Đồng hồ báo thức reo lên, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
"Theo thống kê của Sở y tế Thân Thành, tính đến sáng sớm hôm nay, vụ tai nạn đã khiến 46 người thiệt mạng..." Bên cạnh con phố đông đúc, bản tin buổi sáng đang được phát trên màn hình của tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố.
Khi bản tin nói đến đoạn tri ân các nhân viên y tế thì đèn giao thông ở ngã tư chuyển sang đèn đỏ.
Tống Dụ Minh đỗ xe trước vỉa hè, anh lấy cốc cà phê trên giá lên rồi từ tốn uống một ngụm.
Anh đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, bây giờ trời đã sáng hẳn. Gió thổi bên ngoài vẫn man mát vì chưa được mặt trời sưởi ấm khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
Để cứu chữa cho nạn nhân trong vụ tai nạn, các nhân viên y tế đã thức gần như suốt đêm. Tờ mờ sáng, bệnh viện là nơi thức dậy đầu tiên trong thành phố, mọi mắt xích đều hoạt động có trật tự, đâu đâu cũng thấy các đồng nghiệp đang bận rộn làm việc.
Sau khi Tống Dụ Minh và Tạ Dương giao ca xong, lúc biết tin đêm qua là một đêm bình an vô sự, anh lập tức làm dấu thánh giá tỏ lòng biết ơn.
"Cảm ơn bác sĩ Tống đã nhắc nhở, bệnh nhân đã đi tiểu nhiều hơn rồi, đúng là sinh viên đứng đầu đại học Oxford có khác." Tạ Dương đã giải quyết được nỗi lo nên bây giờ trông thoải mái hơn tối qua rất nhiều.
Tống Dụ Minh vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng sau khi nghe Tạ Dương nói vậy, ánh mắt anh cứng đờ, nhanh chóng đính chính: "Tôi không học y ở Oxford, tôi chỉ làm sinh viên trao đổi ở đó 2 năm thôi."
"Hóa ra là vậy à." Tạ Dương mím môi xấu hổ nói: "Tôi nghe mấy y tá mới đồn thổi, thấy họ nói có sức thuyết phục quá nên tôi tin luôn."
"Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tiếp tục học tiến sĩ tại Trường Đại học Y Melbourne."
"Đó cũng là một ngôi trường rất tốt."
"Cũng bình thường thôi." Tống Dụ Minh vẫn không thấy ổn. Xung quanh anh không thiếu các bậc thầy hàn lâm và nhân tài hội tụ tinh hoa từ mọi tầng lớp. Anh không cảm thấy mình có gì đáng để khoe khoang.
Ca phẫu thuật đầu tiên sắp bắt đầu, Tống Dụ Minh kiểm tra thời gian rồi vội vàng đi chuẩn bị.
Khoa bỏng không như các khoa khác, lúc nào cũng quá tải và thiếu giường bệnh. Đôi khi có quá nhiều bệnh nhân, trưởng khoa phải sang bộ phận khác mượn người để đảm bảo hiệu suất.
Có lẽ vì lý do này mà Triệu Sở Lương muốn gác lại chuyện của trung tâm chấn thương cũng như không muốn gánh thêm một phần trách nhiệm của khoa khác.
Nhưng lần này một tai nạn lớn bất ngờ xảy ra, hơn 20 bệnh nhân bị thương nặng nhập viện cùng lúc, nguồn lực y tế lại một lần nữa thiếu hụt.
Ca phẫu thuật cuối cùng kéo dài hơn dự kiến. Khi ra khỏi phòng mổ thì đã hai giờ chiều, đồ ăn cũng nguội hết.
Dù chỉ có vài phút để ăn nhưng mọi người vẫn không quên bàn luận về các ca bệnh.
