Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 59: "Cậu mở cửa cho tôi mà"




Trình Hướng Lê nghĩ rằng Tống Dụ Minh sẽ như trước đây mà vui vẻ chấp nhận thiện ý của hắn, nhưng hôm nay, Tống Dụ Minh lại rút tay khỏi hắn.

"Không cần đâu, tôi tự lái xe về."

"Mẹ của cô bé đó vừa ngồi chuyến bay từ Quảng Châu về. Tôi nghe tiếp viên nói rằng con gái cô ta bị bỏng, nên tôi đoán họ sẽ đưa con đến bệnh viện của cậu." Trình Hướng Lê lại nắm lấy cổ tay anh: "Vậy nên, những gì cậu nói đều là sự thật sao? Rốt cuộc cậu bị thương ở đâu? Nghiêm trọng đến mức nào?"

"Thật hay không thì liên quan gì đến anh?" Tống Dụ Minh lại rút tay ra: "Hôm nay đã khuya rồi, tôi muốn về sớm để nghỉ ngơi."

Không liên quan gì đến anh - Câu nói này còn đau hơn cả việc anh phủ nhận. Trình Hướng Lê đứng sững tại chỗ như người mất hồn nhìn anh đi xuống cầu thang.

Tống Dụ Minh bước nhanh xuống tầng hầm đỗ xe, anh mở cửa xe rồi đóng sầm lại.

Không hiểu sao khi thấy Trình Hướng Lê, phản ứng đầu tiên của anh lại là thất vọng.

Dạo này Trình Hướng Lê làm anh cảm thấy rất tồi tệ.

Kể từ khi Trình Hướng Lê yêu cầu anh hãy loại bỏ lăng kính nghề nghiệp khi nhìn nhận về hắn thì mối quan hệ giữa hai người đã tuột dốc xuống tận đáy.

Mặc dù giữa chừng Trình Hướng Lê cũng đã mang lại cho anh nhiều bất ngờ, nhưng cuộc chiến tranh lạnh kéo dài vẫn còn đó.

Trình Hướng Lê thỉnh thoảng xuất hiện, giống như vừa đấm vừa xoa, hết lần này đến lần khác cho anh hy vọng rồi lại đột ngột đẩy anh xuống vực thẳm.

Tống Dụ Minh đã chịu đựng đủ cảm giác chênh vênh này. Có lẽ anh nên cho Trình Hướng Lê thêm một cơ hội, nhưng không phải vào tối nay.

Tống Dụ Minh lái xe ra khỏi bệnh viện, trên con đường vắng vẻ, anh đạp mạnh chân ga, tăng ga lên mức tối đa trong giới hạn tốc độ cho phép.

Vừa về đến nhà anh lập tức đóng sầm cửa lại. Trong nhà đã bật hệ thống sưởi, Vịt nằm thoải mái trên sàn, khi thấy anh nó chỉ uể oải ngáp một cái, cũng không buồn lại gần.

Tống Dụ Minh cởi áo khoác ra, anh khoanh tay chống trán ngồi đờ đẫn trên ghế sofa.

Từ đầu đến cuối, anh chỉ biết Trình Hướng Lê là "một cơ trưởng trẻ tuổi tài năng", nhưng khi lột bỏ lớp vỏ hào nhoáng ấy, hắn cũng chỉ là một người bình thường.

Đến lúc này, Tống Dụ Minh cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Trình Hướng Lê. Thật ra hắn hiểu rất rõ vấn đề của bản thân, chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi.

Vậy thì, anh cũng không có lý do gì để bao dung vô điều kiện nữa.

Tống Dụ Minh kéo ngăn kéo, anh mở hộp đựng bật lửa yêu thích của mình. Khi quyết định bỏ thuốc, anh đã đổ hết dầu khỏi bật lửa, chỉ để lại phần vỏ bọc xinh đẹp.

Tống Dụ Minh lấy cái bật lửa anh thường dùng nhất rồi nghịch nó trong tay. Mở ra, đóng lại, rồi lại mở, bật lửa phát ra những tiếng vang tanh tách.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ nhịp điệu của anh. Tống Dụ Minh nghi ngờ đóng nắp lại, anh đi đến cửa kiểm tra camera.

Gương mặt gấp gáp của Trình Hướng Lê hiện lên trên màn hình. Ngoài trời có mưa nhỏ làm ướt mái tóc của hắn.

Tống Dụ Minh giật mình, anh gần như không hề do dự mà lập tức mở cửa ra.

"Sao anh..."

Ba chữ "lại đến đây" chưa kịp thốt ra thì đôi vai của Tống Dụ Minh đã bị hắn nắm lấy.

Trên trán Trình Hướng Lê vẫn còn đọng những giọt nước từ cơn mưa lất phất, hắn không nói một lời mà nâng mặt anh lên.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, bật lửa trong tay Tống Dụ Minh rơi xuống đất.

Trình Hướng Lê lần mò đóng cửa, gió lạnh từ bên ngoài lập tức bị chặn lại. Tay còn lại của hắn nâng cằm Tống Dụ Minh lên, hắn xoay nửa vòng đè anh vào cánh cửa.

