Hạ Cơ

Quyển 7 - Chương 19




Editor: Cà Pháo

✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒

Qua mấy ngày, Kha Kỳ lại liên hệ Hạ Cơ. Nghĩ đến lần trước thấy được hai mẹ con Hạ Châu ở nhà, việc này không biết có liên quan đến Kha Kỳ hay không. Nếu Kha Kỳ muốn ở bên Hạ Châu, đúng là cần phải cho Hạ Châu một thân thế tốt trước. Kha gia tuy rằng vẫn chưa tính là hào môn, nhưng để vào cửa cũng không được thấp. Giống như loại thân phận này của Hạ Châu muốn gả vào nhà bọn họ vẫn khó khăn.

Kha Kỳ tìm cô? Lại có chuyện gì đây? Nếu đúng như trên mạng nói như vậy, hắn và Hạ Châu lại hợp lại, vậy thì lúc này tìm cô để làm gì? Mặc kệ như thế nào, vẫn nên đi nhìn trước cho thỏa đáng.

Hôm nay Hạ Cơ mặc đơn giản, một cái áo sơ mi màu lam tươi mát và quần tây, nhìn qua sạch sẽ gọn gàng. Hẹn ở phụ cận quán cà phê, Hạ Cơ còn chuẩn bị để lát nữa còn đi dạo phố.

Kha Kỳ đã sớm đến, gọi đồ uống cho hai người. Từ chỗ bạn bè biết được cô thích uống Cappuccino, Kha Kỳ gọi một ly cho cô. Nói thật, hắn không nghĩ rằng Hạ Cơ thích uống loại thức uống cho nữ sinh này, đối với người đẹp lạnh nhạt và bốc lửa như cô mà nói, có chút quá ngọt ngào.

Hạ Cơ xuất hiện, ánh mắt tham lam của Kha Kỳ nhìn cô. Nhìn đến nỗi khiến Hạ Cơ mất tự nhiên. Kha Kỳ chưa từng thử qua cảm giác nhớ một người đến như vậy, mỗi ngày mở mắt đều là cô, nhắm mắt cũng là cô. Nhưng mà ngại chuyện của Hạ Châu, nên bản thân không có tới tìm cô, chỉ có thể để nỗi nhớ mong lan tràn.
Còn cô thì sao, ngày thường không có hắn thì cô vẫn đặc sắc, cô vẫn gọn gàng, xinh đẹp như hoa, không có bởi vì hắn vắng mặt mà có một chút ít ảnh hưởng. Lần trước cũng vậy, không chút do dự đẩy hắn về phía người phụ nữ khác. Nhận ra chuyện này khiến lòng Kha Kỳ hơi chua xót.

“Sao vậy? Tìm tôi có việc gì à?” Hạ Cơ đánh vỡ trận xấu hổ giữa hai người, còn cả một loại ám muội vô hình. Tuy nói lúc đầu Hạ Cơ có tâm tư thông đồng với Kha Kỳ, coi coi hắn rốt cuộc có năng lực gì? Nhưng sau khi Hoắc Bạch xuất hiện, phần tâm tư này của cô liền chặt đứt. Dù gì hiện tại Hoắc Bạch đã là bạn trai chính quy đã gặp qua gia trưởng.

“Không có chuyện gì, thì không thể nói chuyện sao?” Kha Kỳ cười khổ. Vốn là để giải nỗi khổ tương tư, nhìn thấy đối phương hoàn toàn không dao động, Kha Kỳ phát hiện bản thân còn một con đường dài phải đi.

“Đương nhiên là có thể.” Loại bạn bè này đối với Hạ Cơ mà nói có thể có hoặc có thể không. Vậy nên nhìn coi Kha Kỳ muốn ra chiêu gì đã.
“Hạ Cơ, thật ra anh có chút việc muốn nói với em.” Nhìn bộ dạng Kha Kỳ khó mà mở miệng. Hắn hiểu rõ lúc này có lẽ không phải là thời cơ tốt, nhưng hắn không cam lòng bản thân không kích động được một tia gợn sóng trong lòng cô.

Hạ Cơ chăm chú lắng nghe, nhìn coi Kha Kỳ rốt cuộc muốn nói gì?

Nhìn ánh mắt Hạ Cơ chăm chú và sáng trong, Kha Kỳ còn chưa nói ra miệng thì lỗ tai đã đỏ một mảnh. Thì ra đối với người mình yêu sẽ cẩn thận và không khống chế được như vậy, sợ bản thân có chỗ làm không đúng. Nếu có thể biết hôm nay mình yêu một người như vậy, thì lúc trước Kha Kỳ nhất định sẽ giữ thân trong sạch, sạch sẽ chờ cô tới. Không để nhiều người tới tăng thêm tình sử của hắn như vậy.

“Anh lần đầu tiên gặp em, đã thích em. Có lẽ em sẽ cho rằng lời nói này của anh rất đột ngột, khiến em không có tư tưởng chuẩn bị. Chúng ta cũng chỉ là bạn bè mới gặp qua hai ba lần mà thôi. Nhưng đối với anh mà nói, mỗi một lần chúng ta gặp nhau, mỗi một cơ hội ở chung với nhau đều cực kỳ quý giá.” Kha Kỳ tạm dừng một chút.

“Nhưng ngày đó anh không phải có bạn gái rồi sao?” Hạ Cơ mở miệng.

“Anh và cô ấy đã chia tay.” Kha Kỳ giải thích.