Gương Vỡ Khó Lành 2

Chương 2: Anh là chồng tôi.




Thuốc ngày càng thấm sâu, đầu óc tôi dần rỗng tuếch chỉ có cơ thể nóng rực muốn dán sát vào anh để giảm cơn khó chịu.

Có thuốc tôi bạo gan hơn nhiều, tôi dám đưa tay ôm anh, gục mặt vào vai anh, hôn lên má anh.

Phong biết tôi đã ổn, anh dần tiến vào chiếm lấy tôi, cảm giác lạ lắm, đau nhưng lại thoải mái.

Tôi không những không sợ mà còn dám dùng chân quấn chặt anh, miệng vô thức rỉ rả.

"Ưm…a..Phong…em yêu anh…mạnh nữa đi"

Anh không đáp lại tôi bằng bất cứ câu nói nào, anh đáp tôi bằng hành động, bằng những cái thúc eo mạnh mẽ của mình.

Thân thể tôi hình như đang rất thích điều này, nó cứ quấn lấy anh không buông, tay chân ôm lấy anh cứng ngắt.

Sau một hồi tôi thật sự không biết gì nữa, tôi chỉ biết mình rất nhiệt tình đáp lại anh, hôn anh, hôn anh rất nhiều.

Trước mắt tôi ngày càng mờ đi dường như là tối đen, không thấy gì tôi chỉ nghe được tiếng rên rỉ của mình cùng tiếng thở dốc của anh.

Tôi thật sự chẳng biết mình bạo dạn thế nào đâu, tôi chỉ mới biết gần đây khi anh cố tình cho tôi xem video anh quay tôi lại.

Phong hành tôi từ đêm cho đến hai giờ sáng mới buông tha, giờ đây thuốc dần tan hết, tôi cũng dần tỉnh táo lại.

Ngay lúc này đây có lẽ là lúc tôi thích nhất, anh ôm tôi ngủ. Mỗi khi làm xong anh sẽ có thói quen ôm tôi vào lòng rồi ngủ đến sáng.

Chỉ có tôi là không ngủ được, vì cơ thể đau nhức và dư âm của thuốc thêm cả việc tôi trân trọng những giây phút này, giây phút anh dịu dàng xem tôi như một người vợ.

Tôi đặt tay mình lên tay anh, nắm lấy rồi lại xoa xoa, tay anh ấm lắm lần nào nắm tôi cũng thích. Nhân lúc anh không để ý thì nắm được nhưng khi anh thức rồi thì khó, nắm lấy là anh gạt phăng ra.

Rồi tôi lại nhìn anh, nhớ kỹ từng đường nét trên mặt anh. Anh điển trai, mắt hai mí, mũi cao, môi hơi mỏng, xương quai hàm rắn rỏi, cũng nhan sắc này mà anh đã khiến bao trái tim của cô gái rung động trong đó có cả tôi.

Hôn lên má anh tôi lại cười, anh là chồng tôi đấy… Rồi sao nữa nhỉ? Anh chỉ là chồng tôi thôi, anh không dịu dàng cũng không yêu thương tôi.

Những thứ đó anh đã trao cho cô gái khác, một cô gái mà tôi không biết mặt.

Chắc cô gái đó đẹp và giỏi lắm. Và hơn hết cô ấy sẽ có thể thỏa mãn được anh không như tôi một cơ vợ hờ để chồng mình phải khó chịu.



Tôi cứ nghĩ linh tinh mãi cho đến sáng, mặt trời nhô cao chiếu thẳng vào mắt tôi.

Nhìn đồng hồ rồi tôi lại nhìn anh, chầm chậm ngồi dậy tôi đi đến bên chỗ cửa sổ kéo rèm lại, mọi hành động đều rón rén và nhẹ nhàng nhất có thể, tôi muốn để anh ngủ lâu thêm chút nữa.

Còn tôi thì đi tắm sau đó xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.

