Hạ Cơ

Quyển 7 - Chương 17




Editor: Cà Pháo

✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒

Hậu quả khi bạn giường nhiệt tình quá mức chính là mỗi khối cơ bắp của Hạ Cơ đều đau nhức, phàm là chỗ bị Hoắc Bạch yêu thương qua đều chồng chất vệt đỏ, vết tích hôn loang lổ. Để cho người ta bực bội chính là, sau khi làm xong, Hoắc Bạch còn đường đường chính chính lôi kéo Hạ Cơ từ trên lầu đi xuống. Hạ Cơ còn chưa kịp nghĩ phải giải thích cha mẹ Hạ như thế nào, thì đã bị chuyện nhìn thấy làm cho kinh sợ.

Lúc này Hạ Châu ở trong đại sảnh nhà Hạ Cơ, còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Tuy rằng lớn tuổi, nhưng mà đa tình, vẫn còn phong vận, mơ hồ có thể nhìn ra được lúc trẻ là một mỹ nhân. Chỉ tiếc khuôn mặt bị năm tháng mài giũa khiến không ít nếp nhăn, lúc này tuy rằng hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng vẫn không giấu được thái độ chanh chua trong ánh mắt. Người này chắc là là mẹ ruột của Hạ Châu, nếu tỉ mỉ so sánh với mẹ Hạ nghiêm khắc, liền phân rõ cao thấp.

“Vị này chính là?” Hạ Cơ biết rõ còn cố hỏi.

Hạ Đông Quân nhìn Hoắc Bạch cùng xuống dưới trên mặt nhịn không được, tuy rằng việc xấu trong nhà không thể khoe ra, nhưng chẳng lẽ hiện tại lại đuổi Hoắc thiếu đi?

“Đây là em của con.” Trên mặt Hạ Đông Quân vẫn có một tia áy náy.
“Chị.” Hạ Châu ân cần kêu.

“Em gái? Mẹ tôi chỉ sinh ta một đứa con gái, em gái này từ nơi nào tới?” Hạ Cơ cũng không nể mặt, lúc này mặt mẹ Hạ cũng rất nghiêm túc. Hạ Cơ còn không quên mình còn có một nhiệm vụ là để cho cha mẹ Hạ ly hôn, lúc này mà không rời, thì để tới lúc nào?

“Đây là dì Tô của con cùng với con gái cha.” Hạ Đông Quân giải thích nói.

“Dì Tô là ai? Cha cùng bà ta có con gái, thì đặt mẹ tôi ở chỗ nào? Nhìn cô ta tuổi xấp xỉ với tôi, chẳng lẽ là lúc trẻ tuổi cha cùng bà ta có quan hệ, hiện tại tìm tới cửa, là muốn làm gì đây?” Lời này nghe vào trong tai mẹ Hạ không thể nghi ngờ là đem những việc thương tâm đó nghĩ lại, oán hận lúc này vốn không có theo năm tháng giảm bớt, ngược lại càng thêm bén nhọn, nếu không phải vì Hạ Cơ, bà thật sự không biết những năm đó tại sao bà lại ở lại đây?
“Dì Tô hiện tại đã lớn tuổi, không có năng lực chăm sóc Hạ Châu, hy vọng cha có thể để Hạ Châu nhận tổ quy tông.” Hạ Đông Quân vẻ mặt biết vậy chẳng làm. Chẳng qua Hạ Cơ biết ông ta chỉ là muốn từ chỗ mình lấy sự đồng tình mà thôi. Nếu bản thân đồng ý, lực cản mẹ bên kia sẽ giảm bớt.

Không biết có phải do tác dụng của cộng tình hay không, nhìn khuôn mặt mẹ Hạ thống khổ, Hạ Cơ đau lòng không thôi. Chỉ nghĩ muốn giải thoát cho mẹ Hạ từ chỗ người đàn ông không có một chút ôn nhu này.

“Một đứa con gái riêng? Còn muốn nhận tổ quy tông?” Vẻ mặt Hạ Cơ châm biếm. “Cha, theo như cha nói, cha muốn để giữ đôi mẹ con này lại, vậy tôi với mẹ sẽ về nhà ông ngoại, ông ly hôn với mẹ, mỗi người sống khỏe mạnh. Từ nay về sau, ông cũng không phải cha tôi.” Hạ Cơ nói tàn nhẫn, nếu không làm sao có thể rời khỏi tên cáo già Hạ Đông Quân này.

“Con sao có thể nói những lời này, cha không phải cha con, vậy thì ai mới là cha con chứ?” Hạ Đông Quân lúc này là e ngại mặt mũi Hoắc Bạch nên không có phát giận, nếu không phải tại loại thời điểm này, Hạ Đông Quân nhìn Hoắc Bạch nào có không vui. Nếu là thật sự để Hạ Cơ gả cho hắn, vậy thì thật đúng là con rể cưng.

“Được rồi, cha, tự mình suy nghĩ một chút đi. Mấy ngày này, tôi và mẹ đi ở nhà ông ngoại vài ngày. Hành lý tôi đã kêu người làm thu xế tốt rồi.” Hạ Cơ nói xong liền lôi kéo mẹ Hạ rời đi.

Hạ Đông Quân vừa định đuổi theo, đã bị Hoắc Bạch giữ lại.

“Bác trai, lúc này để bác gái yên tĩnh cũng tốt.” Hoắc Bạch nói Hạ Đông Quân cũng không dám cãi lời.