Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 22: Bài thánh ca thầm lặng




Đến 1 giờ sáng, người nhà của tài xế tử vong cuối cùng cũng đến bệnh viện.

Người nhà đến là hai mẹ con, cô con gái còn rất nhỏ, nhìn chưa tới mười tuổi, cứ trốn ở phía sau ôm chặt lấy mẹ rồi khóc thút thít.

Tống Dụ Minh lấy hết hồ sơ cấp cứu rồi gặp hai mẹ con ở một nơi khá yên tĩnh.

"Tôi là bác sĩ chịu trách nhiệm cấp cứu cho chồng chị, nếu có thắc mắc gì về toàn bộ quá trình, chị có thể hỏi tôi."

Tống Dụ Minh vừa mới cấp cứu cho nạn nhân này nên anh vẫn nhớ rất rõ từng chi tiết. Anh lo gia đình không hiểu nên anh thẳng thắn giải thích.

"Thời điểm xảy ra tai nạn anh Trương ở khá gần chiếc xe bị vỡ bồn chứa. Trong quá trình sơ tán hành khách, anh ấy bị vụ nổ ảnh hưởng gây đa chấn thương ở ngực, kèm theo bỏng đường hô hấp, cơ thể bỏng nặng 55%. Sau khi nhập viện, chúng tôi ngay lập tức cấp cứu cho anh nhà, chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật thông khí quản, trong quá trình cấp cứu, vào phút thứ tư, tim anh ngừng đập."

Vợ của nạn nhân là chị Tôn, chị bình tĩnh hơn dự kiến của anh nhưng khi lật lại bản báo cáo, tay chị vẫn run rẩy: "Anh ấy bị bỏng ở đâu? Anh ấy ở đâu rồi? Để tôi đi xem anh ấy".

"Tôi đề nghị chị vẫn nên đợi đến khi được đưa đến nhà tang lễ, thi thể được xử lý xong rồi hãy nhìn." Tống Dụ Minh rũ mắt nói: "Bây giờ có hơi..."

"Không sao đâu, tôi có thể chấp nhận được."

"Bố——" Cô bé đột nhiên òa khóc.

"Em gái nhỏ này." Tống Dụ Minh vội vàng quỳ một chân xuống trước mặt cô bé.

Nhưng khi anh vừa nhìn thấy khuôn mặt non nớt cũng như nghe tiếng òa khóc lớn của cô bé, Tống Dụ Minh nhất thời không thể nói được gì, anh chỉ có thể ôm lấy vai cô bé.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi đã không thể cứu được bố của em."

"Bố em là một người đàn ông rất tốt." Cô bé khóc nức nở, vừa hít mũi vừa liên tục lau nước mắt: "Mặc dù không phải lúc nào bố cũng có thể ở bên em, nhưng bố luôn luôn..."

Một tiếng nghẹn khóc lại vang lên, mấy chữ cuối cùng bị nhấn chìm trong cảm xúc hỗn loạn.

Tống Dụ Minh bình tĩnh nhìn cô bé, anh bỗng nhớ tới lời nói của y tá, sau khi cô bé bình tĩnh lại, anh ngồi xổm xuống nói: "Em gái nhỏ này, bố của em không chỉ là một người đàn ông tốt, mà còn là một anh hùng. Bố em đã kiên trì đến những phút cuối cùng, bố em đã hoàn thành mọi trách nhiệm của một người lái xe."

"Khi lớn lên chắc chắn em sẽ hiểu được quyết định ngày hôm nay của bố em. Người anh hùng ra đi không phải là kết thúc tồi tệ. Hãy tiếp tục sống thật dũng cảm với lòng dũng cảm mà bố đã để lại cho em nhé."

"Bố ơi!" Cô bé khụt khịt mũi, quay người lại rồi lao vào vòng tay mẹ.

Tống Dụ Minh cũng đứng dậy, cơ thể anh không được ổn cho lắm nên bị va vào cái ghế bên cạnh. Lúc anh đang bám vào tường, phía sau bỗng có tiếng bước chân.

Tống Dụ Minh nghe thấy tiếng động lập tức cảnh giác quay đầu lại: "Là ai?"

Một đôi giày da bóng loáng xuất hiện từ trong bóng tối, Trình Hướng Lê bước ra nói: "Thật xin lỗi, đã dọa mọi người sợ rồi."

Tống Dụ Minh nhìn thấy hắn thì khẽ cau mày: "Tôi đang nói chuyện với người nhà, mời anh tránh đi một chút."

Trình Hướng Lê không nói gì, hắn im lặng gật đầu rời đi.