Ăn uống xong xuôi, mọi người lập tức lao vào phòng họp để tham gia buổi tư vấn chung đa ngành. Nhiễm trùng là một mối nguy hiểm khác đối với bệnh nhân bị bỏng diện rộng. Ngay cả phòng chăm sóc đặc biệt cũng không thể ngăn chặn hết vi khuẩn. Giải pháp tốt nhất là ghép da để đóng vết thương càng sớm càng tốt.
Cuộc thảo luận đã bắt đầu được một lúc, trong phòng hội nghị có đầy đủ các chuyên gia từ hàng chục bộ phận cùng nhau tập hợp lại để đánh giá khả năng chịu đựng của những bệnh nhân và xây dựng phác đồ điều trị* tiếp theo.
*Phác đồ điều trị chính là trình tự các thao tác điều trị bệnh đã được vạch sẵn, là một tài liệu đã được tóm tắt, sơ đồ hóa nhằm cung cấp thông tin ngắn gọn nhưng đầy đủ về các bước xử trí, điều trị bệnh. Tùy thuộc vào từng loại bệnh, sự phức tạp của bệnh mà một bệnh có thể có nhiều phác đồ điều trị khác nhau.
3 đến 10 ngày sau khi bị thương, các lớp vảy vẫn chưa hoàn toàn bong hết. Ngay cả khi phẫu thuật được chia làm ba lần giãn cách thì bệnh nhân vẫn mất vài nghìn ml máu trên một ca phẫu thuật, huyết tương và máu phải được bổ sung liên tục trong quá trình phẫu thuật. Để đảm bảo nhu cầu máu cho những người bị thương, đặc biệt là các nhóm máu hiếm, trung tâm lưu trữ máu vẫn đang kêu gọi người dân hiến máu hỗ trợ.
Trong số những người bị thương, có một số người lớn tuổi mắc các bệnh nền như tăng huyết áp, mỡ máu cao, xơ cứng động mạch nên rủi ro khi phẫu thuật tương đối cao.
Để giải quyết tình trạng này, về mặt lâm sàng, phương pháp rạch màng cân nông và ghép da vi mô trên lớp mỡ thường được sử dụng, phương pháp này có thể làm giảm lượng máu chảy cũng như phản ứng sốc của bệnh nhân. Đây cũng là phác đồ cuối cùng được chủ nhiệm các khoa thảo luận lựa chọn.
Trong thảo luận tư vấn đa ngành, tranh luận là điều không thể tránh khỏi. Suốt quá trình đều có nhiều người ra vào, bác sĩ trên bàn hội nghị lần lượt thay đổi, nhưng cuộc thảo luận vẫn chưa bao giờ ngừng lại.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Sau khi tan làm, phải đến ngày hôm sau anh mới trở về nhà. Tống Dụ Minh mở cửa đi vào nhà, tâm trí anh vẫn còn đang suy nghĩ về kế hoạch phẫu thuật, bước vào nhà không thấy bóng dáng mèo nhỏ đâu nên anh gọi vài tiếng.
Vịt vẫn không ra ngoài. Tống Dụ Minh cúi xuống thay giày thì ngửi thấy mùi chua.
Tim anh chợt thắt lại, anh lần theo mùi hôi thì nhìn thấy một bãi nôn màu vàng ở cửa nhà vệ sinh.
Là của Vịt.
Tống Dụ Minh lo lắng gọi lớn hai lần, anh mở từng cánh cửa, nghiêng người kiểm tra từng ngóc ngách, từng dấu vết quanh nhà.
Nhưng bé Vịt yêu quý của anh không trốn vào ổ có máy điều hòa, cũng không chạy vào phòng làm việc của anh để phá phách, thức ăn và nước uống cho mèo trong chậu vẫn còn đầy chứng tỏ mèo vẫn chưa ăn gì cả ngày nay rồi.
Tống Dụ Minh tìm kiếm ở tầng một nhưng không thấy, anh vội vàng lên tầng hai tìm kiếm từ phòng này sang phòng khác, cuối cùng trong phòng làm việc của Lưu Trạch Thần, anh nhìn thấy Vịt đang cuộn tròn dưới gầm bàn.
