Hạ Chí cảm giác được hình như anh đang tức giận, nhưng không biết vì sao lại tức giận, nghĩ mãi, chắc là anh không thích nói chuyện nửa vời.Cô cũng không thích nói chuyện nửa vời, nhưng nếu nói, anh sẽ không cho rằng cô đang nguyền rủa anh chứ! Anh còn đi chùa thắp hương đấy! Ngộ nhỡ tin quỷ thần, vậy chẳng phải cô đã phạm vào điều cấm kị sao?Thế là Hạ Chí rối rắm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên giải quyết việc quan trọng lúc này trước, liếc nhìn anh một cái, rồi mới chần chừ mở miệng nói: Thật ra, hôm đó tôi mơ thấy anh...‘Vẻ mặt cô xoắn xuýt, giống như rất khó để nói ra.Đường Hạo không biết vì sao, trong lòng bỗng trở lên hồi hộp, không khỏi thở ra một hơi.Lớn từng này, lần đầu tiên lái xe chệch đường, thậm chí là lần đầu tiên đụng xe, lần đầu tiên rẽ...!Bản thân anh chưa bao giờ lo lắng như vậy.Chỉ sợ cô đột nhiên nói: Tôi mơ thấy anh muốn ngủ với tôi...‘Anh nên trả lời như thế nào, quỷ mới biết!Vừa nghĩ làm sao có thể tà môn như vậy, một bên lại là sau khi gặp cô thì gặp đủ các loại chuyện tà môn.Cảm giác kia, thật giống như mặt trời mọc hướng tây, có người nói cho bạn biết tháng sáu có tuyết rơi, lý trí nói với bạn, tháng sáu không có tuyết rơi, mặt trời sẽ không mọc hướng Tây.
Nếu bạn nghĩ mặt trời mọc hướng tây đúng là mọc từ hướng Tây thì tháng sáu có tuyết rơi đúng là tháng sáu có tuyết rơi, có thể trong tiềm thức con mẹ nó đã cảm thấy có khả năng nho nhỏ tháng sáu thật sự có tuyết rơi.Đường Hạo liếc nhìn cô, để một hơi trước cổ họng, môi mím chặt, giống như khoảnh khắc yên tĩnh trong phim kinh dị khi không có hiệu ứng âm thanh khủng bố, ngược lại là đáng sợ nhất.Hạ Chí vẫn còn cầu kim bài miễn tử: Nếu tôi nói, anh nhất định không được tức giận đấy! Giấc mơ tôi không thể khống chế được, tôi cũng không biết vì sao mình lại mơ loại giấc mơ này...‘Vì sao...!Phải...!Loại giấc mơ kia...Lúc này Đường Hạo chỉ muốn bóp chết cô cho xong việc.Thế giới của anh liền có thể yên tĩnh trở lại.Hạ Chí nhìn thấy lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt, cũng không khỏi khẩn trương lên, tha thiết nhìn anh: Thật đấy, giấc mơ này của tôi hoàn toàn không có ý muốn xúc phạm anh.‘Xúc phạm...Cô nói xúc phạm...Đường Hạo kéo cổ áo, cảm thấy cổ có chút khó chịu, thở không được vì tức.Nếu không cô vẫn đừng nên nói nữa.
Đường Hạo cắn răng hàm, giọng điệu trầm đi.Hạ Chí nóng nảy: Đừng a, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, tôi tuyệt đối sẽ không ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, tôi thực sự không nghĩ chuyện nó lại quá mức...‘Ngày nghĩ...!Đêm mơ...Vì vậy...!Quá mức...Đường Hạo đưa lưỡi chống lên má, cảm thấy hai huyệt Thái Dương nhảy thình thịch.Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận tuyết tháng sáu này rồi, vì vậy tư thế của anh bây giờ là đón trận tuyết rơi tháng sáu!Rốt cuộc, Hạ Chí cũng lấy được hết can đảm nói ra: Tôi mơ thấy anh rơi xuống nước, là tôi đẩy anh ngã xuống nước, thật sự, tôi không có ý ám chỉ cái gì, cũng không nói đùa với anh, cũng tuyệt đối không có ý muốn mạo phạm anh, tôi khẳng định khi thanh tỉnh tôi không có ý nghĩ muốn đẩy anh xuống nước, sau khi mơ giấc mơ này xong chính tôi cũng thấy quá hoang đường! Tôi thích anh như vậy, sao có thể đẩy anh xuống nước.