Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Lúc Nguyễn Tư Nhàn đi ra từ cục cảnh sát, mặt trời ở ngoài đã lên cao.
Bách Dương theo sát sau đó, thấy một mảng đỏ trên đùi cô, hỏi:
“Chân của cô có có việc gì chứ?”
“Chỉ là trầy xước da thôi. Không có việc gì.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn ra bên ngoài, xe Phó Minh Dư ngừng ở ven đường.
Không nghĩ đến Phó Minh Dư còn chưa đi.
Nguyễn Tư Nhàn đi qua đó, gõ gõ cửa sổ xe.
Phó Minh Dư hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu nhìn cô.
“Đã giải quyết?”
Nguyễn Tư Nhàn gật gật đầu, chóp mũi thấm ra chút mồ hôi.
Mùa hè nói đến là đến, ngày hôm qua người qua đường còn bọc áo khoác, hôm nay đã sôi nổi thay thành áo ngắn tay.
Cô sờ sờ mồ hôi trên chóp mũi, lẩm bẩm nói: “Cảnh sát đều làm xong rồi.”
Phó Minh Dư đóng cửa sổ xe lên trước, nói câu: “Lên xe đi”.
Mở cửa xe, gió lạnh từ điều hoà thổi vào đập tan sự khô nóng trên người Nguyễn Tư Nhàn.
Cô cùng Phó Minh Dư ngồi hai bên.
Giọng nói của người bên cạnh lạnh lẽo giống như nhiệt độ không khí ở trong xe: “Sao lại như thế?”
Vừa rồi trình báo ở cục cảnh sát, sự tình cũng biết rõ ràng.
Cũng không biết có phải sáng nay đi bắt gian không thành lại còn bị đưa đến cục cảnh sát một chuyến. Người nữ kia bị gặp phải đã kích quá lớn, nói năng lộn xộn, Nguyễn Tư Nhàn mất hơn nửa ngày mới bắt được trọng điểm.
Cô gái kia là bạn gái cũ của Yến An, hai người vừa chia tay không lâu. Còn người nam là anh trai của của cô gái.
Yến An cũng có một căm bệnh chung của hầu hết đàn ông. Giai đoạn trước khi chia tay là lạnh lùng, không tiếp điện thoại không gặp mặt, giống như cả ngày vô cùng bận rộn.
Người nọ tất nhiên sẽ cảm thấy anh ta đã có người khác, ép hỏi không thành. Nên dẫn theo anh trai mình theo dõi Yến An hơn một tháng.
Làm bạn gái cũ, cô nàng đương nhiên biết được chuyện thỉnh thoảng Yến An mới ở nhà trọ Danh Thần. Gần đây lại liên tục xuất hiện chắc chắc có gì đó.
Sau đó, chính là tối hôm qua Yến An xuống máy bay liền đi đến nhà Nguyễn Tư Nhàn. Khiến cho bạn gái cũ của Yến An nghĩ rằng đây là kim ốc tàng kiều của anh ta(1).
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy hai anh em này cũng là rất lợi hại. Cả buổi sáng ở ngoài nhà trọ đợi nửa ngày, thấy một bà lão đi mua đồ ăn về, có thể mặt không đổi sắc mà đi theo người ta quẹt thẻ đi vào, giống như là người một nhà.
Kỹ năng này không đi làm gián điệp ngược lại đi làm hot girl thật là không trọng dụng người tài mà.
“Hiểu lầm.”
Nguyễn Tư Nhàn đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: “Theo dõi mấy ngày, tối hôm qua nhìn thấy Yến An tới nhà của tôi. Nên sáng nay đến tìm chứng cứ.”
Nói xong câu này, Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy tiếng cười nhạo cực nhẹ từ người bên cạnh
Cảm giác đó, cùng với câu nói kia của anh ta lúc sáng.
“Không phải cô nói có thể tự mình giải quyết sao?” Giống nhau như đúc.
Phó Minh Dư nhìn qua.
Ngoài cửa sổ xe những tia sáng nhỏ chiếu vào trên mặt anh. Con ngươi bị chiếu đến nhạt đi, ngày thường luôn là đen nhánh, con ngươi hiện tại có chút màu hổ phách lại dịu dàng tình cảm.
Có như vậy trong nháy mắt, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy người này trông thật đẹp mà.
“Tôi đã sớm nhắc cô phải cẩn thận rồi.”