Đôi mắt Vịt cụp xuống, nó nằm nghiêng trên mặt đất, lông trên lưng lấm lem nước, rối bù và dính vào nhau, không còn mềm mượt như thường lệ.
Tống Dụ Minh ngồi xổm xuống, anh cẩn thận đặt tay lên đùi trong của mèo để bắt mạch.
Cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, Vịt nghiêng đầu, yếu ớt kêu lên.
"Đừng sợ, ba về rồi đây." Tống Dụ Minh ôm nó đi ra khỏi phòng.
Sau khi chia tay, ngoài việc mỗi tuần đều thuê người đến dọn dẹp thì Tống Dụ Minh không bao giờ bước vào phòng làm việc của Lưu Trạch Thần nữa. Dường như Vịt biết anh không thích nơi này nên có ý trốn ở đây.
Tống Dụ Minh bế nó đến ghế sofa rồi đi lấy hộp thuốc và ống nghe, anh nhẹ nhàng ấn vào ngực và bụng nó để kiểm tra xem có tràn dịch hay không.
Nhịp tim của Vịt rất nhanh, tai và chân cực kỳ nóng, mềm nhũn như một con mèo đồ chơi, nó nằm bất động để anh muốn làm gì thì làm, thậm chí không còn sức để kêu gào.
Mặc dù không có triệu chứng nào khác nhưng đây không giống bị nhiễm trùng thông thường. Tống Dụ Minh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy gần đây tinh thần của bé mèo nhà anh không tốt lắm, anh lo mèo mắc bệnh viêm phúc mạc truyền nhiễm*.
*Bệnh viện phúc mạc truyền nhiễm ở mèo (FIP) do virus Corona ở mèo (FCoV) gây ra là một bệnh truyền nhiễm xảy ra ở loài mèo trên toàn thế giới với những triệu chứng lâm sàng sau: 100% mèo bị báng bụng kèm mất nước, suy nhược. Hầu hết chủ nuôi ban đầu khi thấy bụng mèo to lên đã tưởng mèo béo hơn, nhưng thực tế qua siêu âm và khám lâm sàng thấy bụng mèo tích nước, mèo ngày càng gầy đi với biểu hiện rất rõ ràng khi sờ vào khu vực xương sống của con vật. Xương sống nổi rõ, mèo thực tế gầy chứ không hề béo. Beo da gáy mèo để thử độ đàn hồi thì thấy da lâu hồi lại, điều này có thể giải thích do protein và dịch đã bị kéo vào trong xoang phúc mạc, mèo chống chọi lại quá trình viêm toàn thân kéo dài dẫn dến suy nhược và mất nước.
"Thật xin lỗi, là ba không chăm sóc tốt cho nhóc." Tống Dụ Minh ngồi trên thảm vuốt lông cho mèo.
Nhưng bây giờ bệnh viện bận rộn như ngoài chiến trường, muốn nghỉ nữa ngày cũng không được, anh chỉ có thể tìm người khác đến đưa mèo đi khám bác sĩ.
Tống Dụ Minh mở danh bạ điện thoại ra, anh liếc mắt nhìn thấy tên Trình Hướng Lê được lưu ở cụm tên bắt đầu bằng chữ C*, anh không chút do dự mà bấm vào.
*Phiên âm pinyin tên Trình Hướng Lê là Cheng Xiang Li
Bấm gọi rồi thì Tống Dụ Minh mới nhận ra không ổn lắm. Bây giờ đang là một giờ sáng, theo thói quen chắc hẳn là giờ này hắn đã ngủ, nếu ngày mai hắn có chuyến bay thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Nghĩ đến đây, Tống Dụ Minh vội vàng muốn cúp điện thoại, nhưng lúc này lại nghe được một giọng nói nhắc nhở: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Vậy có nghĩa là hắn vẫn còn trên máy bay?
