Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 41: Xấu Hổ Rồi?




Edit: Shun An



Beta: Be Lười



Ánh đèn trên đỉnh đầu đánh lên đến sáng sủa, chiếu vào sắc mặt trắng bệch của một vài người đang ngồi.



Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại, liên tiếp mặt đối mặt nhìn nhau mà đứng lên.



Giang Tử Duyệt còn thất thần, lại bị Nhạc Thần kéo lên, cô lảo đảo một chút, tay chống ở trên bàn, mặt như màu đất, đôi môi cũng chậm rãi mất đi màu máu.



Bên ngoài phòng bao ầm ĩ đến khác thường, tiếng người ồn ào, mùi thức ăn, mùi rượu lả lướt quanh quẩn, làm cho không khí yên lặng ở trong ghế lô càng khiến cho người ta hít thở không thông.



Qua một lúc lâu, không ai nói chuyện, ngay cả một tiếng chà xát quần áo cũng không có.



Trong tay Lâm Hoằng Tế còn đang cầm ly rượu dở dang, hai cánh môi cứ đóng mở, sau một lúc lâu, nặng ra hai chữ: “Tổng giám đốc Phó……”



Phó Minh Dư vốn đang cúi người dựa vào trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, một tay chống cái bàn, nghe thấy mí mắt nhếch lên, lạnh lẽo nhìn qua, Lâm Hoằng Tế liền ngậm miệng.



Áp suất trong phòng càng thấp.



Còn Nguyễn Tư Nhàn từ lúc Phó Minh Dư nói xong thì vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên cầm lấy túi đứng lên, cúi đầu đẩy tay Phó Minh Dư ra đi về phía cửa.



Lúc lướt qua bàn gần cửa, những người vừa nãy bàn tán về cô đều lui về một bước, sợ gần cô.



Nhưng Nguyễn Tư Nhàn đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Cơ trưởng Lâm, cái kia…… Không nghĩ đến hôm nay lại khiến sinh nhật của anh thành như thế, thực xin lỗi.”



Lâm Hoằng Tế sắp khóc, cô đừng CUE(1) tôi, thật sự không liên quan đến tôi.



(1) ám chỉ, ám hiệu, nói bóng gió.



Mà Nguyễn Tư Nhàn khi đi ra ngoài cửa, ánh mắt mọi người chậm chạp chưa thu về.



Sao khí thế của Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên giảm xuống thế?



Thanh âm nói chuyện cũng tinh tế nho nhỏ. Hơn nữa nếu vừa nãy họ không nhìn lầm thì lỗ tai cô còn đỏ à?



Đây là diễn bộ dáng nhu nhược trước mặt tổng giám đốc Phó sao?



Phó Minh Dư không có lập tức đi ra ngoài theo, cánh tay bị Nguyễn Tư Nhàn đẩy ra thả lỏng xuống ở cạnh quần, xoay chuyển cổ tay. Khi đưa mắt nhìn về phía bàn người, cảm xúc trong mắt không phân biệt được.



“Nhìn thấy rồi sao?”



Không hiểu rõ được lời này của anh có ý gì? Chỉ cảm thấy trong đầu như bị kéo ra như một cây cung, kéo căng đến quai hàm cũng cứng đờ rồi.



Ngay sau đó, khi Phó Minh Dư nói ra câu tiếp theo, cây cung kia đột nhiên bị gãy.



“Mấy người như vậy là muốn tạo thêm khó khăn cho tôi?”



—— Tuy rằng nghe như thế giống như có sụ bất đắc dĩ, nhưng lại có ý cảnh cáo rõ ràng và nhiều hơn.



Vừa nãy lúc Nguyễn Tư Nhàn ở đây, trong giọng nói của anh còn có mấy phần dịu dàng như thế. Nhưng lúc anh nói câu này, ngữ khí cùng thần thái đều dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến không có độ ấm, giống như bão táp trước biển sâu, sóng lớn ngấm ngầm.



Phó Minh Dư chỉ ném lại những lời này, xoay người đi ra ngoài.



Lâm Hoằng Tế muốn đuổi theo ra ngoài nói một chút gì, nhưng thứ nhất là chân không động được, thứ hai không biết nên nói cái gì.



Phòng bao lại lần nữa lâm vào tình trạng yên lặng như chết.



Đánh vỡ cục diện này là một người ở bàn gần nhất nói một câu.



Loading...



—— “Nguyễn Tư Nhàn nóng nảy thật.”



Mọi người giống như mới vừa tỉnh mộng, sôi nổi nhìn về Nghê Đồng.