“……”
Được rồi, Nguyễn Tư Nhàn thu hồi cảm nhận vừa rồi.
Ở phía trước Bách Dương quay đầu lại hỏi: “Về nhà trọ sao?”
Phó Minh Dư gật đầu, xe lái ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện.
Loading...
Cô nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ. Chính mình hình như nên nói một câu cảm ơn với Phó Minh Dư.
Tuy là cô toàn sống một mình, chuyện hồi sáng nếu đổi lại là một cô gái khác cũng không chịu nổi, người xa lạ đột nhiên xâm nhập, còn có bị một người đàn ông to khoẻ dùng vũ lực kiềm chế, nói thế nà cũng không có đạo lý.
Ở giây phút mà Phó Minh Dư xuất hiện, tuy rằng vừa giúp đỡ lại còn mỉa mai. Nhưng trong lòng Nguyễn Tư Nhàn thực sự thật là mềm xuống.
“Tổng giám đốc Phó.”
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu nhìn anh, sắc mặt trịnh trọng.
Chỉ là Phó Minh Dư lại nhắm mắt dựa vào ghế, dáng vẻ nghỉ ngơi.
“Ừm.”
“Hôm nay cảm ơn anh.”
Nói xong, đi qua vài giây, Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt.
Cho một phản ứng đi chứ?
Mà người nọ bên cạnh lại giống như ngủ rồi. Chỉ có khóe miệng chậm rãi lan tràn ra một nụ cười.
Nguyễn Tư Nhàn hiểu rõ, nụ cười này tuyệt đối không phải là thiện ý. Tiếp theo thế nào anh ta cũng nói những lời không dễ nghe.
“Tôi lại còn có thể nghe được một câu như thế từ miệng của cô.”
Quả nhiên.
“Tôi là chân thành nói lời cảm ơn đến anh, còn có……”
Cô dừng một chút, lại nói,
“Chuyện tối qua thật xin lỗi.”
Phó Minh Dư mở to mắt, nghiền ngẫm mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn, khóe miệng cười: “Cho nên bây giờ tôi còn nhận thêm được một lời xin lỗi?”
“Vậy anh có nhận không?”
Phó Minh Dư chậm rãi quay lại, nhìn thẳng kính chiếu hậu phía trước.
“Tôi nhận lời cảm ơn, xin lỗi thì bỏ qua.”
Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ rất lâu không hiểu được ý của anh ta.
Mà tiếng chuông lỗi thời của di động cắt đứt suy nghĩ của cô.
Yến An gọi đến.
“Tổng giám đốc Yến?”
Ở bên Yến An rất ồn ào. Hiển nhiên, anh ta vừa mới xuống máy bay.
Anh ta cũng vừa mới biết được chuyện này, lập tức gọi điện thoại đến để hỏi thăm tình hình.
“Bọn họ không làm gì cô chứ? Hiện tại tình hình thế nào rồi? Tôi bảo người đến giúp cô?”
“Không cần, đã giải quyết rồi.”
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ nghĩ, vẫn là nên nói tình hình vừa rồi:
“Hai người họ bị giữ lại 10 ngày. Bạn gái cũ của anh ở trong còn khóc lóc nháo nhào lên nữa.”
Dù sao cũng là một hot girl mạng, chuyện bị bắt giữ chắc chắn không thể che dấu được.
Các cô gái đó không giống minh tinh, có đoàn đội xã giao chuyên nghiệp.
—— Mặc dù có, cũng không có fans mạnh mẽ như minh tinh.
Cho nên nếu như bị tung là ra xâm nhập nhà riêng phi pháp còn bị bắt giữ mười ngày, hình tượng trước công chúng xem như tiêu tan.
Yến An nghe thấy, cũng im lặng một lúc, sau đó nói:
“Thật sự là thực xin lỗi cô, là tôi không xử lý tốt. Bây giờ tôi vừa mới xuống máy bay, ngày mai liền trở về, tôi tự mình đến tìm cô nói lời xin lỗi.”
“Tổng giám đốc Yến!Thật sự không cần.”
Nguyễn Tư Nhàn nhớ tới cái gì, lại nói: “Còn có món đồ hôm qua anh tặng tôi, thật sự quá quý giá. Tôi sẽ trả cho anh.”
