Đêm nay cậu cực kì dễ ngủ, chẳng hiểu sao cậu lại có thể ngủ ngon trong vòng tay của anh mà mọi khi lại luôn trăn trọc đến nửa đêm mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Thanh Tuấn nương theo ánh đèn ngủ chiếu lên gương mặt gầy gò, hai má hơi hóp lại làn da xanh xao nếu để ý kĩ có chút trắng bệch như người bệnh. Anh ôm cậu trong lòng, đầu hơi chúi xuống hõm cổ của cậu, anh ngửi được mùi sữa dê nhè nhẹ trên người cậu.
Một chút yên bình vào buổi tối có lẽ là đủ, ánh mắt anh dịu dàng đi rất nhiều. Anh ôm chặt cậu vào lòng, chăn đắp ngang hông.
Nửa đêm có gió mạnh thổi vào, anh tỉnh dậy hai mắt nheo lại nhìn ra cửa sổ bên ngoài truyền tới tiếng sầm rền vang "đoàng" một tiếng lớn cùng với hạt mưa nhỏ li ti hắt vào trong nhà. Nguyễn Tùng Khanh giật mình vì tiếng sấm suýt chút nữa bừng tỉnh, anh vỗ bả vai cậu nhỏ giọng:" Ngủ đi, không sao."
Nhìn cậu hơi thở nặng nề chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Thanh Tuấn lật đật rời giường chạy ra muốn đóng cửa sổ nhưng ai có ngờ, mưa đã ướt cả một vũng làm anh tí nữa trượt chân ngã ra đây. Tiếng động lạch bạch phát ra, anh giương đôi mắt qua cậu thấy cậu vẫn ngủ mới yên tâm. Lần này cẩn thận hơn ra đóng cửa sổ.
Trước khi lên giường còn lau sạch chân mới leo lên, anh muốn ôm cậu ngủ nhưng khựng lại do dự sợ động vào cậu sẽ tỉnh giấc, đành nhịn xuống tay thu về chỉ có thể nép sát vào cậu nhắm mắt ngủ.
" Rào rào, đoàng... "
Tiếng sớm vang trời như gầm lên thị uy với đất. Ngoài trời mưa lớn không ngớt, gió lạnh mang đến khí lạnh. Thời tiết có chút thay đổi, hôm nay cậu mặc thêm cái áo khoác ngoài, anh ngỏ ý muốn đưa cậu nhưng cậu lại từ chối.
" Không cần, mưa này đi xa nguy hiểm. Mày về nhà mày đi."
Mở miệng là đuổi anh đi, cậu lấy áo mưa choàng mặc vào, dắt xe đi ra biến mất trong cơn mưa lớn, gió bão.
Nguyễn Thanh Tuấn trở về nhà, mưa thế này anh chẳng muốn đi làm chút nào nhưng vẫn phải ghé qua. Nhà anh trước nay làm ăn lớn ở quê cũng tính coi như khá giả nhất vùng, lên thành phố thừa tiền mua một lô đất ngay giữa lòng thành phố xa hoa, anh mở một quán nét hai tầng, tầng dưới là bi - a còn tầng trên thì còn lại.
Được cái ông trời phù hộ, anh làm ăn cũng tốt, khách mới khách cũ qua lại thường xuyên chẳng mấy khi ế khách trừ những hôm mưa bão thế này. Nguyễn Thanh Tuấn ngồi trước màn hình máy tính lướt facebook nhàm chán mà tay liên tục gõ mặt bàn.
Nhân viên 1:"' Anh Tuấn hôm nay trông chán đời vậy? Tươi tỉnh lên đi chứ. Mọi hôm rạng rỡ lắm mà".
Nhân viên 2:" Anh Tuấn thất tình à? Mặt mũi suy hết cả ra, là cô nào làm anh buồn? Anh nói đi, để em giúp anh xử lý."
"Chúng mày thôi ngay đi, đi làm việc đi cho anh mày nhờ. Đừng đứng trước mắt anh ngứa mắt."
" Èo, vậy lần sau anh chán đừng rủ bọn em nhậu cùng."
"Lượn."
Nguyễn Thanh Tuấn ngồi thất thần hồi lâu, hai tay anh ôm lấy con cá mập bông mới mua cách đây không lâu anh suy tính một hồi liền quyết định. Anh cầm lấy điện thoại vào app mua sắm. Bất giác khóe môi anh nhếch lên, có vẻ anh đang rất hài lòng.
Trưa đến Nguyễn Tùng Khanh không có ý về nhà, trời mưa giờ về thì mất thời gian, cậu quyết định ở đây một trưa, mỗi tội là không có nơi nghỉ hợp lý, lý tưởng nào đành phải chấp nhận phòng thay đồ.
Sinh viên nhỏ nhìn cậu thất thần, buồn chán ánh mắt cứ luôn hướng ra ngoài đường.
"Anh Khanh làm sao vậy? Overthinking à?"
"Mày lượn đi dùm anh cho nước nó trong cái, quán nay ế quá thì chán chứ sao."
"Ều, có gì mà chán. Em thấy vui mà có thời gian được nghỉ ngơi với cả không phải động tay chân làm việc gì. Mà á vẫn có lương nhé."
" Chậc, nếu đông khách anh em mình sẽ được thưởng thêm, nếu thôi nhé". Cậu bần thần ra nói.
Sinh viên nhỏ phụng phịu, hai tay chống má cùng anh ngồi xuống giương đôi mắt phóng ra ngoài đường, ai nấy đều mặc áo mưa. Mưa không ngớt, hạt mưa dày đặc che kín cả bầu trời rộng lớn, từ sáng đến giờ chỉ có hai tiếng sấm ban sáng còn lại im hơi lặng tiếng.
" Anh nói em mới để ý, nếu thưởng thêm thì cũng tốt vất vả em chịu được. Tháng này em chưa gửi tiền về cho mẹ được chả biết ở dưới lúa liếc ra sao?".
Sinh viên nhỏ than thở, thở ngắn thở dài, mấy đứa khác đang chúm tụp vào rủ nhau đánh game cậu không quan tâm cho lắm chỉ thở nhẹ một hơi liếc mắt nhìn sang chiếc biển của quán, gió thổi khiến nó lắc lư từ nãy nhưng không có dấu hiệu ngừng lại.
"Mẹ mày ở dưới cày cấy thuê à ?".
" Không. Nhà em có vài mẫu ruộng toàn cho cấy thuê, năm nay có biết mất mùa không, chứ mỗi lần sát gạo nhìn mà đau tim."
"Nhà mày chắc không hẳn là cho mỗi cấy thuê nhỉ? Nhà mày làm gì nữa, vài mẫu ruộng cơ mà."
"Nhà em nuôi bán trâu, bò. Gà, vịt, bán rau, vớt bèo, đóng cọc ao chỉ cần dùng đến sức khỏe người dưới quê hay thuê bố mẹ tới làm nữa."
"..." Cậu cảm thấy nhà thằng sinh viên nhỏ này không hề nghèo như lời nó nói.