Hạ Cơ

Quyển 7 - Chương 15




Hạ Cơ bị liếm ra cảm giác, thỉnh thoảng ưỡn ngực hướng vào trong miệng Hoắc Bạch. Hoắc Bạch cũng mừng rỡ tiếp thu cô chủ động, bầu vú non mềm mại đều bị anh nuốt vào trong miệng. Hoắc Bạch ăn mùi ngon, Hạ Cơ khó chịu miệng rên rỉ không dừng.

“Thoải mái không?” Hai người khó được mà giao lưu, lần trước một câu cũng chưa nói đã trực tiếp dũng mãnh làm.

“Thoải mái. Quá tuyệt vời, lại dùng lực chút.” Hạ Cơ ở thời điểm này sẽ không áp lực bản thân, thẳng thắn nói ra cảm thụ chân thật nhất.

Hoắc Bạch thích cô nhất ở điểm này, chân thật không làm ra vẻ, nếu không anh sẽ đoán không ra câu nào là dối lòng câu nào là cự tuyệt, câu nào là thiệt tình chán ghét. Yêu là yêu, không yêu thì không yêu, đơn giản sáng tỏ không bẩn thỉu ướt át. Chính là tình cảm mà anh muốn.

Nhìn phía trên hai bầu đầy đặn trắng nõn đầy dấu vết anh lưu lại, lúc này Hoắc Bạch mới thỏa mãn. “Thật mềm thật lớn.” Hoắc Bạch nhéo hai bầu, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm mặt Hạ Cơ. Lúc này trên mặt Hạ Cơ đầy ham muốn tình dục, khóe mắt ửng hồng, trên cái mũi cũng toát ra mồ hôi mỏng, đôi môi khẽ nhếch, thở ra hương lan cùng với âm thanh dễ nghe mà anh thích.

Hai bầu mềm mại ở trong tay anh không ngừng biến hóa đủ loại hình dạng, ngón tay cái của Hoắc Bạch vuốt ve ở đầu hai viên. Hạ Cơ đói khát khó chịu, hai chân quấn lên eo rắn chắc của Hoắc Bạch không ngừng cọ xát. Ám chỉ rõ ràng như vậy đương nhiên Hoắc Bạch nháy mắt đã hiểu. Kéo váy ngủ của cô đến trên eo, lộ ra cái bụng bằng phẳng cùng với cái quần lót ren màu trắng.

Mở hai chân cô ra, không khó phát hiện, giữa quần lót đã ướt hơn phân nửa. Bàn tay Hoắc Bạch sờ soạng chỗ ướt át, mỗi một chút, đều khiến cho bảo bối dưới thân rung động, âm thanh trong miệng cũng lơ đãng kêu ra, câu hồn đoạt phách.

Cái quần lót nhỏ đã hoàn toàn ướt đẫm, Hoắc Bạch cởi ra ném nó sang một bên. Bàn tay trực tiếp cùng cánh hoa sung huyết tiếp xúc. Nhìn ra được Hạ Cơ đã động tình, hoa dịch chảy róc rách từ giữa ra, còn mang theo một cổ mùi hương hoa đào thấm vào ruột gan. Hoắc Bạch nhịn không được để cái mũi sát vào ngửi.

Cái mũi thẳng tắp đụng phải cánh hoa mềm mại. Mũi lạnh, cánh hoa lại nóng, thân thể Hạ Cơ không thể không run lên. Hai mảnh trai thịt bị bàn tay tách ra, ý đồ muốn khoét sâu vào bên trong. Nào biết mị thịt tầng tầng lớp lớp, mòi một chút không đến bên trong. Nhìn màu sắc mị thịt mê người, Hoắc Bạch nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Hương vị cũng không khó ăn như trong tưởng tượng như vậy. Quả nhiên là trời sinh vưu vật. Hoắc Bạch không nhịn được, trực tiếp đem đầu lưỡi hướng sâu vào trong, đem mị thịt gắt gao đẩy ra, để toàn bộ đầu lưỡi đi vào. Hai chân Hạ Cơ vùng vẫy, không biết muốn đá văng Hoắc Bạch ra hay là muốn kẹp anh càng chặt.

“Hoắc Bạch, không cần, thật là khó chịu.” Chân Hạ Cơ banh đến gắt gao, ngón chân cũng cuộn tròn lên.

Lúc này Hoắc Bạch không thể nói chuyện, đầu lưỡi còn đang bên trong đấu tranh anh dũng. Bàn tay vỗ vỗ cái mông vểnh của Hạ Cơ, ý bảo cô an phận chút.

Đầu lưỡi của người đàn ông ở bên trong ra ra vào vào, mang đến kích thích khiến cho Hạ Cơ cắn chặt môi dưới, sợ bản thân phát ra tiếng vang khiến những người khác trong nhà tới. Đôi tay kéo khăn trải giường màu trắng nhàu thành một đoàn.

Tốc độ của Hoắc Bạch càng lúc càng nhanh, mị thịt cọ xát cũng càng thêm kịch liệt. Không biết đụng tới chỗ nhô lên nào,hoa huy*t của Hạ Cơ giống như cái miệng cống mở ra, hoa dịch một đợt thủy triều. Hoắc Bạch há to mồm mút vào, không muốn lãng phí một giọt.

Hạ Cơ còn ở trong dư vị cao trào chưa phục hồi tinh thần lại, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, phía dưới còn đang trong tình trạng hư không chờ đợi đồ ăn xâm lấn.