Nghê Đồng còn ở đang ở trạng thái trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt mờ mịt:



“Làm cái gì thế? Thì ra là tổng giám đốc Phó đang theo đuổi cô ấy?”



Cô nàng này đang cảm thấy bản thân mình chính là một đứa ngu ngốc hết chỗ nói, lại còn từng dạy cho Nguyễn Tư Nhàn làm thế nào để theo đuổi đàn ông.



Nghê Đồng nói ra, tự nhiên sẽ có người tiếp lời.



“Má ơi…… Còn tưởng rằng là một mối quan hệ pháo hữu(2) kết quả là như thế này, bây giờ phải làm gì đây……”



(2)( /炮友/mối quan hệ dựa trên lợi ích và như cầu sinh lí, /炮/ được hiểu theo nghĩa là làm tình.



“Làm sao đây? Vừa rồi vó phải cố ấy nghe được lời chúng ta nói rồi hay không?”



“CMN! Năm nay tôi còn muốn được thăng làm tiếp viên trưởng. CMN! CMN!”



“Rốt cuộc là ai truyền ra trước! Không làm rõ ràng chuyện đã truyền đến ồn ào huyên náo. Bây giờ thì hay rồi, chúng ta cùng nhau chết chung.”



Trong lúc mọi người cãi nhau, Giang Tử Duyệt mím môi, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hô hấp cơ hồ từng chút từng chút đi ra.



Nhạc Thần đột nhiên đột nhiên cầm ly rượu ở trước mặt ném xuống đất.



“Xoảng” đến một tiếng.



Phòng bao lại an tĩnh lại.



Mảnh vỡ thủy tinh bắn đến mu bàn chân của Giang Tử Duyệt, chị ta chợt ngẩng đầu, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm Nhạc Thần, biểu lộ gần như là muốn nổ tung.



“Giờ thoải mái không?”



Mặt Nhạc Thần đỏ lên, kéo dài đến cổ, gân xanh trên trán hiện lên,



“Bảo cô câm miệng thì cô không nghe. Chỉ có miệng cô biết nói sao?!”



Trong ánh mắt của Giang Tử Duyệt cơ hồ đã trừng ra những tơ máu hồng, quát:




“Anh còn là đàn ông không?! Cùng lắm thì tôi từ chức, sợ cô ta làm gì!”



“Cô! Mẹ nó!”



Nhạc Thần tức đến giơ lên tay, lúc giơ lên đến đỉnh đầu, mọi người bên cạnh muốn xoa dịu mà cản lại. Chính anh ta ngay tại lúc này, trong nháy mắt cũng khôi phục lại lí trí, mạnh tay đem lực đó đánh xuống ghế bên cạnh.



“Cô muốn đi thì tự mà đi. Mẹ nó đừng có liên luỵ đến tôi!”



Những người phi công như Nhạc Thần không giống với Nguyễn Tư Nhàn. Nguyễn Tư Nhàn cũng không phải là công ty hàng không bồi dưỡng, hợp đồng so ra nới hơn. Nhưng kiểu của Nhạc Thần từ khi được tuyển chọn khi học cấp ba thì đã ký hợp đồng với công ty hàng không, định hướng bồi dưỡng. Toàn bộ chi phí học tập đắt đỏ đều do bên hãng hàng không xuất tiền túi ra. Cho nên hợp đồng thật sự bị hủy đi, cơ hồ là không có khả năng đi sang những chỗ khác làm được.



Mặc dù muốn cưỡng chế đi làm ở nơi khác, khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng đủ khiến cho anh ta táng gia bại sản.



Bây giờ Giang Tử Duyệt đắc tội người lãnh đạo trực tiếp, khó bảo toàn sẽ không liên lụy đến Nhạc Thần.



Công ty thì đổi không được, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.



Chuyện nhỏ thì, chuyến bay về sau toàn sắp ở khoảng cách ngắn, mỗi ngày ở vùng này bay vài đoạn, trong tổng thời gian bay dài, mệt nhất là tỉ lệ thời gian hạ cánh và nghỉ ngơi giảm xuống mức thấp nhất.



Hoặc là nói một tiếng với bên quản lí không trung, giữ tất cả chuyến bay của anh ta lại thành chuyến cuối cùng, người bị giày vò thì không nói, không bay thì sao có lương.



Lớn chuyện thì, trực tiếp tìm cái cớ đẩy xuống làm cơ phó. Nếu như tuyệt tình thêm một chút, suốt đời sẽ làm một cơ phó cũng không phải không có khả năng.