"Anh ấy là nhân viên bảo vệ của bệnh viện chúng tôi." Tống Dụ Minh không muốn làm gia đình lo lắng nên thuận miệng bịa ra lý do: "Chị Tôn, nếu chị không còn vấn đề gì về sự ra đi của anh Trương thì xin hãy ký tên, đội cấp cứu sẽ nhanh chóng đến đây và lo liệu tang lễ cho anh Trương."

"Xin hãy cho tôi nhìn anh ấy một chút." Chị Tôn vẫn tiếp tục xin được nhìn chồng.

"Được thì được đó, nhưng con gái của chị..." Tống Dụ Minh liếc nhìn đứa trẻ cao chưa đến nửa người mình đang đứng bên cạnh: "Tốt nhất là đừng để cô bé nhìn thấy."

"Nếu tin tưởng tôi thì có thể để tôi trông cô bé một lát." Trình Hướng Lê thấy cả hai đang bế tắc thì hắn quay lại nói: "Tôi ở đây chờ mọi người."

Tống Dụ Minh liếc nhìn hắn một cái: "Để anh ấy trông cũng không thành vấn đề."

"Được." Chị Tôn lau nước mắt rồi sờ đầu con gái: "Thấm Thấm ngoan nha con, mẹ đi nói chuyện với bác sĩ một lát."

Tống Dụ Minh nhẹ nhàng gật đầu với Trình Hướng Lê rồi dẫn chị vào thang máy chuyên dụng.

"Mẹ." Cô bé nhìn mẹ bước đi thì lẩm bẩm.

"Bạn nhỏ này, đừng buồn quá nhé." Trình Hướng Lê bắt chước Tống Dụ Minh ngồi xổm xuống trước trước mặt cô bé: "Khi chú bằng tuổi cháu, ba chú cũng vì một tai nạn mà mất rồi."

Nghe vậy, cô bé liền ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn, mặt cũng đã rưng rưng nước mắt.

"Mà để chú nói cho cháu biết một bí mật, ba của chú cũng là một anh hùng." Trình Hướng Lê nhét khăn giấy vào tay cô bé: "Chú luôn coi ông ấy là hình mẫu lý tưởng của mình, bây giờ chú cũng đã trở thành một... bảo vệ rất có trách nhiệm."

"Cho nên cháu cũng phải dũng cảm một chút, được không?" Trình Hướng Lê duỗi ngón tay út ra: "Nào, ngoéo tay với chú này."

Cô bé đang cúi đầu lau nước mắt, nhìn thấy bàn tay hắn đưa ra, cô bé hốt hoảng ngồi phịch xuống ghế.

Nhìn nhau một lát, Trình Hướng Lê xấu hổ thu tay lại: "Không ngoéo tay cũng không sao, nhưng cháu phải nhớ kỹ lời anh bác sĩ vừa rồi nói đấy nhé."

Nói đến đây Trình Hướng Lê hơi cụp mắt xuống, như thể hắn đang nhớ lại điều gì đó, một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp: "Một ngày nào đó, cháu sẽ hiểu được trách nhiệm đằng sau quyết định ấy."

Cô bé gật đầu hiểu ý, sau đó cô bé nhìn ra phía xa thì đột nhiên nhảy khỏi ghế và chạy nhanh tới.

Tống Dụ Minh quay lại cùng mẹ cô bé và một thành viên của đội cấp cứu, trên tay anh cầm một túi nhựa trong suốt có niêm phong.

"Em gái nhỏ này, đây là đồ mà bố em để lại cho em, em nhớ giữ lấy nhé." Tống Dụ Minh đưa cho cô bé một cặp cầu vai đính ngôi sao bạc, rìa cầu vai bị cháy sém đến biến dạng nhưng ngôi sao ở giữa vẫn nguyên vẹn, hệt như sao trên trời, bừng sáng giữa đống đổ nát đau thương.

Trình Hướng Lê bước sang một bên, hắn lặng lẽ nhìn Tống Dụ Minh và gia đình kia rời đi.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Mấy phút sau Tống Dụ Minh trở lại, giọng điệu anh bây giờ hoàn toàn khác với sự dịu dàng vừa rồi, hơi giống đang tra khảo tội phạm: "Sao anh lại lẻn được vào đây?"

Trong khoảng thời gian đặc biệt này, để bảo vệ quyền riêng tư của nạn nhân, các biện pháp an ninh sẽ được tăng cường ở lối vào bệnh viện.

"Tôi cho họ xem thẻ căn cước." Trình Hướng Lê xòe tay ra: "Yên tâm, lần này đã khử trùng rồi."

Tống Dụ Minh nghiêng người nghiêm túc ngửi một cái, vẻ mặt anh cũng dịu đi một chút: "Cảm ơn anh đã vận chuyển huyết tương tới. Đợi xong đợt bận rộn này thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút đi."

