Nguyễn Thanh Tuấn ngồi chơi một lát đã gần 11 giờ, anh bị hoảng không có để ý một lúc đã sát giờ. Không biết giờ này cậu đã ăn chưa. Nhân viên 2 đã chuẩn bị cơm từ từ sớm đưa cho anh. Anh khen thưởng hắn bằng giơ ngón tay like một cái.
Nhân viên 2 vỗ vai nhân viên 1 đang đau khổ vì để vụt mất cơ hội được về sớm:" Cái gì? Đéo phải sâu xé vết thương trong lòng tao. Cút, chẳng qua là mày có người yêu mà thôi."
Nhân viên 2 ngơ ra, hỏi lại:" Mày không có à?".
"Cút, có cái quần ấy. Đéo phải chạm vào nỗi đau của tao."
" Thôi, không sao. Chẳng qua là không ai muốn yêu một con chó nghèo mà thôi."
" Tao giết mày bây giờ". Nhân viên 1 tức giận mà hằm hè.
" Thôi, đang có chuyện chính sự đây này."
" Chuyện gì, ẳng đi."
" Mày để ý anh Tuấn giống như đang yêu không?".
"Nói cũng để ý. Tươi tỉnh cả tháng trời rồi, lần trước còn nhờ tao nhận hộ túi hàng. Tao tưởng đâu nó nhỏ, ai ngờ nó to vãi đạn mà tận hai triệu mấy gần ba triệu, gấu bông hẳn hoi. Bê muốn ói."
" Thế thì đúng rồi, chắc phải lòng con gái nhà ai rồi."
" Cô nào có phúc thế không biết. Tao mà là con gái tao tán anh Tuấn lâu rồi." Nhân viên 1 không khỏi cảm thán, chẹp miệng mấy lần.
Nguyễn Tùng Khanh đang cho nhân viên quét dọn lại quán xem qua thời gian cũng không còn sớm đã 11 rưỡi. Giờ bụng đứa nào đứa nấy cũng kêu đói, cồn cào hết cả lên.
Cậu bỗng dưng nhớ tới sáng nay anh nói sẽ sang, cậu vậy mà thật sự hi vọng, có phần ngóng chờ anh cả sáng. Để giờ thì chả thấy mặt mũi đâu, Nguyễn Tùng Khanh tỏ ra thất vọng kêu thằng sinh viên nhỏ đặt cơm, ngay khi đang phân vân xem nên ăn gì thì bên ngoài truyền tới tiếng xe máy, bô nổ khá lớn.
Cậu lập tức nhạn ra đó là anh, Nguyễn Thanh Tuấn mồ hôi nhễ nhại chạy nhanh vào bên trong ánh mắt tìm cậu một lượt thấy cậu đang túm tụm lại với đám nhân viên.
Sinh viên nhỏ định đứng dậy chào khách thì bị cậu ấn ngồi xuống, cả đám liền nhận ra là cái anh tặng ly nước cam cho quản lý của bọn họ lần trước. Cậu đi tới, anh giơ lên hộp cơm được xem như thành tích cá nhân của mình đạt được, chính xác hơn thì nói được làm được, anh đã mang theo đúng yêu cầu của cậu vào ban sáng, bên trong vẫn còn ấm nóng.
Nguyễn Tùng Khanh mở ra, cơm không quá nhiều, đa số đều là rau, su su luộc với ức gà trộn cà chua bi thêm chút rau sống được rưới lên một lớp sốt mè rang. Dưới còn hai cái khay nữa, một khay là nước canh nhưng không phải là của su su mà là rau muốn luộc vắt chanh thêm vài viên đá vẫn còn đang rất mát, khay cuối cùng là một chùm nho xanh nhỏ được cắt bé để vừa khay. Chạm vào cảm nhận được sự mát, lành lạnh.
Nguyễn Thanh Tuấn ngạc nhiên với số thức ăn bên trong có vẻ ít, anh tỏ ra bình tĩnh. Thường ngày Nguyễn Tùng Khanh không ăn quá nhiều chỉ một bát, chừng nào đói lắm thì bát rưỡi không có đến bát thứ hai. Nhưng anh hơi lo không biết cậu có vừa ý không?
"Cảm ơn."
Anh vui mừng ra mặt, ghi nhớ trong đầu tháng này sẽ tăng lương cho thằng nhân viên 2. Đây là lần đầu tiên trong tháng mà mối quan hệ của anh với cậu biến chất, là câu nói dịu dàng nhất từ trước đến nay mà cậu nói với anh. Tim anh đập mạnh, nhanh quá sắp nhảy ra lồng ngực, hai má anh đỏ lên nhưng chẳng ai để ý vì cho rằng do thời tiết quá nóng.
Cậu không đuổi anh đi, nhẹ giọng bảo đám nhân viên tự đặt cơm ăn. Cậu ra bàn ngồi trước chậm rãi mở miệng hỏi anh:" Đã ăn cơm chưa?".
"Chưa." Anh quên mất bản thân mình vội mang cho cậu, cứ nghĩ cậu sẽ đuổi anh về thì lúc đó anh về ăn cũng được. Nhưng cậu lại không buông ra câu đó, anh được ở lại.
Nguyễn Thanh Tuấn hí hửng theo cậu, Nguyễn Tùng Khanh cầm điện thoại lên:" Muốn ăn gì?".
Anh kinh hỉ, đây có được coi là sự nhân đạo của cậu dành cho anh? Sự tử tế đầu tiên của cậu dành cho anh sau những ngày cậu coi anh chẳng bằng một con chó.
Hôm nay là ngày gì cơ chứ, bước chân ra khỏi nhà anh là bước chân nào trước?
" Cơm rang dưa. Mày đặt cho tao à?".
Cậu " ừ" khẽ một tiếng, anh ngơ người, phần thưởng dành cho anh sao? Anh hiện tại đang muốn nhảy cẫng lên ôm cậu nhưng lòng kiềm chế xuống, đôi mắt dán chặt trên người cậu. Cả người anh lúc này đang vô cùng sung sướng, lâng lâng bay lên chín tầng mây.
Dưới bàn, tay anh khẽ nhéo vào lòng bàn tay mình một cái, ăn đau anh bừng tỉnh đây không phải là mơ mà là sự thật.
Mấy đứa nhân viên bê cơm đi lại:" Bọn em ngồi đây được không ạ?".
"Ngồi đi." Cậu ngẩng đầu lên nói.
Nhân viên quán gồm 6 đứa, 4 thằng con trai và 2 đứa con gái. Không cần nhìn cũng biết bọn con gái ngồi xúm tụm quanh anh, còn 4 thằng thanh niên đực rựa ngồi quanh cậu. Nguyễn Tùng Khanh liếc qua một cái như không cúi đầu tập trung ăn uống chẳng nó câu gì.