“Đừng! Đừng! Đừng! Cô ngàn vạn đừng trả lại cho tôi. Tối hôm qua cô chịu nhận thì không nói, hôm nay nhất định phải nhận. Coi như là lời xin lỗi của tôi.”
“Miệng xin lỗi là được rồi.Tổng giám đốc Yến! Thật sự, tôi nói chuyện này đã qua, tôi sẽ không để trong lòng, tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, anh hoàn toàn không cần thiết phải để ý đến như vậy.”
Khi Nguyễn Tư Nhàn nói lời này, không chú ý tới Phó Minh Dư bên kia liếc mắt nhìn cô một cái
—— một ánh mắt vô cùng không tin.
“Thật sự không cần đưa tôi cái này, Tổng giám đốc Yến……” Nguyễn Tư Nhàn nói rất nhanh không có kiên nhẫn.
“Hơn nữa tôi cũng không thích mấy thứ này.”
—— “Vậy cô thích cái gì?”
Nghe câu nói thế, Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút.
Cô che lại di động, nhìn về phía Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư cũng nhìn cô.
Thì ra khi nãy không hề nghe lầm, anh ta và Yến An cùng lúc hỏi ra một câu như vậy.
Di động đang nhận cuộc gọi của Yến An, Nguyễn Tư Nhàn lại nghi hoặc mà nhìn Phó Minh Dư, gằn từng chữ.
“Tôi thích máy bay.”
” Airbus 380, máy bay lớn hai tầng.”
Điện thoại bên kia và trong xe đồng loạt yên lặng một lát.
Bốn mắt nhìn nhau, là Phó Minh Dư thu lại ánh mắt của mình lại trước, quay mặt đi, trong mắt còn mang chút không còn gì để nói.
Mà Yến An bên kia, tuy rằng biết là nói giỡn, nhưng đề tài này cũng nói đùa không nổi nữa, buông xuống một câu “Đợi tôi về thành phố Giang rồi nói sau”.
Cúp điện thoại, trong xe lại lần nữa rơi vào im lặng.
Nguyễn Tư Nhàn lẳng lặng mà nhìn cửa sổ xe.
Cửa sổ xe chiếu lên khuôn Phó Minh Dư.
Cô suy nghĩ, vừa rồi Phó Minh Dư tại sao lại hỏi cô thích gì?
Người ta hỏi mình thích gì chắc chắn có lý do. Ví dụ như Yến An, hỏi cô thích cái gì, muốn tặng quà để xin lỗi cô.
Vậy Phó Minh Dư sao?
Cũng muốn tặng quà cho cô sao?
Này không phù hợp với con người anh ta.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ trăm lần cũng không ra, ma xui quỷ khiến mà quay đầu, muốn nhìn vẻ mặt của anh một chút.
—— sau đó không kịp đề phòng mắt đối chọi với ánh mắt của anh ta.
“……”
“……”
Hai người đều ăn ý dời tầm mắt đi, ăn ý mà im lặng, ăn ý coi như chưa chuyện gì xảy ra.
Không khí bên trong xe như dòng nước chảy chậm, lại yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ.
Toàn bộ buổi sáng xem như bị hủy, Nguyễn Tư Nhàn ngủ trưa một giấc, sau khi tỉnh lại cũng không có tâm trạng đi đến phòng gym.
Nằm ở trên giường rảnh rỗi không có việc gì, gọi điện cho Biện Toàn kể về chuyện hôm nay.
Ở đầu bên kia điện thoại Biện Toàn cho mấy ánh mắt kinh thường.
“Thật hay giả? Lần trước tớ còn thấy anh ta là một người không tệ.”
“Cậu nói con người anh ta đi, thật sự là không tệ, chỉ là ở phương diện này quá sốt ruột. Tớ và anh ta cái gì cũng chưa có đã gặp phải chuyện này. Nếu như thật sự có chút tiến triển, đám bạn gái cũ của anh ta chắc đủ một hồ nước cho mình uống?”
“Đúng vậy, loại đàn ông này làm bạn bè thì được, tuyệt đối không thể làm bạn trai. Vậy cậu tính xử lí mối quan hệ với anh ta thế nào đâu?”
“Còn có thể xử lý thế nào nữa? Nhanh chóng nói cho rõ ràng như mua vé tàu đứng đi ngay trong đêm thôi.”
