Nguyễn Thanh Tuấn lái xe đi vào đầu lòng, rồi qua cầu, ngõ quặt vào sâu bên trong con đường dần được thu nhỏ và hẹp, chẳng thay đổi là bao so với lúc anh rời nhà. Vẫn vậy hàng tre bên đường đã bị chặt bớt đi không ít trông xác xơ tiêu điều, đèn đường cũ kĩ chẳng biết đã được thay mới chưa hay vẫn còn nguyên bóng đèn có như không, sáng chẳng được lâu suốt ngày chập chờn dọa người.
Xong xóm chia làm ba đường tới các ngõ khác nhau, ở tại ngã ba chật, hẹp, nhỏ chỉ có đúng một cột điền gắn bóng đèn mờ mờ ảo ảo.
Nguyễn Thanh Tuấn phát hiện nhà cậu, anh cố tình đi chậm lại. Không may mẹ cậu đang ở sân nhìn thấy anh đi, anh lái thẳng vào nhà bố mẹ đang nằm cắn hướng dương xem tivi.
"Kít, cạch."
Anh chống chân, dừng xe ở lám xe bố mẹ anh nghe thấy vội chẩm dậy, bỏ gói hướng dương sang một bên chạy ra ngoài.
"A, con trai cưng đã về."
"Sao về giữa trưa hả con? Nắng nóng, nhanh vào nhà đi mẹ bật điều hòa".
" Vâng".
Nguyễn Thanh Tuấn hô lên, anh tháo vali buộc đằng xe ra dự định chỉ về hôm nay, mai sẽ lên nhưng nghỉ lại lâu không được nghỉ ngơi anh quyết định cho bản thân nghỉ hai hôm rồi lên cũng được.
Bữa cơm nhà quen thuộc đặc biệt sửa soạn trông rất hoàng tráng đa số đều là mấy món khoái khẩu của anh.
Gá rán rang muối, canh cua nấu rau đay, đậu luộc cùng với đậu nấu ốc. Tuy trời có nắng nóng nhưng ăn trong cái mát lạnh của điều hòa nó lại ngon hơn bao giờ hết, mẹ anh cứ lo anh đói liên tục gắp vào bát anh.
" Mẹ cứ để con, con có bỏ đói mình đâu mà mẹ gắp lắm thế."
Nguyễn Thanh Tuấn cảm thấy buồn cười, anh xúc động, bố anh vẫn luôn chăm chú quan sát sắc mặt anh bỗng nhiên nói:" Con ở trên đấy làm ăn được không?".
"Ổn ạ."
Anh chỉ đáp nhẹ lại một câu, giọng bố anh vẫn luôn khàn đặc có chút khó nghe.
"Con mang mấy viên thuốc ngậm ho, đau rát họng đấy thỉnh thoảng bố ngậm vào cho nó đỡ. Chứ thuốc không uống thì cũng phải ngậm vào."
" Bố biết rồi, con ăn nhanh đi kẻo nguội mất ngon."
Anh chìa bât ra nhận miếng thịt gà bố gắp cho anh, sau bữa cơm anh một mình cầm quả ổi chấm muối gặm. Bỗng dưng anh nhớ tới, mỗi lần anh ăn ở nhà cậu chẳng có mấy lần có hoa quả để ăn.
Nguyễn Thanh Tuấn đi ra sau nhà, anh nhìn tới cây khế đang phát triển xum xê hoa lá cành, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có rất nhiều quả. Anh chạy vào trong phòng bếp mở ra tủ dưới bồn rửa bát, một thùng túi bóng. Anh kiếm cái nào to nhất, có màu, giữa trưa nắng nóng gắt gao anh không vội ra hái để đến chiều tối thời tiết mát đi mới hợp lý.
Chiều đến anh định chạy ra đình làm mấy quả bóng chuyền cùng bố đánh với hội người già hoặc mất thanh niên trẻ khỏe của làng, có lẽ đã quá lâu mọi người trong xóm không được thấy anh mà quên đi anh. Lần này anh về đã có sự thay đổi rất lớn, anh điển trai hơn rất nhiều, dáng người cao lớn, bờ vai vững chắc và chiếc bụng có từng khối thịt săn chắc xếp lại ẩn hiện sau lớp áo ướt.
Chị em trong xóm vốn dĩ không có đi xem hội người già với người trẻ đánh bóng chuyền nhưng bằng một cách thần kì nào đó, sân bóng đã bị quây chật kín đều là đàn bà con gái, chị em phụ nữa chưa có gia đình. Phải biết làng đã lâu lắm rồi không có mội người đẹp trai như vậy xuất hiện, mà sau khi biết đó là con trai của ông giàu nhất cái làng này đi làm xa về hội chị càng quyết định phải tán cho bằng được. Vừa đẹp trai lại vừa giàu chẳng ai là không muốn.
Trong cái đám đông nghẹt người ra vô, một chiếc xe đạp cũ chậm rãi lăn bánh đi qua, người phụ nữa trung niên giương đôi mắt vào trong nhìn, có chút buồn rầu, buồn tủi. Đôi mắt mờ mờ cũng ngóng trông một điều bất ngờ xảy ra.
"Tuấn à cháu, mới về hả?".
Một giọng nói thân thiện, mềm mại cất lên cừa lạ vừa quen đã quá lau anh không còn đượ nghe giọng này, anh quay đầu lại là người phụ nữa trung niên khoảng chừng 50 tuổi, nhưng mái tóc đã có vài sợi bạc, làn da ngăm đen khác hệt với mẹ anh, trên đôi mắt chứa đầy nếp nhăn sầu đời. Anh lễ phép chào hỏi đáp lại.
" Cháu chào cô. Cháu cũng mới về trưa nay thôi."
" Vậy à, cháu lâu rồi có còn chơi với thằng Khanh không?".
Một câu hỏi chứa đầy sự dè dặt, anh tỏ ra bình tĩnh, tự nhiên nhẹ giọng trả lời:" Cháu tối qua còn ngủ nhà nó mà cô, sao vậy ạ?".
"Vậy à? À, không có gì thằng Khanh trên đấy có khỏe không cháu? Lâu rồi nó không về nhà nên cũng không biết được nó khỏe không, nhìn qua màn hình điện thoại thì nó lại cứ bật cái gì lên che mặt nó ý xong nó bảo bật cái này vui nên cô không biết mặt mũi nó có hồng hào không?".
"À, ..." anh trầm ngâm hồi lâu, anh nhớ lại gương mặt xanh xao, lúc đặc biệt hồng hào lúc thì trắng bệch, xanh nhợt ra khiến anh cũng hoảng hồn. Giờ trả lời thế nào đây cho cô yên tâm.
"Thằng Khanh khỏe cô ạ, làm trên đấy nó bận nên không muốn cô lo lắng nhiều thôi. Chứ cháu thường xuyên qua chơi chăm nom nó mà."