Tống Dụ Minh còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được sự cắn xé hỗn loạn trên môi. Trình Hướng Lê cạy mở miệng anh ra, thô bạo chiếm đoạt từng hơi thở của anh.

Tống Dụ Minh khẽ rên lên, anh muốn giơ tay phản kháng nhưng bị Trình Hướng Lê nắm lấy cổ tay ép lên cửa.

Tống Dụ Minh bị ép phải ưỡn người lên, áo sơ mi cũng theo đó mà bị kéo lên, eo anh lạnh buốt nhưng mặt lại nóng bừng.

"Buông ra!" Anh dồn hết sức lực đẩy Trình Hướng Lê ra, anh giận nói: "Anh điên rồi à?!"

"Là cậu mở cửa cho tôi mà." Đôi mắt ửng đỏ của Trình Hướng Lê lóe lên một chút do dự, rồi lại điên cuồng lao tới ôm lấy cơ thể Tống Dụ Minh xoay một vòng.

Tống Dụ Minh mất đi chỗ dựa, anh hoảng sợ nắm lấy cổ áo hắn.

Nút áo của Trình Hướng Lê lập tức bung ra, cà vạt chỉnh tề cũng bị kéo lệch đi.

Nụ hôn vẫn tiếp tục.

Lần này, Trình Hướng Lê không còn điên cuồng nữa, thay vào đó là sự dịu dàng, nhẹ nhàng mơn trớn môi anh.

Cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Tống Dụ Minh cố gắng vùng vẫy lần nữa, móng tay anh cào vào xương quai xanh của hắn nhưng Trình Hướng Lê vẫn không buông tay.

Đôi giày da bóng loáng và mắt cá chân trần lộn xộn lùi lại, cho đến khi eo anh va vào cạnh ghế sofa.

Trình Hướng Lê thả một tay xuống ôm lấy cổ anh, cuối cùng hắn thả lỏng tay rồi khẽ cúi xuống bế Tống Dụ Minh đã mềm nhũn lên ghế sofa.

Tống Dụ Minh ôm ngực thở dốc, anh nhấc gối ôm chắn trước ngực, anh vẫn chưa hoàn hồn.

"Xin lỗi, tôi không biết là cậu đã trải qua nhiều chuyện tồi tệ như vậy." Trình Hướng Lê cẩn thận ngồi xổm bên ghế sofa, sau đó hắn nắm lấy tay anh: "Từ nay về sau tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa, xin lỗi."

"Anh xin lỗi tôi bằng cách xông vào nhà tôi lúc nửa đêm rồi cưỡng hôn tôi sao?" Tống Dụ Minh giận dữ rút tay ra, khẽ đánh vào mu bàn tay hắn.

"Tôi chỉ là, không biết phải đối mặt với cậu thế nào..." Giọng Trình Hướng Lê khẽ run, hắn cúi đầu nói.

Tống Dụ Minh mà hắn thích dũng cảm, tốt bụng, xinh đẹp, giống như một tác phẩm hoàn hảo của tạo hóa, tất cả như đang nhắc nhở hắn về quá khứ không mấy tốt đẹp của bản thân.

Hắn cảm thấy mình không xứng với Tống Dụ Minh, nhưng lại điên cuồng muốn chiếm hữu anh.

Cho đến hôm nay, khi thấy Tống Dụ Minh bỏ đi, hắn mới nhận ra rằng, đây không phải là một trò đùa.

"Em* có thể cho tôi một cơ hội được không?" Trình Hướng Lê ngẩng đầu nghiêm túc yêu cầu: "Giống như khi được thăng chức cơ trưởng, cần phải tích lũy đủ 2700 giờ bay."

*đổi xưng hô thành tôi - em nhá.

"2700 giờ?" Tống Dụ Minh vẫn đang tức giận, anh cười lạnh nhíu mày: "Trình Hướng Lê, đời người có bao nhiêu lần 5 năm, đáng để tôi lãng phí vào anh sao?"

Đây là một câu nói rất nặng nề, Trình Hướng Lê nghe xong thì mấp máy môi, hắn bất lực nhắm mắt lại.

Hai người, một ngồi một quỳ, cả hai đang mặc quần âu ôm sát nên cả cơ thể đều bị siết chặt. Trong sự dày vò của tình yêu và cơn thèm thuốc lá, Tống Dụ Minh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Anh chống sofa đứng dậy, đi vào bếp lấy ly.

"Ý em là, nếu tôi biểu hiện tốt thì có thể rút ngắn thời gian phải không?" Trình Hướng Lê cố gắng tranh thủ lấy thêm một chút cơ hội cho mình.

Chỉ có tiếng đá viên rơi vào ly thủy tinh đáp lại hắn. Tống Dụ Minh rót nước từ máy lọc nước, anh múc một thìa mật ong rồi từ từ khuấy: "Được voi đòi tiên."

Nhưng lạ thay, mặc dù rất tức giận nhưng Tống Dụ Minh lại không có ý định đuổi hắn đi.

