Hạ Cơ

Quyển 5 - Chương 12




Editor: Thủy Lương

Beta: Cà Pháo

Chuyến đi này của Khải Minh chỉ là muốn chứng kiến sau khi Hạ Cơ rời xa hắn, cuộc sống có bao nhiêu tốt đẹp. Hắn đột nhiên nhớ tới trước đây, lúc mới cưới Hạ Cơ, Khải Minh cũng sủng Hạ Cơ trong lòng bàn tay. Mọi người đều nói Hạ Cơ là cô bé lọ lem bước vào thế giới hào môn, dần dần Khải Minh cũng cảm thấy Hạ Cơ là trèo cao. Hạ Cơ vốn là một vì sao sáng trên bầu trời, theo thời gian, màu sắc của cô cũng ảm đạm đi nhiều.

Phụ nữ bên ngoài thì lúc nào cũng đều có thể giữ được cảm giác mới mẻ. Khải Minh dưới ngọn đèn của rượu cũng không tránh khỏi bị lạc mất bản thân. Nhìn hai người họ có cuộc sống gia đình tốt đẹp, Khải Minh hâm mộ không thôi. Nam chính trong cái phòng kia rõ ràng phải là hắn mới đúng. Nếu tên Bạch Triết kia không biết tốt xấu như vậy, hắn liền cho hắn ta một bài học. Để cho hắn ta biết phụ nữ nào là không thể đụng vào.

Hắn trước sau vẫn luôn tin tưởng hắn với Hạ Cơ là một đôi, trước kia là sai lầm của hắn, bây giờ Hạ Cơ cũng chỉ là lạc đường mà thôi. Một ngày nào đó hắn muốn đưa Hạ Cơ trở về.

- --------------------------------------

Ánh sáng ban mai theo cửa sổ sát đất chiếu vào, ấm dào dạt. Hạ Cơ nằm trên ghế bên cửa sổ phơi nắng. Mặc chiếc áo màu trắng chỉ tới ngực, còn có một chiếc quần đùi. Thật rõ ràng đây là Bạch Triết mua.

Bạch Triết bưng bữa sáng lại đây, tài nấu nướng của Bạch Triết dưới sự tu luyện, lúc trước, bữa sáng của bọn họ chỉ đơn giản là sữa bò, sữa đầu nành, đã được thay thế bằng bánh mì nướng.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên làn da oánh bạch như ngọc của Hạ Cơ. Da mặt bóng loáng không nhìn thấy lỗ chân lông. Bạch Triết nhìn mỹ nhân của mình cũng không khỏi say mê.

" Lại đây, ăn sáng." Bạch Triết đứng ở trước bàn kêu cô gái nào đó đang tắm nắng.

"Anh ôm em." Hạ Cơ vươn tay với Bạch Triết. Không biết đây có phải gọi là cậy sủng mà kiêu không nữa.

Phía trước là ôn hương nhuyễn ngọc, một người đàn ông làm sao có thể cự tuyệt. Bạch Triết đi qua, dùng cách ôm con nít đem Hạ Cơ bế lên. Bàn tay lớn đặt ở dưới mông, một tay đỡ sau lưng cô, hai chân Hạ Cơ kẹp lên eo của Bạch Triết.

Ôm người yêu của mình, Bạch Triết cảm thấy giống như ôm toàn bộ thế giới, mỗi bước đi đều vững vàng. Tới bàn ăn, Bạch Triết không buông Hạ Cơ xuống, trực tiếp ôm cô ngồi ở trên đùi mình.

Yêu nhau chính là những việc mình có thể làm thì nhất định phải làm cho đối phương. Giống như bây giờ, rõ ràng có thể tự mình ăn sáng, một hai phải một miếng một miếng đút cho đối phương ăn. Có đôi khi dùng tay đút, có đôi khi dùng miệng mớm.

Bạch Triết thực thích Hạ Cơ mặc cái áo lót này, hai dây áo màu đen, chiều dài vừa đủ ôm lấy bộ ngực của cô. Lộ ra vòng eo tinh tế, bên trên cũng có vẻ no đủ. Cô chỉ cần hơi cúi người về phía trước thôi là một nửa bầu vú liền lộ ra ngoài.

Đương nhiên, cậu tùy ý kéo xuống một chút, tảng lớn trắng nõn trước ngực liền lộ ra trước mắt, mơ hồ còn có thể thấy quầng vú màu hồng nhạt. Bạch Triết không thỏa mãn nhìn đến một chút như thế này, lại kéo xuống chút nữa, một viên đậu đỏ đứng thẳng lộ ra.

Hạ Cơ thấy vậy muốn che lại, Bạch Triết đi trước một bước đem đậu đỏ niết ở hai ngón tay. Động tác của Hạ Cơ ngược lại là đem bàn tay của Bạch Triết đè lên nhũ thịt của mình.

"Đừng quậy nữa, ăn bánh mì đi! Anh muốn ăn vị đậu đỏ hay là lúa mì?" Hạ Cơ có ý đồ muốn dời đi chú ý của Bạch Triết. Ăn thịt không lâu nên Bạch Triết luôn như vậy, tùy chỗ đều muốn chiếm tiện nghi.

"Đậu đỏ." âm thanh của Bạch Triết đột nhiên trầm thấp. Ngọt đến mức lỗ tai của Hạ Cơ sắp mang thai. Cầm một thìa đậu đỏ đưa đến bên miệng của cậu.

"Anh muốn ăn viên đậu đỏ này." Bạch Triết đâm đâm một chút trước ngực nhô lên đỉnh núi, đem áo kéo xuống, hai vú từ bên trong nhảy ra.