Rời khỏi trung tâm mô phỏng, dù nhiệt độ vẫn chưa tăng lên, nhưng Tống Dụ Minh cảm thấy cơ thể đã ấm lên nhiều.
Anh vắt khăn quàng cổ lên cánh tay, hai tay đút túi đi bên cạnh Trình Hướng Lê. Tòa nhà được xây dựng cạnh sông, Tống Dụ Minh bị thu hút bởi cảnh đẹp về đêm nơi đây, anh đi về phía lan can rồi nói: "Đi dạo thêm một lúc nữa nhé."
Trình Hướng Lê đi theo anh: "Hôm nay có vui không?"
"Đương nhiên rồi." Tống Dụ Minh nghiêng đầu cười cười: "Còn anh thì sao?"
"Tôi cũng vậy, không ngờ lại có thể phối hợp với cậu tốt như thế." Gió sông thổi qua mặt, Trình Hướng Lê cảm thấy có hơi ngứa ngáy trong lòng: "Dụ Minh này, thật lòng tôi cũng muốn được nghe giọng của cậu trong tần số vô tuyến."
"Có thể mà, để tôi nghĩ xem nên nói thế nào." Tống Dụ Minh quay lại, anh dựa vào lan can, đứng đối diện với hắn: "Đông Phương 5318, Thân Thành... Radar đã tiếp cận. Giữ hướng bay hiện tại, giảm độ cao xuống 4800."
Khi Tống Dụ Minh nói tiếng Trung, âm điệu cuối mỗi câu đều cao lên một chút, có thể phát hiện ra dù anh lớn lên ở nước ngoài nhưng gia đình anh vẫn là người gốc Thân Thành.
"Đã nhận, giảm độ cao xuống 4800. Nghe cậu chỉ huy, Đông Phương 5318."
Nói xong, cả hai cùng nhau bật cười. Lúc cúi đầu xuống cười, đầu của cả hai suýt va vào nhau.
Tống Dụ Minh ngẩng đầu lên, anh cảm thấy hành động vừa rồi có hơi trẻ con, nhưng anh vẫn cười rất vui vẻ.
Một người vốn yêu thích hàng không như Tống Dụ Minh và một cơ trưởng trẻ trung đẹp trai như Trình Hướng Lê, thật sự không có gì ngạc nhiên khi mỗi lần cả hai gặp mặt nói chuyện đều cảm thấy rất hài lòng.
Mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng Tống Dụ Minh vẫn không đủ can đảm để phá vỡ lớp giấy mỏng manh giữa cả hai vào ngay ngày sinh nhật của anh, vì thế, anh cố gắng duy trì niềm vui hiện tại.
"À đúng rồi, anh biết không, bệnh viện Long Giang sắp thực hiện thí điểm y tế hàng không rồi, còn điều động lực lượng ngoại khoa bên tôi để xây dựng một trung tâm chấn thương nữa." Tống Dụ Minh bắt đầu trò chuyện về công việc với hắn.
"Vậy thì điều ước của cậu có vẻ sắp thành hiện thực rồi nhỉ?" Trình Hướng Lê cũng cảm thấy vui mừng cho anh: "Nhưng với tình hình hiện tại vẫn rất khó để ứng dụng mô hình y tế này một cách phổ biến."
"Khó có thể phổ biến được nhưng vẫn cần những người tiên phong thực hiện mà." Tống Dụ Minh nói đến đây thì ánh mắt anh trở nên kiên định: "Trong tai nạn trên đường cao tốc lần trước, vì xe cứu thương bị tình trạng kẹt xe cản trở mà nhiều bệnh nhân còn chưa kịp đến bệnh viện đã không qua khỏi. Nếu chúng tôi có sự chuẩn bị y tế như vậy thì có thể cứu được nhiều mạng sống hơn."
Viện trưởng Đinh từng nói rằng một mô hình tốt hẳn sẽ phát huy tác dụng hiệu quả trong một phạm vi nhất định. Dù không biết đây có phải là lời nói để đối phó chủ nhiệm hay không, nhưng Tống Dụ Minh vẫn muốn tin vào điều đó.