Nhạc Thần càng nghĩ càng nghĩ thấy sợ, chỉ cần nhìn dáng vẻ nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ của Phó Minh Dư đứng ở trước mặt Nguyễn Tư Nhàn. Những chuyện đó không hẳn là anh ta sẽ không làm ra được.



Tự anh ta đã rõ ràng, một người đàn ông vì cưng chiều một người phụ nữ mà có thể ra làm ra được gì.



Đặc biệt là người đàn ông có địa vị cao, khi trong tay có quyền thế, có thể làm rất nhiều việc.



Nhạc Thần có thể nghĩ đến như thế, những phi công khác mà làm sao mà không nghĩ đến. Tất cả dều bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình.



Mà lúc này, Nghê Đồng lại ra tới đánh vỡ cục diện bế tắc.



Cô nàng lúc đầu cũng lo sợ mà suy nghĩ, bình tĩnh lại một chút, thì nói: “Chắc là vẫn ổn mà……?”



Ánh mắt mọi người tất cả đều nhìn về phía cô nàng, ánh sáng đèn quá chói, cô nàng lui một bước, run run rẩy rẩy mà nói:



“Trước đó tôi cũng…… Cái đó…… Dù sao chính là cũng không có chuyện vui vẻ với cô ấy, cô ấy cũng không khiến tôi, tôi thế nào……”



Bây giờ trọng điểm là Nguyễn Tư Nhàn sao?



Trọng điểm là tổng giám đốc Phó!



Mọi người mặc kệ Nghê Đồng, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình một lần nữa.



Mà tình trạng ở bên kia cũng không được lạc quan lắm.



Lúc Phó Minh Dư đi ra ngoài, Nguyễn Tư Nhàn một mình xách túi bước đi như bay.



“Nguyễn Tư Nhàn.”




Phó Minh Dư ở phía sau hô một tiếng, thấy người phía trước bất động, thì vượt lên hai bắt bước bắt lấy tay cô.



“Em……”



Nói còn chưa dứt lời, giọng Phó Minh Dư hơi ngừng lại.



Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt của Nguyễn Tư Nhàn.



Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, phát hiện hành động của anh liền hất tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.



Tên đàn ông chó.



Tên đàn ông thối.



Sau khi tâm lý mặc niệm được vài câu, cổ tay của Nguyễn Tư Nhàn lại bị bắt lấy một lần nữa.



Cô xoay người giãy giụa một chút:



“Anh buông tôi ra.”



Không rút ra tay được, chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt với anh.



“Chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Phó Minh Dư nói.



“Nguôi giận trước đã! Về sau sẽ không xuất hiện những lời đồn đãi như thế nữa”



Cô vẫn trừng mắt với Phó Minh Dư, không nói lời nào.



Trong lòng cô đang nghĩ đến hoàn toàn không việc là chuyện đó.



Phó Minh Dư:



“Lên xe đi, đưa em về nhà. Một lát nữa trời sẽ mưa.”



Nói xong, anh quay đầu lại nhìn, tài xế vẫn luôn thong thả lái xe đi theo hai người họ, lúc này đang dừng ở ven đường với họ.



Thừa dịp anh không chú ý, Nguyễn Tư Nhàn rút ra tay đánh một cái vào sau lưng anh.



Phó Minh Dư chỉ cho rằng cô đang vì chuyện đó mà tức giận, xoay người ấn bả vai cô xuống, nghiêm túc nói:



“Tôi nói rồi, chuyện này tôi sẽ lấy công đạo lại cho em.”



Men theo ánh đèn ven đường, Phó Minh Dư mới thấy rõ khuôn mặt đỏ như quả táo chín của Nguyễn Tư Nhàn, còn loáng thoáng đỏ ra đến cái cổ trắng nõn.



Hai người cứ đối mặt nhau như thế, ai cũng không có mở lời trước.



Khoảng hơn 10 giây, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên đánh thêm một cái vào bả vai anh.



Không dùng nhiều sức, nhưng nói nhẹ cũng không nhẹ, là mang theo cảm xúc.




Phó Minh Dư nhíu mày, hít sâu một hơi, cảm giác kiên nhẫn của mình đang bị tiêu tan.



“Em nói một câu.”



Anh mi mắt rũ xuống: “Có phải muốn cho tôi thêm một cái tát mới hả giận hay không?”



Nguyễn Tư Nhàn nắm chặt nắm tay.



Tuy rằng cô không biết bản thân hiện tại thoạt nhìn là cái dạng gì. Nhưng lại có cảm giác bản thân từ cổ trở lên điều bị bao phủ bới một luồng nhiệt.