Anh đi làm cũng vất vả lắm, là phó giám đốc của một công ty lớn, phải đi làm từ 7 giờ sáng đến 6 giờ chiều mới về, tôi cũng xót lắm.

Tôi làm xong xuôi hết anh cũng vừa đi xuống, áo vest quần âu, khí chất của người lãnh đạo trốn công sở.

Ngồi xuống bàn ăn, anh ăn bữa ăn do tôi chuẩn bị rồi đọc báo nhâm nhi cafe, tôi thì ngồi trước mặt anh chầm chậm dùng phần của mình.

Kêu là vợ chồng nhưng giữa chúng tôi chẳng có gì để nói. Bữa ăn diễn ra trong trống vắng và ảm đạm.

Lúc trước chúng tôi nói với nhau nhiều lắm, chuyện gì cũng nói được còn cười rất vui.

Giờ đây tôi muốn nói nhưng anh đã chẳng muốn nghe.

Anh ăn xong rồi thì đi làm, tôi cũng thế.

Tôi là cô giáo mầm non ở một trường gần nhà. Mấy đứa nhỏ ở đây đứa nào tôi cũng thích, cũng yêu quý, nụ cười hồn nhiên cùng những câu nói ngây thơ khiến tôi ấm lòng.

"Cô Trinh"

Vừa đến trường đã có người gọi tên tôi, tôi cũng biết là ai, giọng nói này tôi nghe quen rồi.

Quay đầu lại tôi thấy ngay khuôn mặt hớt ha hớt hãi của người đàn ông điển trai không kém Phong.

"Hôm qua cô để quên sổ sức khoẻ của mấy bé lớp cô trên phòng giáo viên này"

Tuấn vừa nói vừa lấy ra quyển sổ màu hồng đưa cho tôi.

"Cảm ơn thầy"

Tôi nhận lấy rồi cảm ơn Tuấn một câu, giọng của tôi hơi khàn, có lẽ là do đêm qua la hét quá nhiều.



"Dạo gần đây tôi thấy cô hay quên lắm đấy, có tâm sự gì đúng không?"

Tuấn hỏi tôi ánh mắt anh hiện rõ quan tâm, không phải tò mò mà là quan tâm thật sự.

Tuấn cũng là giáo viên như tôi, anh mới chuyển đến đây không lâu. Anh vui tính, thân thiện mấy bạn nhỏ cùng đồng nghiệp ai cũng mến anh, tôi cũng thế.

"Không có gì đâu, sắp đến thi văn nghệ nên tôi thiếu ngủ chút thôi"

Tuấn thở dài rồi lấy ra một hộp sữa dúi vào tay tôi.

"Thi thì thi, đừng cố quá, cũng đừng thức khuya, tôi thấy cô xanh xao lắm"

Tôi nhìn Tuấn rồi cười nhận lấy hộp sữa của anh.

"Anh đừng thao túng tôi, tôi không cố thì lớp anh loại được một đối thủ rồi"

Tôi nói đùa, tôi hay như vậy Tuấn cũng quen, nhưng lần này anh lại búng trán tôi gằn giọng.

"Nghỉ ngơi đi, tôi cho cô giải, không tranh với cô"

Tôi im lặng một hồi thấy Tuấn nghiêm túc như thế tôi không đùa nữa.

"Tôi biết rồi, sắp vào lớp đấy, anh về lớp đi, tôi cũng về lớp"

Tôi đưa ra đề nghị, Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay khẽ gật đầu.

"Oke, chúc cô Trinh có một ngày vui vẻ nhé"

Tôi cười rồi chúc lại.

"Thầy Tuấn cũng vậy"

Nói rồi tôi quay lưng đi cũng không để ý Tuấn cứ mãi đứng đó nhìn theo bóng lưng tôi, trong mắt anh có gì đó khác lạ lắm, hình như giống với ánh mắt của Phong từng nhìn tôi vào năm cấp ba.

Dịu dàng và đầy thương nhớ.