Khi Tống Dụ Minh thức giấc thì Trình Hướng Lê đã đi rồi.
Tống Dụ Minh không muốn làm phiền hắn, nhưng đến khoảng tám giờ tối, Trình Hướng Lê chủ động gọi tới.
Tống Dụ Minh không biết nên nói gì, anh đợi vài giây thì nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bên kia, anh mở lời trước: "Sao rồi?"
"Ông đã đi rồi, lúc bốn giờ mười tám phút chiều. Mẹ và tôi đã kịp đưa ông đến nhà tang lễ trước khi mặt trời lặn." Giọng Trình Hướng Lê nghe bình tĩnh đến lạ thường: "Tôi đã xin nghỉ phép rồi, ba ngày nữa sẽ trở lại."
"Anh không sao chứ?" Tống Dụ Minh lo lắng cho tình trạng của Trình Hướng Lê.
Trình Hướng Lê nhẹ nhàng đáp: "Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, được gặp ông lần cuối, tôi đã mãn nguyện rồi."
Tống Dụ Minh càng nghe hắn nói thì lòng càng không yên, anh nhắc nhở: "Xong việc rồi hãy nghỉ ngơi một ngày cho khỏe nhé."
"Đã biết, cảm ơn em." Trình Hướng Lê nói xong liền cúp máy rồi quay lại phòng tang lễ.
Trình Thu Lan mặc một bộ đồ giản dị, bà đứng yên lặng ở giữa phòng.
Đèn trong phòng màu sáng trắng, dưới ánh đèn, tóc của bà dường như đã thêm nhiều sợi bạc.
Trình Hướng Lê nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn đột nhiên nghĩ đến một ngày nào đó, hắn cũng sẽ phải tiễn biệt bà như thế này. Hắn nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ về nghỉ sớm đi, con ở đây trông là được."
Trình Thu Lan đã sáu mươi tuổi, vài năm trước bà bị ngã khi đi khảo sát ở Tây Bắc, dù đã phẫu thuật nhưng lưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Trông coi tang lễ là một việc rất tốn sức, Trình Hướng Lê không muốn mẹ mình vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu có bị trách móc, hắn sẽ chịu thay.
Trình Thu Lan ngồi xuống ghế bên tường: "Mẹ sẽ ở lại cùng bố đến nửa đêm."
"Vậy con ra xe lấy áo khoác cho mẹ."
Trình Thu Lan nhẹ nhàng gật đầu, thấy vẻ mặt con trai nặng nề, bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Do tang lễ rơi đúng vào dịp Tết nên sau khi bàn bạc, Trình Hướng Lê và mẹ quyết định tổ chức tang lễ đơn giản, chỉ mời họ hàng, bạn bè đến viếng chứ không làm rình rang.
Nhưng nhà họ Trình cũng khá nổi tiếng ở Quảng Châu, dù ông ngoại đã mất sớm, nhưng hai năm trước, Trình Thu Lan lại trở thành một trong hai nữ viện sĩ duy nhất của Viện Khoa học Công nghệ. Sang ngày hôm sau, một nửa số người đến viếng đều là đồng nghiệp và học trò của bà, bao gồm cả bạn trai cũ của Trình Hướng Lê, Trì Hạo Nam.
Trì Hạo Nam là học trò xuất sắc của Trình Thu Lan. Sau khi biết về xu hướng tính dục của con trai, Trình Thu Lan còn giới thiệu Trì Hạo Nam cho hắn. Dù hai người đã chia tay, nhưng quan hệ cô trò vẫn không bị ảnh hưởng.
Người thân của cô mất, Trì Hạo Nam cũng ở lại rất lâu để hỗ trợ.
Ban đầu, Trình Hướng Lê không nhận ra anh ta, hắn luôn bận rộn tiếp khách hết lượt này đến lượt khác nên không có thời gian nghỉ ngơi.
Đến khi kết thúc lễ viếng, hắn mới nhìn thấy Trì Hạo Nam vẫn còn ở lại.
Suốt cả ngày trời vất vả, tinh thần của Trình Thu Lan rõ ràng không tốt bằng hôm trước. Trình Hướng Lê không dám để bà mệt thêm nên bảo Trì Hạo Nam đưa mẹ về nhà, còn hắn thì ở lại.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến lúc chuẩn bị hỏa táng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Trình Hướng Lê thực hiện nghi thức từ biệt cuối cùng với ông nội.
Cuộc đời ông rất giản dị, không như ông bà ngoại của Trình Hướng Lê vốn từng làm cán bộ cấp tỉnh được trao tặng nhiều danh hiệu vinh dự.
Qua tấm kính, hắn thấy ông mặc bộ đồ tang lễ bị đẩy vào lò hỏa táng, rồi nghe một tiếng "cạch", buổi tiễn đưa long trọng kết thúc tại đây.