Tống Dụ Minh sững sờ vài giây rồi ngắt cuộc gọi. Nhìn tên những người khác trong danh bạ điện thoại, anh dần bình tĩnh lại, lấy trong ngăn kéo ra một cái quạt nhỏ, điều chỉnh tốc độ gió rồi đặt lên bàn, sau đó đứng dậy dọn dẹp bãi nôn.
Trong lúc anh đang phun thuốc sát khuẩn trong nhà thì điện thoại di động trên bàn reo lên, Trình Hướng Lê gọi lại cho anh.
Tống Dụ Minh ngập ngừng nhấc điện thoại: "Anh mới về à?"
"Đáng lẽ sẽ hạ cánh lúc mười một giờ nhưng lại bị hoãn hai tiếng." Ngồi trong buồng lái hơn bảy tiếng, Trình Hướng Lê không phân biệt được mình mệt mỏi là do đau lưng hay do buồn ngủ nữa. Hắn đỗ xe ven đường rồi đi bộ mấy vòng trên cầu: "Muộn thế này rồi còn gọi cho tôi, có việc gì à?"
"Xin lỗi, mèo của tôi bị bệnh, vừa rồi tôi lo lắng qua nên mới cuống lên gọi điện cho anh." Tống Dụ Minh chỉ có thể nhờ hắn giúp đỡ.
"Cậu đừng lo, ngày mai tôi được nghỉ, có thể mang mèo nhà cậu đi khám bệnh." Trình Hướng Lê nghe thấy giọng điệu gấp gáp của anh thì hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Bị sốt, hôm nay còn nôn nữa. Tôi nghĩ là bị bệnh viêm phúc mạc truyền nhiễm. Nếu không được điều trị kịp thời thì tỷ lệ tử vong gần như là 100%."
Trong lòng Trình Hướng Lê thắt lại: "Vậy buổi sáng cậu đưa mèo sang à?"
"Hay là hôm nay anh đến nhà tôi ngủ một đêm đi, để mèo làm quen với mùi của anh nữa..." Dù biết như vậy không thích hợp nhưng Tống Dụ Minh vẫn đưa ra yêu cầu: "Nó ốm rất nặng mà còn để người lạ đưa đến bệnh viện thì tôi sợ nó sẽ căng thẳng và có phản ứng mạnh."
Trình Hướng Lê nghe thế thì hắng giọng.
Tất nhiên là hắn không bận tâm đến những yêu cầu quá đáng của Tống Dụ Minh. Dù sao thì nhà của hắn cũng chỉ là nơi để hắn nghỉ ngơi, đến nhà Tống Dụ Minh cũng không mất nhiều thời gian. Chỉ là......
"Tôi không mang theo quần áo để thay."
"Ở nhà tôi có đồ mới, anh cứ lấy mà dùng."
"Được." Nếu Tống Dụ Minh đã chủ động nói vậy thì Trình Hướng Lê không cần lo lắng nữa: "Cậu chờ tôi nửa tiếng."
"Đi đường cẩn thận." Tống Dụ Minh buông điện thoại xuống, anh tiếp tục chăm sóc cho mèo.
Vịt gần như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nó không còn sức để ăn nữa. Tống Dụ Minh ôm nó vào lòng rồi cho nó uống một ít dịch axit amin qua ống xilanh.
Vịt biết Tống Dụ Minh đang cứu mình nên nó liền đáp lại anh bằng vài tiếng meo meo yếu ớt.
"Cố chịu đựng một chút nhé, lát nữa sẽ có người đưa nhóc đi bệnh viện." Tống Dụ Minh vỗ vỗ lưng nó.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên như đã hứa. Tống Dụ Minh đi tới mở cửa, nhìn thấy Trình Hướng Lê mặc đồng phục áo ngắn tay đứng bên ngoài, trong tay hắn xách vali, dưới nách kẹp một cái mũ.
Anh tìm trong tủ giày một đôi dép rồi nói với hắn: "Mời vào."