"Cậu lo cho bản thân trước đi." Trình Hướng Lê cũng không vội bày tỏ quan điểm của mình: "Đừng quá tự trách bản thân."

"Anh nghe thấy hết rồi à?"

Trình Hướng Lê gật đầu: "Dù rất tiếc nhưng đây là trách nhiệm của anh ấy. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ mọi người trên máy bay đến giây phút cuối cùng."

"Có thể đừng nói mấy chuyện này được không?" Tống Dụ Minh cảm thấy khó chịu khi nghĩ về vấn đề này.

"Đây là sự thật." Trình Hướng Lê thực tế nhắc nhở anh: "Bác sĩ Tống không phải thích thẳng thắn nhất sao?"

"Anh!" Tống Dụ Minh nghe hắn nói vậy anh tức giận đến nóng cả đầu. Khi anh đang muốn lao vào tranh cãi với hắn thì chợt như thể quên hết mọi chuyện, đầu óc nhất thời trống rỗng, cơ thể lập tức mất trọng tâm mà khụy xuống.

"Sao vậy?" Trình Hướng Lê vội nghiêng người tới, hắn dùng đôi tay khỏe mạnh đỡ lấy anh.

"Tôi..." Tống Dụ Minh theo bản năng nắm lấy cổ áo hắn rồi nhẹ nhàng trượt xuống, không nói được một lời.

"Có phải chưa ăn tối không?" Trình Hướng Lê bế anh lên ghế, hắn nhanh chóng chạy đến máy bán hàng tự động mua một lon nước, cắm ống hút vào rồi đưa lên miệng anh: "Đây, uống một ngụm đi."

Tống Dụ Minh mơ màng ngửi thấy mùi vị ngọt ngào của nước trái cây, tuy không biết đó là gì, nhưng anh vẫn tin tưởng nghiêng đầu cắn ống hút.

Nhưng dù có cố gắng thế nào anh cũng không thể hút được, giống như một chú mèo con mới sinh chưa mở mắt không đủ sức để uống sữa mẹ vậy.

Trình Hướng Lê thấy vậy lập tức cầm lấy cánh tay của anh đặt lên người mình: "Đứng lên, tôi đưa cậu đi cấp cứu."

Tống Dụ Minh yếu ớt đáp lại, vừa rời khỏi ghế liền dựa vào lồng ngực Trình Hướng Lê.

Cũng vào lúc này, Tống Dụ Minh nghe được nhịp tim nhanh và mạnh của Trình Hướng Lê. Một cơ trưởng đã được huấn luyện trước hàng trăm trường hợp khẩn cấp trên thiết bị mô phỏng và có hơn 8000 giờ bay an toàn thế mà bây giờ lại lo lắng rối bời.

Khi hắn chạy đến cửa phòng cấp cứu, hai bác sĩ mặc bộ đồ vô trùng đã chặn lại: "Xin lỗi anh, hiện tại chúng tôi có quy định, không thể tự tiện vào phòng cấp cứu được."

"Nhưng cậu ấy là bác sĩ của bệnh viện mà."

"Tôi biết." Đối phương kéo xe cáng lại rồi nói: "Đặt người lên đấy trước đi, có chuyện gì vậy?"

"Hạ đường huyết." Trình Hướng Lê lo lắng nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc thì vội vã gọi to: "Tiểu Hàng!"

Hàng Văn Huyên nghe có người gọi mình thì quay lại, cô nhìn thấy Tống Dụ Minh đang nằm bất tỉnh trên cáng, cô giật mình hỏi: "Thầy Tống làm sao vậy?"

"Chắc là hạ đường huyết."

"Vẫn còn tỉnh táo chứ?"

"Một chút."

"Đợi chút." Hàng Văn Huyên biến mất một lúc, khi trở lại cô cầm theo que thử chọc vào ngón tay của Tống Dụ Minh để trích máu.

Giá trị đường huyết hiển thị trên máy rất thấp. Hàng Văn Huyên đeo ống nghe vào để nghe nhịp tim: "Đừng lo lắng, nhịp tim rất tốt, tôi sẽ kê cho thầy một ít thuốc. Anh đi lấy đi."

Bởi vì hiện tại không đủ nhân lực nên Hàng Văn Huyên chỉ có thể đích thân làm mấy việc này. Khi kim đâm vào, Tống Dụ Minh bị đau nên cau mày khẽ rên một tiếng.

"Đừng lo lắng, chúng tôi đều ở đây." Trình Hướng Lê vỗ vỗ bả vai của anh, hệt như đang dỗ trẻ nhỏ vậy.

