Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 74




"Nói nhanh đi. Còn đứng đực ra đấy không thì cút về."

Nguyễn Tùng Khanh bật điện lên, hơi lạnh biến mất, cái ấm áp, hơi ấm như một gia đình thực sự sau bao ngày xa cách anh lại được quay trở về. Nhưng cậu không có chào đón anh.

Nguyễn Thanh Tuấn không biết mình nên bắt đầu từ đâu, mở miệng thế nào.

" Tao."

"Nhanh!"

Bị cậu thúc giục, anh khẽ cắn môi, tay siết chặt đưa cặp mắt quay sang nơi khác né tránh sự tra hỏi của cậu.

"Tao không biết."

"Chó sủa chuyện nghe ngứa tai."

Anh càng thêm căng thẳng rõ rằng anh không làm gì sai nhưng tại sao trong lòng anh lại rén đến vậy. Một chút hèn hạ phát ra.

Cậu nhất quyết không cho anh vào trong nhà, chỉ có thể bên ngoài giương đôi mắt nhìn vào trong. Thời gian ngày càng trôi qua, anh vẫn đứng yên như vậy còn cậu đang dần chán nản với cái kiểu cúi đầu của anh một lời chẳng chịu hé.

" Cút về."

"Tao muốn ở đây."

"Nhà bố mày là hotel cho mày đấy à? Định mệnh, cái Yến nó đang tỏ tình mày bị điên không mà theo tao?".

"A, à..." Đầu óc anh đang chậm khởi động lại, Nguyễn Thanh Tuấn nhớ lại, lúc ấy anh thấy cậu rời đi rồi chẳng nghĩ nhiều mà đuổi theo.



"Kệ đi."

Anh trả lời một cách thờ ơ, Nguyễn Tùng Khanh trừng mắt:" Kệ là kệ thế nào? Mày có phải đàn ông con trai không thế? Nó tỏ tình thì đồng ý chạy theo tao ăn cám à?".

"Tại sao tao phải đồng ý?".

Anh hỏi lại cậu một cầu, cậu ngó người. Tại sao á?

"Mày không thích cái Yến?."

"Không, chưa từng thích nó. Mà tại sao mày cứ phải nói đỡ cho nó thế, cái Yến, cái Yến nó làm sao? Từ bao giờ mày xưng hô thân với nó vậy?".

"Việc của mày? Yến nó thích mày lâu rồi đấy, mày lại không thích nó một chút à? Mày hiểu cảm giác thất tình không!".

Cậu thản nhiên nói, quay người thả nhẹ bước chân đi vào trong nhà bật hết điện lên, Trần Hải Yến không thành công vậy ai sẽ là người giúp cậu thoát khỏi mối quan hệ này đây? Muôn vàn dấu hỏi chấm đang hiện hữu trên bầu trời đềm tối, tay cậu khựng lại dừng trên công tắc đèn.

Nguyễn Thanh Tuấn cảm thấy nực cười, anh cười rồ lên một cách điên dại:" Haha, mày đừng có nói như vậy. Nó kiểu gây cảm giác ức chế đấy."

Anh chầm chậm nói, âm thanh tức tối, giọng nói giận dữ gắn xuống từng chữ một lọt vào đôi tai của cậu. Tùng Khanh trợn trắng mắt, cặp mắt nheo lại, cậu cứ cảm giác đèn nhà hôm nay có chút sáng chói hơn mọi ngày.

"Nó thích tao lâu rồi! Vậy còn mày thì sao?".

Cậu thầm ngớ người, anh đang hỏi cậu. Vậy còn tình cảm của cậu phải làm sao? Anh nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều.

"Chẳng liên quan, về đi trước khi tao cáu. Chẳng có gì cho tao với mày nói chuyện nữa rồi."

Anh đã chạm phải sự nhẫn nại của cậu rồi, Nguyễn Thanh Tuấn liếc qua cũng biết, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp.

Anh nén xuống câu bên miệng suýt tuột ra, giờ đây bước chân vào nhà cậu lại khiến anh suy nghĩ đắn đo, một khoảng cách lại được cậu kẻ vạch ra phân định rõ. Vì cái gì, cứ phải nhất quyết đẩy anh ra xa. Con mẹ nó, khốn kiếp! Anh chửi thầm trong đầu.



Tùng Khanh muốn bước chân vào trong nhưng một lực kéo mạnh đã kéo cậu ngược lại hướng cậu muốn đi.

Hương bạc hà sộc thẳng vào mũi cậu khiến đầu óc cậu thanh tỉnh rất nhiều, lần này không có mùi rượu chỉ còn thoang thoảng nước hoa nhè nhẹ của anh.

"Không, tao không đi đâu hết. Tao với mày cần nói chuyện."

"'Chuyện giường chiếu hay gì?".

Thanh Tuấn nghe được chút châm biểm trong câu nói của cậu, anh đay nghiến hàm răng ken két phát ra chút âm thanh vụn vặt, vỡ nát trong không khí.

Cậu bị anh giữ chặt lấy cổ tay, lúc này cậu giống một tên khốn nạn hơn cả anh:" Sao, muốn đấm tao à? Đấm đi, xong lượn khỏi nơi này, một thằng chó tao không muốn thấy."

Đôi mắt cậu mê mang, ngập tràn hơi nước. Trái tim anh bống nhói lên, anh không muốn cậu như vậy một chút nào.

"Sao, im lặng lại muốn I... ưm."

Một nụ hôn nồng nàn, dịu dàng, ôn nhu với cậu. Đôi môi mỏng như ngậm cả cái miệng nhỏ hỗn của cậu không cho cậu nói thêm bất kì lời nào nữa. Đôi mắt cậu trợn lên, con ngươi đen láy trừng lớn là cả khuôn mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả lên làn da thoáng lạnh, nhạy cảm của cậu.

Nguyễn Tùng Khanh giật mình, cậu bừng tỉnh vùng vằng muốn giãy ra thoát khỏi cái hôn đầy cưỡng ép đang hành hạ cậu. Cổ tay trắng nõn bị anh túm mạnh đến mức ửng đỏ lên một mảnh lớn, anh đẩy nhẹ cậu ra tường giữ chặt không cho cậu phá.

Cậu nhắm chặt mắt lại, một màn đêm tối lại xuất hiện, cậu bắt đầu cảm thấy khó thở, trong lúc cấp bách cậu dùng hết lực cắn mạnh vào bờ môi của anh đang chặn họng cậu.

"A, mẹ mày..."

Nguyễn Thanh Tuấn ăn một cú đau lập tức thả cậu ra, anh lùi lại mấy bước, một dư vị hơn măn mặt lại tanh tanh, khóe miệng anh đã chảy máu. Anh đưa ngón tay lau qua, màu đỏ thẫm đọng thành một giọt trên ngón tay cái của anh.

Nguyễn Tùng Khanh cố lắc đầu tỉnh táo, cậu bám trụ vào tường mà thở dồn dập, gương mặt đỏ ửng lên như trái cà chua chín, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, tóc mái xõa xượi dính chặt lên vầng trán trắng bệch.