Trình Hướng Lê ngẩng đầu nhìn biệt thự hai tầng có gác xếp. Các tòa nhà trong khu vực này đều được thiết kế theo phong cách du nhập của phương Tây từ thời Trung Hoa Dân Quốc, mái vòm nhọn, gạch đỏ và tường màu vàng nhạt điểm xuyến các đường viền tối màu, trông vô cùng trang nhã.
Đồng hồ con lắc trong phòng khách nhẹ nhàng gõ nhịp. Tống Dụ Minh cài kín cổ áo ngủ, mời hắn vào nhà.
Trình Hướng Lê đặt đồ đạc xuống, hắn nhìn thấy con mèo nằm trên ghế sofa, khăn tắm đã được sử dụng, ống xilanh và nhiệt kế được đặt ở một bên, gió từ quạt nhỏ thổi ra làm khăn giấy đung đưa qua lại, những thứ này thật không phù hợp với cách bày trí sắp xếp gọn gàng trong phòng.
Hơn nữa Trình Hướng Lê nhận ra rằng hầu hết các phòng trong nhà đều lắp đặt cửa dành cho thú cưng, để mèo có thể tự do di chuyển, điều này cho thấy anh thực sự coi con mèo này như một thành viên trong gia đình.
Tống Dụ Minh kéo tay áo hắn: "Anh cứ để nó ngửi mùi của bộ quần áo này luôn đi."
Trình Hướng Lê phối hợp ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha.
Mùi nước hoa hắn xịt lúc sáng trước khi lên máy bay đã tản đi hết, Trình Hướng Lê không nghĩ mèo nhỏ có thể ngửi thấy được mùi gì đặc biệt.
Tống Dụ Minh cũng ngồi xổm một bên, anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo.
Vịt ngơ ngác nhìn Trình Hướng Lê rồi lại vùi đầu vào ghế sô pha.
"Xem ra nó ấy thích anh đấy." Tống Dụ Minh sờ sờ đầu Vịt, ánh mắt anh nhìn Trình Hướng Lê cũng bớt đi sự hoảng loạn: "Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ bệnh viện cho anh. Các triệu chứng gồm có chán ăn, sốt và nôn mửa. Bác sĩ sẽ kiểm tra vùng bụng cũng như hệ tiêu hóa, sau đó sẽ sắp xếp cho mèo nhập viện."
Trình Hướng Lê gật đầu: "May mà cậu là bác sĩ."
"Mèo rất khác với con người, cho nên tôi chỉ có thể đưa ra chẩn đoán sơ bộ thôi." Tống Dụ Minh chỉ vào túi nhựa trên tay nắm cửa: "Tối nay anh có thể ngủ ở phòng này, tôi đã chuẩn bị sẵn quần áo và khăn tắm rồi."
Trình Hướng Lê kéo vali tới tháo túi nhựa ra, hắn nhìn vào bên trong thì thấy có đồ lót và bộ đồ ngủ mới toanh, hắn cười khổ nói: "Cái này có tính là tiền công của tôi không?"
"Đây đều là nhãn hiệu tôi thường mặc. Không có ý gì khác cả." Nghe hắn nói vậy Tống Dụ Minh khựng lại một chút mới nói tiếp: "Đợi công việc của tôi ổn định rồi tôi sẽ chính thức cảm ơn anh sau."
Trình Hướng Lê ừm nhẹ một tiếng: "Không cần, mạng mèo cũng là mạng, nhất định phải cứu nó."
Tống Dụ Minh gật đầu rồi ủ rũ bước đi.
Căn phòng rất sạch sẽ, trên bàn có đèn bàn, hộp đựng bút, vài cuốn sách y khoa và một mô hình máy bay Airbus A330 màu đỏ trắng cổ điển của Qantas.
Trình Hướng Lê cầm máy bay mô hình lên xem xét, sau đó đặt lại về chỗ cũ. Hắn cởi cà vạt và cầu vai ra, treo phụ kiện cũng như quần áo theo thứ tự rồi đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong thì Trình Hướng Lê lau khô người, hắn mặc bộ đồ ngủ vào, bước ra nhìn thấy Tống Dụ Minh vẫn ngồi trong phòng khách thì bước tới hỏi anh: "Tối nay vẫn ngủ được chứ?"