Hàng Văn Huyên nới lỏng dây garô trên cánh tay, cô đưa cho hắn một cái bình có quai đeo: "Tôi vào trước, mười lăm phút sau nếu vẫn không tỉnh thì gọi tôi."

"Làm phiền cô rồi."

Hàng Văn Huyên lắc đầu: "Là lỗi của tôi vì đã không nhắc nhở thầy nghỉ ngơi."

Ngay cả khi đứng ở cửa thì vẫn có thể ngửi thấy mùi máu và mùi khét trong không khí, chỉ bao nhiêu đó cũng đủ để hình dung ra thảm kịch do vụ tai nạn gây ra cũng như môi trường làm việc của các nhân viên y tế.

Trình Hướng Lê đứng ở bên giường một lát, hắn nắm lấy tay Tống Dụ Minh rồi nhỏ giọng xin lỗi.

"Anh nói gì cơ?" Đột nhiên có người nắm lấy ngón tay hắn.

Trình Hướng Lê ngạc nhiên cúi đầu, Tống Dụ Minh siết chặt tay hắn rồi từ từ mở mắt ra.

"Hình như tôi nghe thấy anh nói xin lỗi."

"Cậu nghe nhầm rồi." Trình Hướng Lê nói dối không chớp mắt.

"Vậy... anh còn định nói chuyện với tôi không?" Tống Dụ Minh nghiêng đầu sang một bên, vì mới mở mắt nên bị ánh đèn trên trần nhà làm cho chói mắt.

Trình Hướng Lê giơ tay che đi ánh sáng cho anh: "Nói chứ, đợi cậu hết bận rồi tôi sẽ mời cậu ăn cơm."

"Không cần đợi lâu như vậy." Sau khi bắt được tín hiệu làm hòa này, trong đầu Tống Dụ Minh lập tức nảy ra một ý tưởng, anh bắt đầu làm ra vẻ tính toán chi li: "Đồ uống lúc nãy anh mua cho tôi thơm lắm."

"Tôi sẽ mua cho cậu lon khác." Trình Hướng Lê chạy đi, một lúc sau hắn quay lại với một lon nước nho và hai thanh sô-cô-la.

Tống Dụ Minh gần như đã tỉnh táo hẳn, anh nằm trên giường ngơ ngác nhìn bức tường bên cạnh.

Trình Hướng Lê cắm ống hút vào lon nước rồi lại xé một thanh sô cô la đưa cho anh.

Tống Dụ Minh quay đầu lại, anh cầm sô cô la lên xem bảng thành phần rồi bẻ một miếng, ngậm trong miệng chờ sô cô la tan chảy.

"Tối nay cậu có tiếp tục tăng ca nữa không?" Trình Hướng Lê lo lắng nhìn anh.

"Tôi thế này cũng không giúp được gì nhiều nữa, trước tiên tìm chỗ ngủ một lát đã." Sau khi bị ngất đi, Tống Dụ Minh không dám xem nhẹ sức khỏe nữa: "Khi nào căng tin mở cửa tôi sẽ đi ăn sáng."

Trình Hướng Lê thở phào nhẹ nhõm, hắn thầm nghĩ may mà người này còn chưa ngốc đến mức đòi về nhà.

"Sao anh không về nghỉ ngơi đi?" Tống Dụ Minh lại giục hắn: "Nếu anh vì chăm sóc tôi mà không ngủ nghỉ đầy đủ rồi dẫn đến trì hoãn lịch bay của khách hàng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Đúng là Trình Hướng Lê vẫn còn có một chuyến bay nữa, khi nghe anh vậy, hắn nhanh chóng nhìn đồng hồ tính toán thời gian: "Còn kịp, tôi sẽ về ngay."

"Tôi không tiễn anh được." Tống Dụ Minh vẫy tay với hắn: "Hy vọng khi chúng ta gặp lại, mọi thứ sẽ quay lại như lúc đầu."

"Ừm." Trình Hướng Lê vốn muốn đi về luôn nhưng khi nghe được giọng nói dịu dàng mệt mỏi của anh thì hắn dừng lại nhẹ nhàng sờ sờ đầu anh: "Chăm sóc bản thân cho tốt nhé."

Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm xuống, Tống Dụ Minh không hề động đậy, có lẽ anh đã mơ màng đến mức không nhân ra mình vừa bị ăn đậu hũ.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngay khi vừa có ý tưởng, vốn muốn tri ân những người lính cứu hỏa, sau đó mình nghĩ kỹ lại thì nhận ra rằng xung quanh mình thực sự có rất nhiều người tuy bình thường nhưng lại rất vĩ đại, vì vậy cuối cùng mình đã viết về người tài xế này.