"Điều tôi cần không phải là lời xin lỗi bằng miệng, mà là hành động thực tế của anh." Tống Dụ Minh uống một ngụm nước mật ong mát lạnh, anh bước vào phòng khách nhặt bật lửa bị sứt một góc lên: "Anh nói tôi chưa học được cách yêu, còn anh thì học được nhiều lắm chắc?"

Tống Dụ Minh thừa nhận sự tinh tế, dịu dàng của Trình Hướng Lê, anh cũng thích những bất ngờ mà hắn tạo ra. Nhưng hơn cả, anh muốn một mối quan hệ ổn định.

Tống Dụ Minh rất muốn hỏi Trình Hướng Lê rằng, trong hai tháng hắn quyết định chiến tranh lạnh với anh thì rốt cuộc hắn đã nghĩ gì.

Hối lỗi? Tự hành hạ mình?

Điều khiến anh bực bội hơn chính là Trình Hướng Lê biết rõ vấn đề của hắn nhưng chưa từng thử thay đổi. Chẳng lẽ thật sự phải như lời hắn nói, chế tạo thành công máy bay thì mới có thể chứng minh tài năng của bản thân sao?

Nghĩ đến đây, Tống Dụ Minh cúi đầu thở dài: "Tôi có thể cho anh thời gian thử việc, nhưng chỉ ba tháng thôi. Tôi hy vọng anh có thể nhìn nhận đúng vấn đề của bản thân, tất nhiên, tôi cũng sẽ cố gắng học hỏi thêm một vài điều."

"Cảm ơn em." Trình Hướng Lê nhận được câu trả lời của anh thì đứng dậy.

"Ba tháng này anh có thể ở nhà tôi." Tống Dụ Minh chỉ vào căn phòng ở tầng một: "Vẫn là chỗ cũ, còn khi nào vào được phòng ngủ chính của tôi thì còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh."

"Đã biết." Đôi mắt Trình Hướng Lê lập tức sáng lên: "Vết thương mà em nói, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Chuyện từ lâu rồi." Một tay Tống Dụ Minh cầm ly nước, anh tháo cà vạt, mở cúc áo sơ mi: "Hồi mới vào đại học, có lần..."

Tống Dụ Minh định nói là đi chơi với Lưu Trạch Thần, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào: "Tai nạn xe, cơ thể bị kính cắt vào, chân cũng bị gãy. Ở nhà dưỡng thương ba tháng mới hồi phục được một phần."

Nói đến đây, cúc áo đã được mở đến ngực, Tống Dụ Minh kéo cổ áo sang bên phải, vết sẹo dài hơn hai mươi mũi khâu hiện rõ trước mắt hắn.

Dài như thế, sâu như thế, nằm vắt trên tấm lưng mịn màng, hệt như thiên thần bị cắt bỏ đôi cánh.

Trình Hướng Lê kinh ngạc mấp máy môi, hắn bước nhanh tới: "Vậy nên mấy lần trước em không muốn cởi áo là vì cái này?"

Ngay khi tay hắn sắp chạm vào lưng anh, Tống Dụ Minh kịp thời kéo áo lại.

Anh đặt ly nước xuống rồi cúi đầu cài lại cúc áo: "Với mối quan hệ khi đó, tôi không cần phải cho anh xem những thứ này."

Ngụ ý là, kể từ hôm nay, khi họ thiết lập thời gian thử việc, mối quan hệ của họ đã hoàn toàn đổi mới.

Trình Hướng Lê thu tay lại, vành tai hắn hơi nóng lên: "Tôi sẽ mang theo ước mơ chưa hoàn thành của em để hoàn thành thật tốt mỗi chuyến bay."

"Được vậy thì tốt quá." Tống Dụ Minh chỉnh lại quần áo, anh mở cúc áo trên cùng rồi liếc nhìn hắn.

Thật ra anh không hề nghi ngờ năng lực chuyên môn của Trình Hướng Lê.

Anh nghĩ rằng Trình Hướng Lê chắc chắn rất thích công việc này nên mới có thể vượt qua được sự phức tạp trong tính cách của hắn để đạt được thành tựu như vậy.

Nếu có thể, Tống Dụ Minh hy vọng anh có thể trở thành yếu tố thứ hai khiến hắn trở nên tự tin hơn.

"Còn nữa, từ giờ tôi sẽ không nhìn anh qua lăng kính nghề nghiệp nữa."

Bởi vì sự bình tĩnh ngụy trang của Trình Hướng Lê trong mối quan hệ trước đó đã bị phá vỡ hoàn toàn trong hai tháng chiến tranh lạnh.

Bây giờ, hắn chỉ là một người bình thường với nhiều tật xấu, nhưng vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn, đơn giản thế thôi.

Lời của tác giả:

Mặc dù chưa lên đến đỉnh điểm, nhưng hai nụ hôn này cũng coi xem như một khởi đầu tốt phải không?

Bởi lẽ mới nói rằng môi trường sống thực tế có thể quyết định tính cách của con người, Tống Dụ Minh chính là một bậc thầy kiên định chống bệnh tự hành hạ đính kèm PUA*.

*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau này lại dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ t.ình d.ụ.c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán tỉnh".