Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 89




"Gọi cho thằng Hùng à?".

"Vâng nhưng chưa thấy gì, chắc là đang đi tuần."

Tùng Khanh gật đầu, ánh mắt hướng tới hai đứa đang chăn chú vào việc xem điện thoại đằng kia, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh xem. Vấn đề là tại sao lại có thể ngồi yên xem như vậy? Cậu thấy anh nhàm chán nhưng sức sống vẫn tràn đầy, thỉnh thoảng lại rón rén chạm má hai đứa một cái thì thu tay về.

Một cảm xúc mới lạ có chút buồn cười bộ dạng của anh. Nguyễn Thanh Tuấn không biết cậu đang cười mình, anh cảm thấy gần gũi trẻ con mới tới cho anh cảm giác mới lạ, anh dần thích hai đứa nhỏ.

"Muộn rồi, đi ngủ thôi hai đứa. Chú Tuấn lấy lại máy đi cho hai cháu ngủ, mai rồi xem tiếp."

Nguyễn Thu Trang mở cửa phòng, điều hòa đã bật từ sớm tỏa ra hơi lạnh tràn ra ngoài, cậu cúi xuống nhẹ nhàng xin điện thoại từ hai đứa, cô vẫy tay cho hai đứa đi theo chạy vào phòng.

"Thế anh Tuấn ngủ đây chứ hả?".

"Ngủ đây nằm đâu. Trải chiếu nằm đất."

Cậu thờ ơ đáp lại để điện thoại của anh lên bàn cho anh tự lấy, lúc này điện thoại nóng ran, pin hiện lên màn hình chỉ còn 12%. Anh không kêu một lời, mỉm cười bỏ qua. Nhưng cậu không có ý định cho anh ở lại.

"Không, anh về thôi. Mai gặp lại."

Nguyễn Thanh Tuấn giả vờ vẫy tay tạm biệt cô, đi tới xoa má hai đứa:" Chú về nhá, mai gặp lại nhá. Có nhớ chú không?".

Đợi họ vào phòng hết anh mới bộc lộ bản chất thật đi theo cậu ra cửa nhà, nắm lấy cổ tay cậu năn nỉ:" Cho tao ở lại đi."



"Phắn."

"Cạch"

Anh nhanh như chớp thả cổ tay cậu ra bộ dáng giống như đang nói chuyện với cậu đôi lời trước khi đi về. Cô thấy anh vẫn đang nói chuyện:" Anh Tuấn không thì cứ ở lại, muộn rồi ngủ với anh Khanh cũng được."

"Thôi, anh về ngủ cho thoải mái."

Cô đi vào phòng, mặt cậu lạnh tanh mở cửa nhướng mày:" Cút về ngủ cho thoải mái."

"Không có mà, ở nhà ngủ không thoải m..."

"Rầm.

Tùng Khanh thẳng tay đẩy mạnh anh ra ngoài không chút nhân nhượng, để anh ngạc nhiên, ngỡ ngàng, chết lặng nhìn đối diện cái cửa. Anh lại bị hắt hủi cùng với xua đuổi. Anh vội mở điện thoại lên nhắn qua cho cậu một tin nhắn:" Tao sẽ nhớ mày lắm."

"Tao thì không." Cậu nhắn trả lời anh.

"..." Không lạnh lùng như vậy chứ.

Tùng Khanh nhìn tới góc nhỏ ở bàn phím liền biết anh định luyên thuyền chưa có ý định về, cậu nhanh tay nhắn trước:" Nhắn thêm 1 cái nữa, bố chặn."

".." Nguyễn Thanh Tuấn ấm ức lại tủi thân xóa sạch hai trăm chữ mình vừa soạn thảo ra còn chưa kịp gửi.



Gần 6 giờ, anh thuê xe sang nhà cậu để đưa ba mẹ con đi viện. Hai đứa vẫn còn trong trạng thái mơ ngủ, chưa tỉnh giấc nổi, cô không nỡ gọi dậy mà cứ trực tiếp bế lên xe. Không có đồ đạc mang đi, đường lúc này chưa có nhiều xe, trời cũng chỉ mới chớm sáng những giọt sương ban mai, cậu dù khó chịu nhưng vẫn cố nhịn xuống lên xe. Anh ngồi ghế phụ còn cậu với ba mẹ con ngồi hàng ghế sau, trước khi anh lên xe, anh mở cửa hàng ghế phụ ra đưa cho cậu một gói bim cay mới được bóc.

Tùng Khanh cầm lấy lập tức đưa lên mũi, anh không lo cậu sẽ bị sặc bột bim vì cậu đã đeo khẩu trang trước đó.

Thu Trang nhắm mắt lại ngủ nên không để ý đến cảnh này.

Đi không lâu thì đến viện, đúng 6 giờ sáng mặt trời nhô lên phân nửa, những ánh mắt đáng lẽ ấm áp nhưng không, thời tiết oi ngay khi mở đầu ngày mới. Bên ngoài đại sảnh đông kín người, từ trên xe xuống cái Lan không ngừng khóc, nháo cô. Từ xe máy đến ô tô cứ thế chen chúc nhau đi vào nhưng không có ý định muốn đi ra, chẹt nghẹt kín mít, mới sáng sớm cứ như trận kiến vỡ tổ.

Tùng Khanh bế cái Hương lên muốn lại dỗ dành nhưng cô ngăn lại:" Để chúng nó gần nhau khóc lây thì lại mệt."

Nguyễn Thanh Tuấn lúng túng không biết mình nên làm gì, cậu lôi điện thoại của mình ra mở kênh hoạt hình trẻ nhỏ rồi nhét vào tay cái Hương. Cậu tới gần cái Lan:" Chú cho xem nhé. Để mẹ đi mua bim cho Lan ăn nhá."

Cái Lan giương đôi mắt to tròn ra nhìn, Thu Trang nghiêng người để cậu bế nốt đứa còn lại bên tay kia, cô vội rời đi, cậu ngoắc ngoắc anh.

"Có bế được không?".

Anh:" Có."

Nguyễn Thanh Tuấn học theo cậu, anh cũng bỏ điện thoại ra để cho cái Lan xem rồi bế con bé lên. Cả hai mỗi người một đứa đi vào trong, anh đặc biệt đi sau b sát cậu không tách rời qua 50cm. Vì tới sớm nhận số chờ cũng nhanh, ngồi ngay bên ghế ngoài chờ, ánh nắng chiếu vào bụng ai cũng đói meo réo hết cả.

Thu Trang để cho hai đứa theo hai chú còn mình đi lấy giấy khám. Người đi vào ngày một nhiều, không mình trẻ nhỏ mà người già cũng chiếm số lớn, các bảng điện trên cửa phòng khám chiếu lên con số của bệnh nhân, ai cũng chờ mòn cổ để tới số mình.

Cô không muốn hai đứa dính mắt vào điện thoại nhưng không còn cách nào khác đành phải, nếu không cho xem thì hai đứa sẽ quấy nhiều.