Gương Vỡ Khó Lành 2

Chương 16: Anh yêu em.




"Khóc đi, cứ khóc đi, rồi ngày mai sẽ tốt lên thôi, em xứng đáng với thứ tốt đẹp hơn"

Anh nói nhưng tôi chẳng nghe và chẳng biết gì đâu, giờ đây tôi chỉ muốn khóc, khóc cho hết nỗi uất hận của mình.

Khóc đến khi cạn nước mắt tôi thíp đi lúc nào không hay, một lần nữa Tuấn đưa tôi về nhà. Mà lần này là nhà anh.

Khi tôi tỉnh đã là buổi sáng của hôm sau. Mở mắt ra tôi thấy ngây khuôn mặt điển trai phóng đại của Tuấn.

Anh nhìn tôi chăm chăm, tay đặt lên trán tôi.

Tôi giật bắn người ngồi dậy lùi về sau, tôi cũng không để ý đằng sau là tường.

Tuấn có vẻ hốt hoảng đưa tay ôm đầu tôi lại.

"Cập" tôi nghe tiếng kêu sau gáy.

Nếu Tuấn không đỡ chắc đầu tôi sưng một cục.

Thế nhưng tôi vẫn chưa hết hoang mang, nhìn Tuấn tôi hỏi với giọng khàn khàn.

"Sao anh ở nhà tôi?"

Tuấn chớp chớp mắt.

"Phải không?"

Thấy là lạ thế là tôi ngó xung quanh. Không phải nhà tôi, mà tôi như đang ở khách sạch 5 sao phòng VIP.

Căn phòng này rất rộng, bốn phía được bài trí theo kiểu hiện đại. Cửa sổ sát đất, rèm khoá tự động.

Giường thuần màu trắng rộng cỡ năm sáu người nằm. Trần nhà treo đèn lưu ly khắp nơi.

"Đang ở…" - tôi đang muốn hỏi là khách sạn sao thì Tuấn cắt ngang.



"Nhà tôi"

Tôi trố mắt nhìn anh, tôi nhớ hôm trước nhà anh vừa phải thôi, hoá ra bên trong rộng thế này sao?

Chắc Tuấn biết tôi khó hiểu anh liền giải thích.

"Căn biệt thự hôm trước chỉ cô là của tôi!"

Tuấn khẳng định chắc nịt làm tôi mù mịt. Vậy sao hôm trước anh dối tôi?

Mà chắc không riêng gì chuyện này đâu, anh dối tôi nhiều lắm.

Tôi cũng không hỏi nhiều nếu anh muốn tôi biết thì anh tự nói.

"Sao tôi ở đây?" - tôi hỏi anh.

"Đêm qua cô khóc, ngất rồi sốt, nhà cô thì khoá cổng, để cô một mình tôi không an tâm nên đành đưa cô đến đây. Giờ thấy cô cũng đỡ sốt"

Tuấn chầm chậm giải thích. Tôi cũng hiểu rồi gật đầu.

"Tôi phải về, còn đi dạy"

Tuấn thở dài lấy tay ấn tôi về lại giường.

"Bệnh vậy mà dạy gì? Tôi bảo hiệu trưởng cho cô và tôi nghỉ rồi"

Tuấn không phải xin mà Tuấn bảo. Tuấn ngày càng bí ẩn khiến tôi mù mịt, cảm thấy xa cách với anh.

"Ừ! Vậy tôi về nhà, ở nhà anh hoài không được?"

Tuấn lắc đầu, nắm tay tôi lại.

"Trinh! Chẳng lẽ cô không thấy có gì khác thường và muốn hỏi tôi sao?"

Ánh mắt anh nhìn tôi thâm tình lắm, trong đôi mắt đen láy của anh thấy chút rưng rưng.



Tôi lại thở dài trong lòng, tôi thấy chớ, thấy Tuấn đối xử đặc biệt với tôi. Và linh cảm nói với tôi rằng Tuấn yêu tôi.

Tuấn rốt cuộc cũng chịu không nổi đặt tay tôi lên tim anh. Anh dịu dàng và chân thành nói.

"Trinh! Anh yêu em"

Tay tôi run rẩy rút về, tôi nhìn anh với ánh mắt khó tin. Không phải khó tin vì anh yêu tôi mà vì anh lại tỏ tình ngay lúc này.

"Tuấn, anh biết mà, tôi vừa trải qua cú sốc, tình yêu với tôi giờ không còn là màu hồng! Tôi không còn tin vào tình yêu nữa"

Tôi lắc đầu rồi nở nụ cười đau thương. Mà hình như Tuấn cũng đau giống tôi.

"Thế em có tin, có một chàng trai yêu thầm em 7 năm không? Ngay cả khi em có người yêu, có chồng, chàng trai ấy vẫn luôn dõi theo em, bảo vệ em"

Tôi nghe anh nói càng khó hiểu, sao lại 7 năm, tôi chỉ mới gặp Tuấn hơn 1 năm nay thôi mà.

"Tôi yêu em từ lúc em còn học đại học, tôi năm hai, em năm nhất. Chỉ một nụ cười của em đã làm tôi xao xuyến đến ăn không ngon ngủ không yên, tôi càng lén nhìn em tôi càng yêu em. Sau khi ra trường biết em chuyển đến đây tôi chuyển đến đây, biết em làm giáo viên tôi cũng làm giáo viên. Tất cả, tất cả, chỉ để được nhìn thấy em"

Lời nói của Tuấn nhẹ nhàng và dịu dàng lắm. Anh nhìn tôi, thông qua mắt anh tôi có thể thấy được cả một tấm chân tình.

Tôi cũng bất ngờ. Hoá ra vẫn còn một người yêu tôi đến vậy!

Nhưng liệu anh sẽ chấp nhận tôi sao? Tôi có bệnh! Phong cũng từng yêu tôi lắm, nhưng rồi anh cũng bỏ rơi tôi.

Thôi! Thà để tôi cô đơn cả đời này. Tôi sợ hy vọng rồi lại thất vọng. Với cả tôi sợ tôi làm khổ Tuấn.

Tôi đứng lên rồi cúi đầu trước Tuấn.

"Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả, nhưng tôi thật sự không đủ can đảm, để yêu một lần nữa"

Tôi thật lòng cảm kích Tuấn, nhờ Tuấn mà tôi biết được bộ mặt thật của Ly và hơn hết anh luôn đối xử với tôi rất dịu dàng.

Tuấn cười, anh cười chua chát lắm, cười đến run cả người. Là anh cười hay anh khóc? Tôi cũng không biết.