Nói ngắn gọn, cô cảm thấy mặt mình chắc chắn đã đỏ lắm rồi.



“Đưa mặt qua đây.”



Phó Minh Dư tất nhiên sẽ không đưa mặt qua.



Anh chỉ là nhìn Nguyễn Tư Nhàn, con ngươi đen nhánh khó phân biệt.



Lại một mảnh trầm mặc đối diện nhau, giống như vừa rồi. Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên duỗi tay, lòng bàn tay chạm vào sườn mặt Phó Minh Dư, đẩy mặt anh sang một bên.



“Anh làm gì một hai phải nói những lời đó ở đấy!”



Sau khi ném ra lời này, người lập tức đi về ven đường, nhanh chónh kéo cửa xe ngồi lên.



Má bị “Bàn tay” ấn lại đây, giống như là móng vuốt mèo chạm vậy, lại có chút cảm giác mềm mềm như bông.



Gương mặt còn có chút hơi ấm từ lòng bàn tay của của Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư duỗi tay sờ qua. Loáng thoáng nhìn thấy sườn mặt của Nguyễn Tư Nhàn qua cửa sổ trong suốt.



Một lát sau, anh cúi đầu cười một cái, xoay người lên xe.



Tài xế im lặng không lên tiếng lái đi về hướng nhà trọ Danh Thần.



Chỗ ngồi phía sau rộng rãi, Phó Minh Dư bắt chéo chân, cởi bỏ cổ tay áo, đồng thời nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn một cái.



Nguyễn Tư Nhàn lách vào chỗ gần nhất, đối mặt cửa sổ xe. Nhưng từ hình ảnh phản chiếu trên kính phát hiện Phó Minh Dư đang nhìn cô.



“Sao thế?”



?!



Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à?!



Nguyễn Tư Nhàn hận không thể nhấc chân lên đá anh rớt xuống xe.



Là vì bình thường tôi hay nhìn mặt trời nên anh nghĩ rằng tôi không xấu hổ sao?



Anh làm trò như vậy ở trước mặt nhiều người còn là đồng nghiệp mà nói một câu:”Em không nói với họ là tôi đang theo đuổi em sao?”.



Đây là chuyện mà người dám làm sao?



Tuy rằng biết Phó Minh Dư chính là coi trọng mình. Nhưng chuyện này ngấm ngầm nói trước còn đỡ, trước mặt mọi người nói ra quả thực chính là một hiện trường biểu lộ lớn.



Đổi là cô gái nào mà không thẹn thùng?!



Từ Phó Minh Dư ở trong ghế lô nói ra câu nói kia, cả ngực Nguyễn Tư Nhàn liền căng lên, cả khuôn mặt đều bắt đầu nóng lên.



Khi cãi nhau với Giang Tử Duyệt cũng chưa có cảm xúc phập phồng này.



Mà tên đàn ông chó này còn chế giễu, mặt không đổi sắc tim không nhảy. Còn xem như không có việc gì mà hỏi cô làm sao thế.



Sau khi hít sâu một hơi, Nguyễn Tư Nhàn bình tĩnh trở lại, đang muốn tâm bình khí hòa nói chuyện, người nọ lại mở miệng:



“Lời tôi nói hôm nay đều là nghiêm túc.”



Nguyễn Tư Nhàn: “……”



Khoảng hai người rõ ràng có chỗ trống, Nguyễn Tư Nhàn lại cảm giác giống như xung quanh vô cùng chật chội, hơi thở của Phó Minh Dư giống như luôn quanh quẩn ở bên cô.



“Ồ.”



“Ồ?”



Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ của cô, cảm thấy buồn cười:



“Em vậy là đồng ý?”



“Đồng ý? Anh đừng quá tự tin.”



Nguyễn Tư Nhàn cười nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, hừ lạnh nói:



“Anh cứ thử xem! Nếu như anh theo đuổi được tôi sẽ theo họ anh.”



Tiếng nói vừa dứt, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên nghẹn lại, trong đầu ong đến một chút tê dại.



Tài xế ở phía trước đột nhiên ho khan một chút, cũng không biết có phải đang cười cô hay không.



Hừ……



Nguyễn Tư Nhàn hối hận đến nhắm mắt lại.



Hôm nay rốt cuộc là đầu óc bị cháy hỏng, vẫn là tâm trí đều bị ngượng đến mức ẩn núp đi, những lời thiểu năng như thế cũng nói ra được.



Lại thành công tạo cho mình thêm một phần xấu hổ và buồn bực:



“Em nói đúng, theo đuổi được là đương nhiên……”



“Phó Minh Dư anh câm miệng!”