Lần này thật sự là từ biệt mãi mãi.
Trình Hướng Lê hít một hơi thật sâu, nước mắt lặng lẽ rơi. Tai phải của hắn như bị ù đi, nghe không rõ âm thanh gì, cả thái dương cũng đau âm ỉ.
Hắn không thể diễn tả được cảm xúc lúc này, trong khoảnh khắc chia ly cuối cùng, những cảm xúc dâng trào bị cơ thể mệt mỏi đè nén, hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ xung động nào, cho đến khi Trình Thu Lan gọi vài lần, hắn mới phản ứng lại.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Mười hai giờ trưa, tro cốt đã được an táng suôn sẻ. Sau hai mươi năm, trải qua nỗi đau mất con và mất vợ, bia mộ cuối cùng cũng khép lại cuộc đời ông.
Trình Hướng Lê ngồi xổm trước bia mộ đốt tiền giấy cho hai ông bà.
"Con đừng quá đau buồn. Cả đời ông nội con đã chịu nhiều khổ cực, những năm cuối đời ông có thể quên đi mọi khó khăn đã trải qua và ra đi thanh thản cũng là một phước lành rồi."
Trình Thu Lan đứng bên cạnh hắn, bà mặc một bộ đồ trắng tinh, đứng giữa phong cảnh cây cối xanh rợp núi, trông bà như một bông hoa trà my rực rỡ.
Từ nhỏ, quan hệ giữa Trình Hướng Lê và mẹ vẫn không tốt lắm, mãi đến vài năm gần đây, khi sự nghiệp của hắn có tiến triển, hai người mới dần thân thiết hơn.
Nhưng cả hai đều có sự nghiệp riêng, số lần gặp nhau trong năm đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn mẹ ngày một già đi, Trình Hướng Lê thật sự hận tuổi thơ ngỗ ngược của mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trình Thu Lan, ánh mắt mờ đi: "Mẹ, bây giờ con chỉ còn mình mẹ thôi."
"Đừng nói vậy." Trình Thu Lan cúi người nắm lấy vai hắn: "Sau này con lập gia đình, chẳng phải sẽ có người ở bên sao?"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả. Lúc còn sống, ông nội thương con nhất, chắc chắn ông sẽ chúc phúc cho con, phù hộ cho con thành công."
Trình Hướng Lê ngập ngừng đáp một tiếng rồi lặng lẽ cúi đầu.
Mấy ngày nay, Trình Hướng Lê lo liệu mọi việc trong tang lễ, tinh thần hắn luôn ở trạng thái căng thẳng. Nghe mẹ nhắc đến chuyện lập gia đình, trong đầu hắn bỗng hiện lên một hình ảnh sống động.
Chính vào khoảnh khắc này, những cảm xúc tích tụ trong mấy ngày nay dần tụ lại và trào dâng, hắn khẽ khóc.
"Mẹ, mẹ về trước đi, con muốn ở lại một mình thêm chút nữa."
"Được, về đến nhà nhớ nhắn tin cho mẹ." Trình Thu Lan không nói thêm gì, bà đi xuống bậc thang giữa hai hàng cây thông và tùng bách.
Trình Hướng Lê nhìn mẹ rời đi, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, hắn chống tay lên bia mộ mà khóc lớn.
Hắn không thể nói rõ mình khóc vì điều gì. Ở tuổi ba mươi, cuộc đời hắn thật sự có quá nhiều thăng trầm.
Hôm nay, hắn cuối cùng cũng có lý do để khóc.
Nếu có thể, hắn hy vọng ông nội ở thế giới bên kia có thể bảo vệ mẹ hắn sống lâu trăm tuổi, phù hộ cho hắn sớm lập gia đình và có cuộc sống ổn định.
Một lát sau, trong tầm nhìn của hắn đột nhiên xuất hiện một bó hoa cúc trắng tươi mới được ai đó nhẹ nhàng đặt lên bia đá cẩm thạch, trên cánh hoa còn đọng vài giọt nước.
Ánh mắt Trình Hướng Lê dõi theo người đó, hắn nhìn lên thì thấy một đôi mắt quen thuộc.
Tống Dụ Minh đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ buổi trưa, tóc và vạt áo lay động theo gió, tay anh cầm một bó hoa trắng khác, anh đưa tay ra: "Đừng buồn quá, đứng dậy trước đi."
Trình Hướng Lê khó tin nhìn người trước mặt mình, hắn luống cuống lau mặt rồi đưa tay nắm lấy tay anh.
Hai bàn tay lớn nắm chặt nhau giữa không trung, Tống Dụ Minh dùng lực kéo hắn đứng lên. Vì ngồi xổm quá lâu nên chân Trình Hướng Lê không còn sức, suýt nữa thì hắn đổ nhào vào người anh.
