Vũ Minh Tiến vội vàng nói:" Kệ, nói gì đi. Ngăn được thì ngăn, làm ơn, tao sắp bị bánh mì kẹp thịt tới nơi rồi."
Nguyễn Tùng Khanh thở dài không thể không cứu được, trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi họ Vũ chết. Giọng cậu đặc biệt mềm mại, có phần lảnh lót nghe ra có chút ngọt như chứa đường:" Tuấn, thôi đi. Chỉ là một cây đàn mà thôi, cần gì phải làm quá lên."
Cậu cất lời, anh thật sự vậy mà dừng lại, rồi hừ mạnh một tiếng hất văng tay Trần Hải Yến ra bỏ đi vào phòng với cây đàn. Vũ Minh Tiến mệt nhoài, giơ ngón tay cái lên với cậu, quả nhiên cậu vẫn là lợi hại chính là đấng cứu thế. Thanh niên kia bực bội, hậm hực bỏ đi không một ai ngăn cản.
Trần Hải Yến nghi ngờ cớ sao anh lại nghe lời cậu đến vậy? Ánh mắt đa nghi phóng tới gương mặt cậu, trên mặt cậu chẳng biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Nguyễn Tùng Khanh nhận ra có ánh mắt không có hảo cảm hướng tới cậu, cậu cố tình lờ đi.
Trần Hải Yến hai tay chắp ra sau lưng đi về phía cậu với nụ cười gian trá, giả tạo. Vũ Minh Tiến nheo mắt lại, cảm thấy cô đang hướng mình đi tới mà lập tức vui mừng lộ rõ.
" Anh Khanh, sao anh hay vậy? Nói một lần anh Tuấn đã nghe rồi, anh làm cách nào thế."
" Nói. Đơn giản là vậy, chắc là anh nói xong nó thấy đúng thì suy nghĩ lại, anh nghĩ thế."
Nguyễn Tùng Khanh không nói nhiều, cậu nói đúng một câu rồi bơ cô, quay sang ngưòi khác nói trò chuyện tiếp. Cậu nhận ra Trần Hải Yến có ý với anh.
Vũ Minh Tiến thấy cảnh này cảm thấy cậu quá lạnh lùng, thở dài nhẹ giọng nói:" Anh đã nói em rồi, đâu có thừa để rồi chuốc lấy ngại ngùng. Thằng Khanh không dễ nói chuyện, làm thân như em nghĩ đâu."
Cô nắm chặt tay ngồi xuống cạnh hắn:" Kệ em, quan trọng là sao anh Tuấn lại nghe lời anh Khanh đến vậy."
Vũ Minh Tiến được cô tiếp cận, hắn phấn khích giả bộ suy tư hồi lâu, mở miệng nói:" Nãy em không nghe nó nói à? Hoặc có thể là bạn thân nó thế."
Lúc này, Nguyễn Thanh Tuấn trong phòng đi ra, đôi mắt anh đảo quanh một vòng Trần Hải Yến đang nở nụ cười rạng rỡ chào đón anh, tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh như để nhắc nhở anh rằng hãy ngồi đây. Anh trực tiếp lướt qua, đi thẳng tới chỗ cậu. Mọi người tự giác mà lùi ra cho anh ngồi, Nguyễn Tùng Khanh khẽ nhíu mày. Cậu ngồi dịch ra thì anh sát lại, cả hai dây dưa một hồi, cuối cùng cậu mặc kệ anh.
Trần Hải Yến bị anh lơ đi trong lòng nổi lên một cỗ ghen ty, ghen ghét. Cô kéo lấy tay Vũ Minh Tiến, nếu không thể tự mình thì phải nhờ cậy đến người khác trợ giúp mình. Cô kéo hắn thấp xuống nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn.
"Anh Tiến, em thích anh Tuấn ấy, lâu rồi. Anh giúp em nhá."
Vũ Minh Tiế ngơ ra, hắn ngạc nhiên thốt lên trong vô thức:" Em thích thằng... ưm ưm".
Mọi người chú ý lại đây, bao gồm cả cậu."
"Không có gì đâu, em với anh Tiến nói chuyện linh tinh thôi, anh Tiến nhỉ?".
" Haha, đúng vậy. Mọi người cứ tiếp tục đi nhờ, mặc kệ tôi đi."
Vũ Minh Tiến biết mình lỡ miệng vội cười gượng hòa giải, Trần Hải Yến cũng căng thẳng toát mồ hôi lạnh không kém. Không biết anh nghe thấy chưa nhưng nếu anh nghe thấy thì sẽ thế nào? Cô lại muốn nhìn thấy biểu cảm của anh lúc đó.
Cả hai dìu dắt nhau đi ra chỗ khác nói chuyện, Nguyễn Tùng Khanh thu hồi tầm mắt xem ra suy đoán của cậu là đúng rồi. Nếu Trần Hải Yến thành công tán đổ anh, cậu sẽ được thoát khỏi anh. Thoát khỏi cái mối quan hệ ghê tởm, dơ bẩn của hai thằng từng là bạn thân một thời, thật làm ô uế, vấy bẩn tình bạn. Đáng lẽ cậu nên vui chứ! Cớ sao cậu lại không đành lòng, nuối tiếc, hụt hẫng trong lòng cậu lại trào dâng lên như cơn thủy triều.
Đôi mắt cậu thoáng đượm buồn, xem ra cậu vẫn chưa buông bỏ được anh, chưa thể xóa anh khỏi cuộc đời mình. Màn hình tivi lớn đnag chiếu hài kịch, khi nó phản chiếu vào sâu trong tâm hồn cậu. Hay chính cuộc đời của cậu cũng chính là câu chuyện hài và cậu chỉ là một con rối có lời thoại đi kèm?
Nguyễn Thanh Tuấn quan sát cậu trong thầm lặng, giờ anh không còn phân biệt được cậu đang vui hay buồn. Đôi mắt của cậu bây giờ giống như hố đen vũ trụ nuốt hết những ngôi sao sáng tinh tú, lấp lánh để lại một sự huyền bí, bí ẩn. Để giờ khi nhìn vào đôi mắt ấy cứ câm lặng, chẳng chịu nói cho anh biết rằng cậu muốn gì dù cho hiện lên tín hiệu ghét anh cũng được.
Ở một đằng khác, Vũ Minh Tiến phải thốt lên lần hai:" Em thích thằng Tuấn á?".
"Vâng. Anh giúp em nhá."
Trần Hải Yến nắm lấy tay hắn thành khẩn cầu xin. Hắn cũng bối rối lắm chứ. Hắn hiện tại đang thích cô, trên đời này sao lại có chuyện bùng binh thế cơ chứ. Cô mở to đôi mắt lấp lánh như sao đêm, chớp chớp mấy cái làm nũng. Vũ Minh Tiến không thoát khỏi cám dỗ đành phải thở dài đồng ý trong bất lực.