Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 48




Trời dần chuyển tối, xe cộ mỗi giây mỗi phút thêm đông đúc, chật chội. Hàng cây bên đường một hôm xào xạc rung động hơn mọi ngày, tối nay ánh trăng lên cao phản chiếu xuống mặt hồ trong veo, vắng lặng, yên tĩnh, một chút bình yên đang bủa vây.

Ánh sáng lấp lánh, chói lòa từ các khu nhà cao tầng, công ty lớn, về đêm thành phố nhộn nhịp hẳn như lúc này mới là mở đầu ngày mới, sức sống trở lại. Nguyễn Tùng Khanh mua một ổ bánh mì nhỏ.

"Sao tối rồi còn ăn bánh mì hả con?". Bà cụ nhìn cậu với đôi mắt kèm nhèm nhưng trong vắt, bà nở nụ cười, ép bánh mì cho nóng lên cho cậu.

" Tối nay chán cơm rồi bà ạ, lâu lâu ăn bánh mì giải ngấy, có gì con qua ủng hộ bà nè."

" Ủng hộ bà vào buổi sáng được rồi, bay cứ ăn bánh mì vào tối vậy sao có sức khỏe mà đi làm."

" Bà yên tâm, con khỏe lắm. Bà nhìn con vậy thôi, bà bán hôm nay được nhiều người không bà?". Cậu nhẹ nhàng hỏi bà.

" Hôm nay ế quá, chắc là trời nóng rồi. Bánh mì ăn mãi cũng chán." Bà cụ có chút buồn rầu, thở dài, nhìn cậu với ánh mắt trìu mến.

" Bà ăn cơm chưa?".

"Bà chưa. Tí về còn thức ăn trong khay thì ăn với bánh mì thôi con."

" Hay là bà miễn phí cho con cái bánh mì này, con miễn phí cho bà một hộp cơm nhé".

Nguyễn Tùng Khanh hôm nay đặc biệt về sớm chút, cậu bịn rịn tầng mồ hôi mỏng trên trán, một chiếc áo sơ mi xanh cộc tay phong phanh gió lùa vào người cậu, cậu khẽ rùng mình. Tối nay gió lộng quá.

" Thế sao được con? Bà không cần hộp cơm, miễn phí cho con cái bánh mì thì đã là gì chứ? Hôm nay không cần trả tiền bà cũng được."

" Không được đâu, con không làm vậy được. Lần nào qua mua bà cũng giảm giá cho con rồi, giờ tính số lần bà giảm giá xong con bù tiền vào mua tặng bà hộp cơm nhé. Bà nhé, ..."

Bà cụ tỏ ra ngại ngùng, cậu liên tục năn nỉ thuyết phục bà không khỏi khiến bà xao động, bà từ từ gật đầu đồng ý một cái. Cậu liền nở nụ cười hớn hở. Từ móc treo của xe cầm lên một hộp cơm cùng lúc ly nước cam mát lạnh nhưng không có cho đá.



" Sao lại có thêm ly nước thế này?".

" Hàng khuyến mãi thôi bà ạ, bà cứ uống đi không phải lo."

" Cái thằng bé này..."

" Haha, bà cứ nhận lấy cho con vui. Thôi con về đây, bà cũng về sớm đi nhé."

Cậu vẫy tay tạm biệt lái xe rời đi, gió mát lướt qua khuôn mặt nóng bức của cậu. Nguyễn Tùng Khanh lái xe ra công viên, cậu đi bộ tới bồ hồ nơi tập trung các bà và các ông đang tập thể thao theo giai điệu nhạc vui tươi, cậu chọn một góc khuất dưới bóng râm của cây, đèn đường khó chiếu tới cậu.

Ở đây còn có vài ông bà đang ngồi quạt mát cho nhau trò chuyện, cậu thoáng buồn rầu cảm giác cô đơn nhưng cũng chỉ là một lát liền hết.

Bánh mì được mở ra, Nguyễn Tùng Khanh cắm xuống ống hút vào ly trà sữa trân châu đầy đá, cậu hút một ngụm lớn vị ngọt ngào của sữa và thanh thanh có chút đắng của trà. Chiếc bánh mì tỏa ra mùi thơm nhẹ của trứng rán, bánh mì tuy hơi đơn sơ mà cậu vẫn cảm thấy rất ngon, ăn một cách ngon lành.

Cặp mắt cậu dõi theo từng động tác của các ông bà đang tập, không một lần tập qua cái này khiến cậu muốn thử mọi thứ đều nhịp nhàng và đều một cách tuyệt vời, ai trên mặt cũng nở nụ cười tươi.

Nguyễn Tùng Khanh nhanh chóng ăn hết chiếc mì, ly trà sữa mới uống được có mấy hụm, cậu hút lấy trân châu nhai, khá vui miệng. Một điều nhỏ nhoi lại đơn giản khiến cậu vui vẻ trong buổi tối nay, bữa tối coi như được giải quyết xong, cậu đứng dậy vươn vai, ưỡn ngực khởi động một chút liền chạy lại gần đội hình đang nhảy của các ông bà.

Không chỉ có mình cậu mà còn một vài thanh niên khác cũng vào, động tác dễ nhớ lại lặp lại nhiều lần. Nhìn qua một lượt, cậu đã nhớ gần hết. Liền bắt đầu theo tiếng nhạc lớn xập xình, đập đập con tim cậu rộn ràng theo.

Giơ tay lên cao, hạ tay xuống, gấp tay lại ngang bằng vai giơ lên cao rồi lại hạ xuống, chân này đổi chân kia liên tục di chuyển sang hai bên. Nguyễn Tùng Khanh đang chìm trong niềm vui nhỏ của mình mà quên đi thời gian thực.

Cậu trở về nhà một lần nữa cậu thấy thằng ăn xin đến nhà mình xin được bao đêm nay. Nguyễn Tùng Khanh tỏ ra khó chịu, thái độ ra mặt.

Nguyễn Thanh Tuấn thấy cậu, mặt hớn hở đứng dậy còn chưa kịp phủi đít quần thì bị cậu nhìn mình với cặp mắt ghét bỏ. Anh cái gì cũng chưa có động đến cậu hay trêu tức mà? Anh oan ức vội chạy theo cậu vào nhà không lại bị khóa cửa nhốt bên ngoài thì toang.