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy loại chuyện này kiêng kị nhất ướt át bẩn thỉu, càng sớm nói rõ ràng càng tốt. Kịp thời đem mối quan hệ này dừng lại ở chỗ bạn bè, tránh cho cành mẹ đẻ cành con.
Gần đến tối ngày hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn và Yến An hẹn ở chỗ lần trước dùng bữa.
Trong bữa cơm không khí cũng thật tự nhiên. Dù sao đến thời điểm này hai bên cũng đều hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Cô biết Yến An muốn xin lỗi, Yến An biết cô muốn ngăn cản tổn thương kịp thời.
Nhưng mà Yến An cũng chưa từng có rõ rành mà nói qua hai chữ “Theo đuổi”. Nguyễn Tư Nhàn cũng sẽ không rõ ràng nói “Tôi từ chối anh”, chỉ là lời trong lời ngoài ý tứ đều là mối quan hệ của hai người sau này đều dừng lại trên mặt hai chữ “Bạn bè”.
Yến An lại không ngốc, lời này nói đã rất nể mặt anh ta rồi.
Mà Nguyễn Tư Nhàn muốn trả lại quà tặng cho anh ta, anh ta cũng không có lý do từ chối.
Bữa cơm này miễn cưỡng xem như hòa hợp đi.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ như vậy.
Ít nhất Yến An không có ý dây dưa, chỉ có trong mắt anh ta có ý tiếc nuối.
Hai người ăn xong, đi ra ngoài, Yến An ngẩng đầu nhìn nhìn trời, hình như trời sắp mưa.
Ba của anh ta vì chuyện bạn gái cũ của anh ta mà nổi giận đùng đùng. Cơn giận đó không hề nhỏ, Yến An vì hòa hoãn quan hệ trong nhà. Hơn nữa cho bản thân một cái tâm ăn năn hối lỗi, gần đây ban đêm đều trở về biệt thự Tinh Loan Nhất Hào.
“Tôi tiễn cô về.”
Yến An rất tự nhiên mà nói.
Đến bây giờ Nguyễn Tư Nhàn còn tưởng rằng anh ta thật sự thường ở nhà trọ Danh Thần, cũng không cự tuyệt, đều là tiện đường mà thôi.
Hôm nay Yến An tự mình lái xe.
Dọc theo đường đi hai người không nói gì.
Nói thế nào, Yến An cũng là biết hôm nay mình bị từ chối, phải miễn cưỡng cười vui cũng có chút khó.
Anh ta lái xe đến toà nhà Nguyễn Tư Nhàn ở, dẫm hạ phanh lại, anh ta thở dài.
“Tới rồi. Cô đi nghỉ sớm một chút đi”
Nguyễn Tư Nhàn gật gật đầu, cởi đai an toàn. Lúc xuống xe, nói:
“Ừm. Vậy anh cũng nghĩ sớm một chút.”
Ánh mắt Yến An vẫn luôn đặt ở trên người cô. Thẳng đến lúc cô đi vào đại sảnh lầu một, không nhịn được, hô một tiếng “Nguyễn Tư Nhàn”.
Cô quay đầu lại, thấy anh ta giống như có chuyện muốn nói, nên quay trở lại.
Yến An hạ cửa kính xe xuống.
Nguyễn Tư Nhàn khom lưng nhìn qua:
“Sao vậy?”
Yến An lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Nguyễn Tư Nhàn như vậy. Hồi lâu, anh ta mới nói: “Nếu tôi xử lí tốt hết những chuyện kia, tôi còn cơ hội không?”
Cả đêm nay cũng không có nói rõ ràng, Nguyễn Tư Nhàn cho rằng chuyện này đã qua.
Không nghĩ tới cuối cùng một giây, anh ta vẫn là không nhịn được mà vạch trần ra.
Nếu Yến An không có phát sinh những việc này, hoặc là nói anh ta bảo đảm sẽ xử lý tốt những chuyện đó.
Thật sự sẽ muốn ở cạnh anh ta sao?
Nguyễn Tư Nhàn nghiêm túc ở trong lòng nghĩ nghĩ.
Hình như…… hình như……
Cũng không phải rất muốn.
Không biết là do ban đầu xúc động đối với anh ta không quá lớn, hay là vì chuyện ngày hôm qua mà đánh mất đi sự xúc động.
Tóm lại, đây là suy nghĩ trực quan nhất trong lòng của Nguyễn Tư Nhàn hiện tại.