"Sau khi trung tâm chấn thương được thành lập, công việc của tôi có thể cũng sẽ thay đổi." Tống Dụ Minh tiếp tục nói: "Bây giờ nhiều công việc nguy hiểm đã được máy móc thay thế, như chúng tôi là một khoa đảm nhiệm lĩnh vực chuyên biệt nên trong vài chục năm tới, hẳn sẽ có những thay đổi to lớn."
"Cậu có dự định thế nào?"
"Chưa rõ nữa, nhưng nếu Long Giang thật sự muốn thực hiện mô hình y tế hàng không thì tôi chắc chắn sẽ ở lại." Tống Dụ Minh nhìn về phía mặt nước phản chiếu hình ảnh các tòa nhà cao tầng: "Dù rất nhớ những ngày ngồi trên trực thăng đi cứu người ở Úc, nhưng tôi luôn cho rằng tạo ra giá trị mới tốt đẹp sẽ ý nghĩa hơn nhiều so với việc chỉ tận hưởng những thành quả hiện có."
Màn đêm buông xuống, mặt sông gợn sóng. Trình Hướng Lê nhìn bàn tay đang đặt trên tay vịn của anh, hắn lại một lần nữa vươn tay nắm chặt lấy bàn tay ấy.
Tống Dụ Minh ngạc nhiên hơi rụt tay lại nhưng không rút tay ra, Trình Hướng Lê cũng không giải thích gì cả.
Giống như các quy tắc nghiêm ngặt được thành lập trong ngành hàng không dân dụng, sự phát triển của y học cũng là một chặng đường lịch sử đầy máu và nước mắt.
Mặc dù Trình Hướng Lê chưa bao giờ tận mắt thấy Tống Dụ Minh làm việc, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Tống Dụ Minh tập trung cầm dao mổ dưới ánh đèn phẫu thuật.
Câu nói mắc kẹt đã lâu trong lòng hắn suýt nữa thì bật ra, nhưng lại bị chính bản thân hắn ghìm xuống.
Trình Hướng Lê không tự tin rằng bản thân có thể giữ Tống Dụ Minh lại. Nếu anh chỉ là một bác sĩ bình thường, Trình Hướng Lê có thể sẽ không do dự. Nhưng anh lại là Tống Dụ Minh, một người lớn lên trong nhung lụa và đã sống ở nước ngoài hơn hai mươi năm.
Trong những năm về nước, Tống Dụ Minh luôn bận rộn với công việc, hình như anh chỉ có một người bạn là Giang Thính Nhiên để trò chuyện.
Nhưng trước đây anh có rất nhiều người bên cạnh, có sự quan tâm chăm sóc của ba mẹ, có vòng tròn xã hội của riêng anh. Bây giờ khó khăn lắm mới có lý do để anh trở về, để anh từ bỏ cuộc sống mấy năm gần đây, để anh được sống vì chính mình, phần tình cảm này cần phải đánh đổi với quá nhiều thứ.
Trình Hướng Lê không nên ích kỷ như vậy.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Tống Dụ Minh nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay mình, anh nhẹ nhàng động đậy ngón tay: "Sao lại im lặng rồi?"
"Không có gì, chỉ muốn yên lặng nhìn cậu một lát." Trình Hướng Lê quay đầu, hơi thở của hắn lan đến hai má của Tống Dụ Minh.
Tống Dụ Minh không biết những suy tư của hắn, anh bĩu môi hỏi: "Lại có ý định xấu xa gì rồi?"
"Không có, tôi chỉ cảm thấy lúc cậu nói về y học và lý tưởng của bản thân rất quyến rũ."
Trình Hướng Lê bỗng dưng nói một câu tình tứ như vậy khiến cơ thể Tống Dụ Minh cứng đờ.
Trình Hướng Lê buông tay anh ra, hắn siết chặt nắm tay rồi buông thõng xuống.
Nếu là trước đây, với lý do sinh nhật, bọn họ đã có thể dễ dàng ngỏ lời mời mọc nhau làm một lần.
Nhưng hôm nay Trình Hướng Lê lại không thể nói ra. Hắn nhận ra bản thân đã trở nên quá tham lam, không còn hài lòng với mối quan hệ bạn tình nữa.
Hắn muốn có nụ hôn của Tống Dụ Minh, muốn có trái tim của Tống Dụ Minh.
