Sau khi Hạ Chí nói xong, dường như mới nhớ đến một chuyện rất quan trọng: Nhưng mà chúng ta còn chưa ở bên nhau! Lông mày cô cau lại, dáng vẻ như gặp phải mối thù sâu nặng.Đường Hạo: ...‘Cảm ơn, cảm ơn cô vẫn còn nhớ rõ chuyện này.Nhưng vì sao cô luôn không nắm được trọng điểm?Anh ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao?Đường Hạo cúi đầu ăn, giống như không để tâm, trả về một câu: Vậy thì ở bên nhau thôi!‘Hai mắt Hạ Chí sáng lấp lánh cúi người nhìn anh: Có thật không?‘Đường Hạo ngẩng đầu, nhìn bộ dáng cô, nhất thời cảm thấy mình bị lừa, đây là kẻ lừa đảo cố ý? Ngay sau đó anh bị sặc, nghiêng đầu che miệng ho khụ khụ, để tránh cô lại đặt trọng điểm không biết lệch đi nơi nào, anh đành phải gật gật đầu.Hạ Chí lộ vẻ vui mừng rõ ràng, nói lời thấm thía: Anh yên tâm, em không phải loại người bội tình bạc nghĩa đâu.‘Đường Hạo nhắm mắt xuôi tay, vậy, em không cảm thấy, em đang cầm sai kịch bản sao?Cả một buổi chiều, Đường Hạo có chút hoài nghi cuộc đời.Đi dạo triển lãm ô tô, đi được chốc lát cô lại liếc nhìn anh, khi thì phấn khích, khi thì buồn phiền, rốt cuộc anh cũng không nhịn được hỏi cô: Em làm sao vậy? Cô lắc đầu: Không, chỉ là cảm thấy, em phải quý trọng anh thật tốt.‘Điều đó thật không dễ dàng, đã một đống tuổi rồi, chắc áp lực tâm lý phải rất lớn để tự giao mình cho cô nên cô nhất định sẽ không phụ lòng anh.Ngược lại, Đường Hạo rất vui vẻ, vô cùng tò mò, mạch não của đứa trẻ này rốt cuộc hình thành như thế nào, quanh co ngoằn ngoèo không hợp với lẽ thường.Anh gật đầu: Được, anh nhớ kỹ, em không phải là người bội tình bạc nghĩa.‘Hạ Chí liếm môi, có chút khẩn trương hỏi: Em có thể nắm tay anh không? Cô dơ tay mình ra, ánh mắt chân thành nhìn anh, ý tứ là: Em không có ý muốn mạo phạm anh, em chỉ muốn biểu đạt yêu cầu hợp lý với tư cách là bạn gái thôi.Đường Hạo do dự hai giây, bất đắc dĩ giơ tay mình ra, sau đó bị Hạ Chí nắm lấy.Bàn tay của cô gái rất mềm, cũng rất nhỏ, ngón tay mảnh dài mềm mại ôm lấy bàn tay anh, có chút dùng sức, chắc là vui vẻ nên cô nhanh chóng cười ra tiếng.Một bộ không dám tin mình lại chiếm được tiện nghi.Cuối cùng, Đường Hạo cũng biết, vì sao mình không tình nguyện, cái này mẹ nó giống như người vợ nhỏ bị đùa giỡn vậy.Mẹ kiếp!Hạ Chí đi dạo xem cái gì cũng không rõ lắm, cả đường đi cô chỉ nhìn Đường Hạo, thường thường nghe anh giải thích một chút cái nào là biển số xe lịch sử, cái nào là biển số xe hàng loạt, còn có các tính năng linh tinh, Hạ Chí nghe rất nghiêm túc, chỉ là không nhớ kỹ thôi.Ánh mắt luôn mang theo ý cười dừng mãi trên người anh, cảm giác kia giống như đã theo đuổi anh 800 năm cuối cùng cũng tới tay.
Đường Hạo cảm thấy, nếu trường hợp không ở nơi công cộng thì có lẽ cô đã nhào vào mình rồi.