Ngay xúc động cũng không mãnh liệt, huống chi đây còn chỉ là giả thiết.
Nguyễn Tư Nhàn cười cười:
“Tổng giám đốc Yến! Từ bỏ đi, tôi cảm thấy chúng ta làm bạn bè khá tốt.”
Yến An không nói gì nữa.
Người giống như anh ta, bị cự tuyệt cũng sẽ không lộ ra nét mặt suy yếu.
Ngồi ở siêu xe, nhẹ nhàng vung tay lên, cứ như vậy rời đi.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn theo anh ta, ra trong chốc lát ngẩn ra.
Nhớ tới lúc anh ta tặng hoa, tặng trang sức, lái siêu xe, thì gợi lên những kí ức không muốn nhớ đến.
Những hồi ức mười mấy năm kia đã bị cô chôn vùi rất lâu.
Đến lúc xe Yến An biến mất ở trong tầm mắt, Nguyễn Tư Nhàn xoay người vào đại sảnh.
Cô cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, bước nhanh về phía trước. Đến khi đứng trước cửa thang máy mới ngẩng đầu lên.
“Tổng giám đốc Phó!”
Phó Minh Dư một tay đút túi quần, một tay cầm di động.
Đưa mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn một giây, lại không chút để ý mà tiếp tục xem di động.
Ngay lúc Nguyễn Tư nhàn cho là mình bị làm lơ, anh lại mở miệng nói: “Chuyện gì?”
“……?”
Nguyễn Tư Nhàn hơi đơ rồi.
Vừa rồi cô chỉ là chào hỏi một cái, anh đáp lại một chút là được, tôi có thể có chuyện gì?
Nhưng mà anh ta vừa hỏi như vậy.
Nguyễn Tư Nhàn thật đúng là nhớ tới một việc.
Tại sao sáng hôm qua Phó Minh Dư lại đột nhiên xuất hiện?
Hai người tuy rằng ở tại cùng toà nhà, nhưng thang máy đi thẳng. Trừ khi là đầu óc Phó Minh Dư không bình thường thích đi thang lầu, nếu không anh ta không thể nào xuất hiện ở đó.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn còn không kịp mở miệng hỏi.
Phó Minh Dư đột nhiên đi đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, nói:
“Tôi rất tò mò một chuyện.”
“Hả?”
Hai người đứng mặt đối mặt, đỉnh đầu dưới ánh sáng của ánh đèn, chiếu đến đôi mắt đặc biệt của Phó Minh Dư.
Lại có chút hùng hổ doạ người.
Nguyễn Tư Nhàn nhớ tới sáng hôm qua. Cô còn vì đôi mắt này lộ ra sự dịu dàng mà lung lay đôi chút.
Mà lúc này lại……
Phó Minh Dư hình như rất không muốn hỏi câu này, hai đầu lông mày đều có chút không kiên nhẫn, ngữ khí tự nhiên cũng có chút vênh váo hung hăng.
“Nếu như cô thích Bắc Hàng như thế, tại sao còn đến Thế Hàng?.”
“?”
Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút, nghĩ thầm “Đó không phải là anh năn nỉ tôi đến sao?”
Thấy cô không nói câu nào, Phó Minh Dư lại hỏi:
“Nếu cô muốn gấp đôi lương, cô nói với Yến An, cậu ta sẽ không đồng ý sao?”
Thật ra vừa xong thang máy vừa đã đến nơi, cửa từ từ mở ra, lại chậm rãi khép lại
Nguyễn Tư Nhàn không biết Phó Minh Dư đột nhiên bị làm sao. Hôm qua còn rất bình thường, sao hôm nay lại quái gở như thế?
Hai người vẫn không nhúc nhích mặt đối mặt ở cửa thang máy, không khí hơi giằng co.
“Sẽ đấy.” Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nói: “Tôi muốn lương gấp bốn lần một năm anh ta cũng sẽ đồng ý.”
Nói xong, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên phản ứng lại.
Vừa rồi Phó Minh Dư nhìn thấy?
Cho rằng cho rằng cô đang ở Thế Hàng mà lòng ở Bắc Hàng?
Phó Minh Dư nghe vậy, hừ một tiếng từ mũi, lại cười lạnh một tiếng kiểu dở hơi kia.
“Vậy sao cô lại muốn đến Thế Hàng? Vì tôi sao?”