"Sao em lại đến?" Trình Hướng Lê cúi xuống xoa bóp cơ chân để ổn định trọng tâm cơ thể.
"Tôi lo cho anh nên xin nghỉ phép. Ban đầu còn định gọi điện cho anh nhưng không ngờ lại tìm được rồi."
Nói xong, Tống Dụ Minh đặt bó hoa còn lại xuống, anh nghiêm túc nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ.
Trên đó có nhiều chữ viết theo Thiên Can Địa Chi, Tống Dụ Minh không hiểu nhưng vẫn đặt tay phải lên ngực, cúi chào thật sâu.
Trình Hướng Lê đứng đờ đẫn nhìn Tống Dụ Minh lặng lẽ mặc niệm cho ông nội, giống như đó là người thân của anh vậy.
"Anh còn muốn ở lại một chút nữa không?" Sau khi mặc niệm xong, Tống Dụ Minh nhẹ nhàng hỏi hắn.
Trình Hướng Lê nhìn đồng hồ, khóc xong, cảm xúc của hắn đã được giải tỏa, cơn mệt mỏi dữ dội cũng theo đó mà ập đến.
Hắn lắc đầu nói: "Chắc nên đi rồi."
"Tôi có thuê một chiếc xe, để tôi đưa anh về nhà."
Trình Hướng Lê gật đầu, hắn đi trước dẫn đường.
Đến bãi đỗ xe, nhìn chiếc ô tô trắng mà Tống Dụ Minh thuê, Trình Hướng Lê không nhịn được hỏi: "Em đi từ đâu đến đây vậy?"
"Từ sân bay, đi tuyến số 3 đến một đường gì đó rồi lái xe đến đây."
Tống Dụ Minh chỉ mới đến Quảng Châu hai lần, cả hai lần đều là đi công tác cho bệnh viện, anh không nắm được bố cục của thành phố nên hoàn toàn dựa vào bản đồ để tìm đường.
Nghe anh mô tả, Trình Hướng Lê bất ngờ nói: "Lần sau có cơ hội, tôi sẽ dẫn em đi dạo Quảng Châu thật kỹ."
"Không nói chuyện này nữa, nhà anh ở đâu?" Tống Dụ Minh ngồi vào xe lấy điện thoại ra.
"Thiên Hà Dương Thành." Trình Hướng Lê nói một cái tên, thấy ánh mắt ngơ ngác của Tống Dụ Minh, hắn cầm điện thoại của anh lên rồi nhập vào: "Bốn chữ này."
Tống Dụ Minh nhìn lộ trình rồi đặt điện thoại lên giá: "Hình như khá xa đấy."
"Nằm giữa nhà mẹ tôi và sân bay, đi tàu điện ngầm chỉ mất nửa tiếng nên tôi chọn mua nhà ở đó."
Nghe thì có vẻ như căn nhà này là của hắn, nhưng bây giờ Tống Dụ Minh không còn tâm trí để hỏi nữa. Anh khởi động xe, nhìn đoạn đường đông đúc trên bản đồ: "Anh ngủ một lát đi."
Trình Hướng Lê ừm một tiếng, hắn điều chỉnh lưng ghế ngả ra sau một chút. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên áo sơ mi mỏng của hắn, cơ thể nhanh chóng ấm lên.
Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Tống Dụ Minh, Trình Hướng Lê không biết mình sẽ còn ngồi trên núi bao lâu nữa.
Mùi hương khói trong xe, bông hoa trắng còn cài trên ngực và dải lụa đen trên quần áo, tất cả đều là tín hiệu nói lên những điều mà hắn phải trải qua hôm nay.
Nhưng sự xuất hiện của Tống Dụ Minh, ngoài nỗi buồn ra còn mang lại cho Trình Hướng Lê một tín hiệu khác.
Một tín hiệu cho phép hắn thả lỏng, cho phép hắn mệt mỏi, cho hắn biết rằng dù hắn có nhiều khuyết điểm thì vẫn có người quan tâm và yêu thương hắn.
Xe rời khỏi nghĩa trang và chạy vào thành phố, con đường ngoài cửa sổ dần biến thành những cảnh tượng quen thuộc.
Trình Hướng Lê nhắm mắt lại.
Hắn tưởng rằng hôm nay bản thân sẽ không khóc, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc khi nhìn thấy Tống Dụ Minh.
Cuối cùng, tiếng khóc khe khẽ biến thành nhịp thở đều đặn.
Trình Hướng Lê đã ngủ thiếp đi.
Xe dừng ở đèn đỏ. Tống Dụ Minh lấy tai nghe đeo vào một bên tai, anh không muốn bất kỳ âm thanh nào làm phiền giấc ngủ của hắn.
Lời Tác Giả:
Khi Trình Hướng Lê ngẩng đầu lên, cún con buồn bã đã thấy người yêu của mình.