Ngày sinh nhật này là lý do rất tốt để lấp liếm đi tất cả những cảm xúc xao động, tạo ra khoảnh khắc gần gũi dối trá ngắn ngủi— dù thực tế bọn họ không hề có tương lai.
Tống Dụ Minh cũng đang chờ đợi, nếu Trình Hướng Lê sẵn sàng cho anh một lời hứa thì anh chắc chắn sẽ tìm mọi cách để loại bỏ áp lực từ phía gia đình.
Nhưng cho đến khi thu tay lại, Tống Dụ Minh vẫn không đợi được, anh chỉ có thể thở dài nhẹ nhàng nói đùa: "Thời tiết hôm nay thật thích hợp để ăn khoai tây chiên, gà rán và uống cola."
"Cậu lại đói rồi à?" Trình Hướng Lê nhanh chóng đáp lại.
"Thật ra không phải." Tống Dụ Minh giấu nắm tay đang siết chặt vào trong túi: "Chỉ là gần đây tôi đang cố gắng bỏ thuốc lá."
Khi gặp áp lực hoặc khi kết thúc ngày làm việc dài đằng đẳng, ngồi lười biếng trên ghế sofa và hút một điếu thuốc là thời gian thư giãn nhất của Tống Dụ Minh.
Giờ đây, khi phải tách mình ra khỏi thuốc lá, Tống Dụ Minh tạm thời không tìm được cách nào khác để giải tỏa áp lực.
"Sớm biết việc bỏ thuốc lá khó khăn như vậy thì tôi thật sự không nên học đòi hút thuốc." Tống Dụ Minh thầm hối hận trong lòng.
— Sớm biết Trình Hướng Lê là người dễ bỏ cuộc như vậy thì anh cũng không nên động lòng với hắn.
Bây giờ, anh vừa phải bỏ thuốc lá vừa phải bỏ người thương, thật là khó khăn.
Trình Hướng Lê cũng không nghĩ ra cách an ủi tốt hơn: "Cần tôi ôm cậu một cái không?"
"Không cần, anh cũng đâu phải là phenobarbital* mà có tác dụng làm dịu được chứ."
*Thuốc Phenobarbital là thuốc chống co giật được chỉ định dùng riêng hoặc phối hợp với các loại thuốc khác để kiểm soát các cơn co giật. Thuốc hoạt động dựa trên cơ chế kiểm soát các hoạt động điện bất thường trong não mỗi khi xuất hiện cơn động kinh. Việc kiểm soát và giảm tần suất các cơn động kinh giúp bệnh nhân thực hiện nhiều hoạt động bình thường hơn trong ngày, giảm nguy cơ gây hại khi mất ý thức và giảm thiểu nguy cơ đe dọa tính mạng.
Thuốc lá có thể gây nghiện, con người cũng vậy. Trước khi chính thức có được Trình Hướng Lê, Tống Dụ Minh cảm thấy anh vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
"Có lẽ nên về nhà thôi." Tống Dụ Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Trình Hướng Lê gật đầu, hai người xoay lưng đi về phía bãi đỗ xe.
Đến ngã tư, Tống Dụ Minh có linh cảm không tốt.
Sau lần gặp mặt này thì khi nào mới gặp lại? Sẽ không phải chờ thêm nửa tháng nữa chứ?
Năm mới sắp đến rồi, từ tháng sau, Trình Hướng Lê có lẽ sẽ rất bận rộn. Và giữa họ hình như cũng không còn lý do chính đáng nào để ngồi xuống ăn cơm cùng nhau nữa.
Lời cuối cùng Trình Hướng Lê nói với anh là: Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.
Tống Dụ Minh làm theo lời hắn.
Tác giả có điều muốn nói:
Viết đến đây, mình đã bắt đầu nghĩ đến phần ngoại truyện. Có thể sẽ viết một chương truyện giả thuyết Bắp Ngô là kiểm soát viên không lưu để bù đắp những tiếc nuối trong mạch truyện chính.
Mọi người không cần quá lo lắng về tiến độ, Trình Hướng Lê sẽ không thể kiên nhẫn lâu đâu (dù sao thì cái kia cũng đã nhịn đến cứng luôn rồi).