Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 96




Thanh Tuấn là người vào học sau cùng, có phần không hòa nhập được với những đứa khác nhưng anh lại vượt mặt về tài năng, hiểu nhanh và học nhanh hơn, cùng lúc thằng Đức cũng là đứa nổi bật vượt trội về mặt đấy.

Không may bị anh qua mặt.

Thằng Đức đứng đằng sau đi lên phía trước:" Tao ghét mày đấy, tỏ ra là mình giỏi. Thái độ cũng nào cũng cho là mình nhất, tao chọc thủng xem mày đấy. Xem hôm nay mày còn đấm tao được nữa hay không?".

Là do ghen ty về mặt đó, anh im lặng, bàn tay khẽ siết chặt lại. Mặt thẳng Đức có một vết bẩm ở gò má rõ màu đỏ tím ghê người, khóe miệng cũng có một lớp vảy máu mới khô lại, tất cả là do anh làm.

Thăng Đức làm chỉ huy của đám này, đủ năm đứa tính cả thẳng Đức, đình lúc này vằng người gió thoáng qua lắm đôi mắt anh thêm sắc lạnh.

"Đấm nó." Thằng Đức quát lớn, vẻ ngoài tức tối hôm nay phải dạy cho nó một bài học mới được. Cả đám xông vào, anh cần thận né đi mấy cái đấm sượt qua làn da có chút rát. Cây đàn đằng sau nặng nề làm anh khó di chuyển nhanh, anh do dự tay tháo túi đàn ra, giơ chân đạp mạnh vào một thằng đang lao vào. Mấy thằng sau tóm lấy áo anh, anh không có cách nào tránh thoát, tay kéo nhanh túi đàn cầm một tay cây đàn đập mạnh vào sau lưng nó.

"A..." Cản trở không thể đánh mạnh, anh bị chúng nó đạp thẳng vào bụng ngã lăn vào góc đình, giờ đây không còn lối thoát nào khác, cây đàn trên tay bị văng tuột ra. Thằng Đức nhặt lên vác lên vai cười nguy hiểm:" Xem,

hôm nay mày còn dám vênh không?".

"Thằng chó chơi hội đồng không có quyền lên giọng với tao." Anh cười khinh bỉ, má áp sát dưới đất. Bụng nhói lền cơn đau, thăng Đức giơ cao chân muốn đạp anh.

"'Tนล็ท!"

Từ đâu vang lại tiếng hét lớn, Tùng Khanh hoảng sợ ban nãy cậu đứng ngơ người chứng kiến cảnh anh bị bao vây đánh. Cậu sợ hãi, các ngón tay không ngừng run lên, quay đầu lại chính là nhà dân ở đó, cậu nhặt lên khúc gỗ lên, các mảnh củi nhọn vô tình chọc vào lòng bàn tay cậu.



Nhìn tới chúng nó đang định đá anh, cậu kinh hoảng miệng lắp bắp liền hô lớn từ đằng sau chạy tới làm chúng nó mất tập trung, thấy cậu chạy tới cùng cây gỗ lớn mấy thằng đứng sau vội né tránh sang một bên kéo thằng Đức sang. Đến cả anh cũng ngạc nhiên lẫn bất ngờ, cây gỗ hạ xuống không có người tiếp, bất giác cây gỗ được nâng lên nhanh chóng với tốc độ ngạc nhiên đập ngang mặt thắng Đức....

Nguyễn Thanh Tuấn:"...". Còn đau hơn cả anh đánh, thời gian như chạy chậm mấy giấy.

Thằng Đức ngã xuống, ôm mặt cây đàn văng ra đất:" Aaaa...., mẹ thằng chó, đánh nó."

Không biết từ bao giờ cây đàn cũ của anh đã trên tay thằng khác hạ xuống, đập thẳng vào đầu cậu "cốpppp" một tiếng lớn.

"Khanhhhh!." Anh hét lên kèm theo đôi mắt trừng lớn.

Tùng Khanh bật dậy, cả người mồ hồi nhễ nhại ướt đẫm lưng áo, mồ hồi từng hạt lạnh trên trán như những viên kim cương màu đen chảy xuống trong đêm tối. Cậu đã mơ thấy cái quái gì cơ chứ, lại là một giấc mơ đáng sợ, cậu không biết được đấy là quá khứ hay chỉ đơn giản là ác mộng.

Đứng trước quạt gió lạnh đang làm cậu thêm tỉnh táo, đôi mắt mơ hồ dần thanh tỉnh, nhịp tim của cậu đập mạnh, có lẽ vẫn là do giấc mơ kia. Cậu nâng tầm mắt nhìn ra là bóng tối, chiếc rèm đã chặn hết ánh sáng ban mai bên ngoài muốn đi vào chiếu sáng đời cậu.

"Oáp..."

Nguyễn Thanh Tuấn mệt mỏi mở đôi mắt, anh vội vàng dậy đi vào phòng vệ sinh, trước gương hiện lên gương mặt uể oải, anh rửa mặt với nước lạnh khiến bản thân thêm phần nào tỉnh táo. Không được ngủ với cậu, anh giằn vặt cả đêm không chợp mắt được.

Sương sớm rơi xuống có chút lành lạnh, anh mặc theo áo khoác gió ra ngoài mua đồ ăn sáng, đứng trước mấy xe bán hàng anh hơi chần chừ. Không thể mua mãi canh cá được, cậu cũng sẽ ngán, anh quyết định mua một hộp bánh bao có 5 cái bên ngoài vẫn còn rất nóng, đang hấp hơi ở trong. Anh chạy nhanh tới nhà cậu, ngay ngoài ngõ là một chiếc xe taxi, anh cẩn thận lái xe chạy vào trong ngõ lúc này mới thấy Đỗ Tiến Hùng đang xách theo hai túi hành lí từ trong chung cư đi ra.



Hắn thấy anh liền cười tươi chào hỏi:" Anh ạ."

"Ơ, lên từ bao giờ vậy?".

"Em mới lên từ sáng sớm. Đưa ba mẹ con về."

"Taxi ở ngoài đấy là.."

"Vâng em thuê riêng lên cho đỡ mệt."

Nguyễn Thanh Tuấn:" Thế đã ăn sáng chưa? Không thì ăn cái bánh bao còn nóng anh mới mua này cho đỡ đói."

"Thôi anh ạ, em tí lên dừng giữa đường làm bát phở cũng được."

"Vậy sao được, ăn cho đỡ đói rồi tí dừng ăn tiếp cũng được."

Nguyễn Thu Trang bế một đứa đang mớ ngủ ra ngoài, theo sau chính là cậu cũng cẩn thận từng chút một bế cháu gái, mọi hành động đều ôn nhu không làm con bé thức.

"Đây anh để em được rồi." Đỗ Tiến Hùng đưa tay ra bế con gái mình vào lòng, hắn cùng anh với cậu đi ra ngoài lên xe, cậu lùi lại mấy bước anh thì đứng trước chẳn cho cậu. Thanh Tuấn đưa tới hộp bánh bao ấm nóng còn ba cái nguyên.

"Ăn đi cho đỡ đói, tí dừng ăn phở sau. Chứ đi đường để bụng rỗng sao chịu được."