Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 61




Nguyễn Thanh Tuấn chiếm lấy yên xe, anh vỗ vỗ đằng sau chỗ ngồi hào hứng nói: "'Lên đi, tao đèo mày về."

"Cút xuống, hôi thối."

Anh bất giác kéo áo lên ngửi, đúng là chạy bộ về mồ hôi sẽ ra thì có hôi thật!

"..." Anh ủ rũ, đành phải ngậm ngùi xuống xe và chạy theo, tốc độ cậu đạp xe chậm rãi, không có phóng nhanh chi cho tốn sức thế nên anh có thể chạt nhanh với cậu.

Trần Hải Yến tỉnh dậy, phát hiện anh không có nhà liền tỏ ra lúng túng, bố anh hôm qua ngủ sớm nên không có biết cô giờ dậy mới biết là bạn anh. Ông tỏ ra hào hứng, chu đáo tiếp khách của con trai mình, bố anh là người vui tính lại hòa đồng, thân thiện, dễ gần khiến cô thoải mái không có lúng túng khi nói chuyện với ông.

"Cháu với thằng Tuấn nhà chú quen nhau kiểu gì vậy?"

"Dạ là quen qua anh Tiến, cháu với anh Tiến là đồng nghiệp cùng công ty. Sinh nhật anh Tiến thì cháu mới biết

den anh Tuล็ท."

"Ô, hóa ra là vậy, chú hay tò mò mấy cái vớ vẩn này lắm. Cháu thông cảm nếu thấy phiền nhé."

"Dạ, không sao đâu ạ."

"Mà cháu dạo gần đây có thấy người yêu thằng Tuấn đâu không? Quên mất tên con bé ý rồi."

"Ơ, anh anh Tuấn làm gì có người yêu ạ. Cháu không thấy anh Tuấn nhắc đến lần nào."

Trần Hải Yến bỗng nhiên căng thẳng vì lời nói của bố anh, mẹ anh trong bếp tiếng vọng ra.

"Chia tay lâu rồi."

"Ơ, chia tay rồi á. Thế mà tôi không biết nhỉ?"

"Ông thì biết cái gì, suốt ngày ăn với chả ngủ lắm. Xem gọi thằng Tuấn về ăn sáng đi."

Cô chạy ra phụ bác gái một tay, cần thận bê bát bún mọc ra bàn, sáng sớm đã oi nóng rồi. Quạt được bật vù vù trong nhà.



"Anh Tuan di dau a bac?"

"Nó đi chạy bộ rồi."

Mẹ cậu quét sân thấy một vị khách không mời mà tới, bà vội nở nụ cười niềm nở chào hỏi: "'Tuấn à cháu?"

"Cháu chào cô."

"Đã ăn sáng chưa, vào nhà cô ăn cùng cho vui.

"Dạ, cháu..."

Nguyễn Thanh Tuấn cảm nhận được có ánh mắt hình viên đạn đang dí sát vào trán mình, anh sửa miệng: "Cháu chưa ăn, nhưng mẹ cháu chắc giờ cũng đang nấu đồ ăn sáng rồi nên là thôi để khi khác có dịp cô ạ."

"Có sao đâu, ăn đâu chả được. Đã ghé vào nhà cô rồi thì vào làm một miếng bánh cuốn rồi về ăn sáng với nhà."

Bà mời một cách nhiệt tình khiến anh khó xử khó từ chối, anh không muốn làm mẹ cậu phật lòng nhưng cò sắp bóp tới nơi rồi. Làm người cũng phải biết sợ chết.

"Thôi cô ạ. Giờ cháu phải về luôn."

Nguyễn Tùng Khanh bê đồ vào trước, cậu phát hiện ra trong túi bánh cuốn không có cho nước chấm cậu đành phải loay hoay trong phòng bếp, pha nước chấm thì lại phát hiện nhà hết chanh. Thứ quan trọng để quyết định món ăn. Cậu chạy ra sân.

"Nhà hết chanh rồi à mẹ?"

"Mới hết, chưa kịp mua."

'Thế mà ban nãy không bảo con để đi mua luôn."

"Quên, sáng ra ai nhớ được."

Bống chốc, khuôn mặt cậu ỉu xìu xuống, giờ chả lẽ lại chạy ra ngoài mua.

"Có này, nhà tao có chanh. Tao về lấy cho."

Cậu ngây ra đang định nói không cần.



"Vay Tuan cho co xin mot qua."

"Vâng, để cháu về lấy cho."

"Khanh, qua nhà bạn lấy về. Đi bộ thôi, đừng có đạp xe đấy."

".."

Bước ra khỏi cổng, cậu chững lại vấn đề nằm ở trên người anh. Rốt cuộc anh đang muốn gì ở cậu? Hay là chỉ có mình cậu là đang phức tạp hóa vấn đề! Cây cối trong ngõ đều là nhà người khác trồng lớn rồi vươn cành che ra ngoài đường. Vài ánh nắng vụn vỡ xuyên qua khe lá kẽ hở rơi xuống trên người cậu.

Sải chân của anh dài hơn cậu, Nguyễn Tùng Khanh lại cố tình bước chậm không muốn đi cùng anh nhưng cậu để ý anh cũng bắt đầu đi chậm lại, sải chân cũng ngắn hơn ban nãy. Khoảng cách cả hai dần được thu hẹp.

Cậu dừng bước, Nguyễn Thanh Tuấn cũng vậy quay đầu lại nhìn cậu.

"Làm sao vậy? Mệt à?"

Anh tiến tới.

"Đứng nguyên đấy, cách xa tao ra."

"Mày làm sao thế?" Anh hỏi han, anh nhận thấy cảm xúc của cậu không ổn chẳng bình thường như ban nãy.

"Tại sao mày phải làm như vậy?"

Là một câu hỏi trống không, cộc lốc. Anh không hiểu, cậu có ý gì? Muốn vàn dấu hỏi chấm được hiện trong đầu anh.

"Mày, không cần thiết phải làm như vậy?"

Nguyễn Tùng Khanh đứng vững trong cái nắng dưới cái râm, ánh nắng vàng nhạt như những mảnh thủy tinh nhỏ vỡ nát đang vương vãi, dính chặt trên người cậu không lung lay. Bộ quần áo cộc khá rộng rãi làm lộ rõ vẻ ngoài của cậu gầy gò, gió có thể quấn bay cậu bất cứ lúc nào, tay chân mảnh khảnh, làn da trắng đến mức trắng bệch cứ ngỡ cậu mắc bệnh. Đôi mắt ẩn nhẫn tức giận phản chiếu anh trong đó.

Nguyễn Thanh Tuấn không biết mình phải nói sao. Cổ họng có chút khô khốc, những giọt mổ hôi nhỏ lăn tăn từ trán chảy dọc xuống chạm tới yết hầu.

Cậu muốn hỏi vắt nhiều, ngôn từ đã đứng chờ sẵn ở cổ họng. Tại sao? Mày lại phải theo tao về đây? Tại sao mày lại kéo tao vào mấy cuộc vui của mày? Tại sao ban nãy mày cư xử như thế? Tại sao... tại sao mày cứ phải làm sao sinh ra cái ảo tưởng chó chết ấy?