"Không ngủ được cũng phải ngủ. Trong bệnh viện có nhiều bệnh nhân như vậy, tôi không thể phạm bất cứ sai lầm nào."
"Vậy cậu đi nghỉ ngơi đi. " Trình Hướng Lê niết niết vai anh.
"Cảm ơn anh đưa mèo của tôi đi khám bác sĩ." Tống Dụ Minh đột nhiên đứng dậy quay về phía hắn: "Tôi đã nuôi con mèo này gần ba năm rồi, nó quan trọng với tôi hệt như gia đình vậy."
Dừng lại một chút rồi anh nói tiếp: "Kể từ khi trở thành bác sĩ khoa bỏng, tôi đã thực sự nhận ra rằng một tai nạn bất ngờ có thể đẩy cả một gia đình vào tuyệt vọng và gây ra nỗi đau đớn mất mát lớn cho những người thân yêu của họ. Nếu hôm nay không có anh, tôi thật sự không biết phải làm gì."
Giữa đêm khuya, giọng nói của Tống Dụ Minh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như làn gió đêm bí ẩn thì thầm bên tai Trình Hướng Lê.
Trình Hương Lê cúi đầu nhìn vào đôi mắt hổ phách kia. Dường như Tống Dụ Minh vẫn còn muốn nói gì đó, lông mi dài của anh chớp chớp liên tục, khiến Trình Hướng Lê không thể dời mắt được.
"Cậu...?" Trình Hướng Lê mơ màng đoán được anh có ý gì.
"Ngày chị Hiểu Trang tổ chức tiệc, tôi đã trò chuyện với chị ấy về chuyện của anh." Tống Dụ Minh hơi cúi đầu nói: "Xin lỗi vì đã hỏi thăm chuyện riêng tư của anh."
Hóa ra anh đã biết tất cả mọi chuyện. Trình Hướng Lê giật mình, sau đó liền phát hiện Tống Dụ Minh nhất quyết muốn hắn tự mình tới đây, chỉ là lấy việc cho mèo quen mùi của hắn để làm cớ mà thôi.
Hắn khẽ cau mày: "Vì sao cậu lại quan tâm đến chuyện này như thế?"
"Bởi vì lần gặp mặt hôm đó, anh cố tình đến bệnh viện tìm tôi, nhất định anh vẫn còn để bụng chuyện này nên tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với anh."
Giọng nói của Tống Dụ Minh chứa đầy sự mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng lên, hệt như một đứa trẻ nhìn thấy thứ mình thích trong cửa hàng và đòi mua nó cho bằng được.
Có lẽ đây là sự tâm huyết của người bác sĩ đối với nghề nghiệp của mình.
Chỉ là trong cuộc trò chuyện này thì anh lấy tư cách gì để nói chuyện? Bạn bè, hay là bác sĩ?
Trình Hướng Lê nín thở, hắn cụp mắt nhìn anh: "Vậy nếu phản hồi của tôi không tốt thì sao?"
"Anh đừng căng thẳng, chỉ là trò chuyện bình thường thôi, tôi sẽ không nói với chị Hiểu Trang đâu." Tống Dụ Minh cười cười nói với hắn.
"Biết rồi." Trình Hướng Lê cố gắng thả lỏng: "Nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân của cậu."
Nói xong, hắn giơ tay xoa xoa vai Tống Dụ Minh: "Mau đi ngủ đi, mèo cứ giao cho tôi, không cần lo lắng."
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này khá dài, hy vọng không để các bạn chờ đợi vô ích~
Cảm ơn Vịt đã góp phần thúc đẩy tình cảm cho baba.
Trình Hướng Lê nói: May mà tôi họ Trình (cheng) hehehe.