết, hắn không biết được bộ não của con hàng này được làm bằng gì nữa, “gì cũng được” cũng được coi là để gọi người sao? Ý của hắn là nàng muốn gọi hắn bằng cách nào cũng được a.
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn ho nhẹ một cái rồi mới trả lời.
-Uyển nhi, ta nghĩ ngươi nên gọi ta là Phong ca thì tốt rồi.
Gia Cát Tư Uyển lúc này mới nở nụ cười gật đầu.
-Như vậy mới giống tên người chứ, ta còn tưởng Phong ca có sở thích quái dị đây.
Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn lại nhìn xung quanh một cái rồi lên tiếng hỏi.
-Uyển nhi, muội đã nói là tỷ tỷ của muội cứu ta, như vậy hiện tại nàng ấy ở đâu? Ta muốn tạ ơn nàng ấy được chứ?
Gia Cát Tư Uyển có chút bối rối, nàng hít sâu một hơi rồi mang theo vẻ mặt trịnh trọng trả lời hắn.
-Phong ca muốn gặp tỷ tỷ cũng được, nhưng muội nói trước, Phong ca không được ngạc nhiên hay sợ hãi, vì nếu ca làm vậy thì ca chắc chắn sẽ chết...sẽ bị tỷ tỷ đánh tới chết.
Lâm Thanh Phong cũng im lặng, hắn không biết phải tiếp lời Gia Cát Tư Uyển thế nào mới tốt, hắn hít vào một hơi rồi gật đầu với nàng coi như là đồng ý.
Gia Cát Tư Uyển lúc này mới đi ra khỏi phòng để đi tìm tỷ tỷ của nàng.
Một lúc sau, Gia Cát Tư Uyển trở về, và theo sau nàng là tỷ tỷ nàng.
Lâm Thanh Phong phát hiện bọn họ đã đến, hắn liền quay đầu lại nhìn ra cửa, không nhìn ra của còn tốt, nhưng vừa nhìn thì hắn đã muốn bất tỉnh, đập vào mắt hắn là một tên nam tử trung niên khuôn mặt đầy râu.
Nam tử chỉ mặc một cái quần, cũng không mặc áo vì thế hắn lộ ra thân hình cao lớn, lông ngực rậm rạp cơ bắp cuồn cuộn.
Trong đầu Lâm Thanh Phong liền có hàng vạn con thảo nê mã chạy loạn.
-Đã nói là tỷ tỷ đâu? Tại sao lại dẫn theo tên này trở về? Người với người tại sao một ít tín niệm cũng không có?
Gia Cát Tư Uyển ho nhẹ một cái, nàng có chút lúng túng giải thích.
-Phong ca, tỷ tỷ của ta hiện tại đang bận, nàng không thể gặp ngươi được, còn đây là phụ thân của ta, hắn nghe nói ngươi đã tỉnh vì thế hắn vào đây xem ngươi một chút.
Nam tử trung niên mỉm cười gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.
-Phong tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh rồi, ta là phụ thân của Uyển nhi, ta tên Gia Cát Minh Quang, ngươi có thể gọi ta là gì cũng được.
….Hết Chương 131….