Nguyễn Tùng Khanh tỉnh dậy, cậu ngồi bật dậy xem qua thời gian đã khá muộn giờ. Ánh mắt vô tình chạm tới một người gục ngủ ở mép giường, đôi mắt cậu ảm đạm. Tiếng tim đập khẽ chậm một nhịp, cậu vô thức đưa tay ra muốn chạm vào anh.
Nguyễn Thanh Tuấn lim dim ngẩng đầu lên, cậu giật mình tức khắc thu tay về, vẻ mặt lo sợ sẽ bị anh phát hiện, ngoài mặt lạnh đi không để anh phát hiện ra gì.
Anh nhìn tới cậu đang ngồi với vẻ mặt ngỡ ngàng, anh cẩn thận nghiêng đầu xem thời gian. Cậu rời giường đi vào nhà vệ sinh vội vàng sửa soạn, mặc vội mặc vào.
Quần áo trên người có hơi sộc xệch, Nguyễn Tùng Khanh không bận tâm.
Nguyễn Thanh Tuấn rửa qua mặt với nước, mái tóc vuốt lại như ban đầu. Anh đi lại giầy, cầm chìa khóa xe đứng trước cửa nhà cậu đợi :"Tao đèo mày đi."
" Không cần."
" Giờ mày đi chỉ có tắc đường với lâu thôi, xe tao loại moto nhanh hơn nhiều".
"Biết anh giàu rồi, tôi nghèo không xứng lên xe anh ngồi." Nguyễn Tùng Khanh nói với giọng chế nhạo, cười khinh bỉ.
Nguyễn Thanh Tuấn ngược lại không tức giận, anh kiên nhẫn nói lại lần nữa:" Đi, tao đèo mày đi cho nhanh. Cần gì phải làm khó như vậy, đỡ tốn tiền xăng. Lúc về tao đón mày luôn."
Nguyễn Tùng Khanh suy tư một hồi, cậu gật đầu đồng ý trong cái ngạc nhiên của anh.
Bên ngoài nắng gắt gao, gần hai giờ chiều xe cộ qua lại vẫn nhiều như những giờ cao điểm. Vừa nắng vừa oi bức, đường bê trông bốc lên hơi nóng. Người cậu và anh không ai là không toát mồ hôi cả, trời nóng như đổ lửa, trên bầu trời rộng lớn trong xanh ấy chẳng lấy nổi một đám mây cứ như mặt trời đã thiêu cháy sạch.
Đến nơi làm của cậu, anh trực tiếp phi xe lên. Áo chống nắng cởi ra, anh theo sau cậu đi vào trong quán.
Sinh viên lớn nhất không có ở đây chỉ có vài đứa cấp 3 cùng một đứa sinh viên nhỏ nhất, Nguyễn Tùng Khanh vẫy vẫy đứa nhỏ nhất lại đây.
"Anh gọi gì em ạ?".
" Khách kìa?". Cậu chỉ chỉ ra chỗ anh đang ngồi xin ké điều hòa của quán.
"A, em ra ngay."
Nguyễn Thanh Tuấn cả người nóng nực, cổ họng khô khốc. Đây là lần thứ hai anh qua quán của cậu nhưng vẫn bỡ ngỡ, có chút ngỡ ngàng như là lần đầu qua vậy.
Cậu đã biến mất chỉ còn lại mấy đứa nhân viên đang dọn dẹp.
"Anh dùng gì ạ?". Một thanh niên cao lớn dám dấp khá trưởng thành nhưng anh biết có thể là sinh viên vì trước cậu từng kể cho anh nghe.
Nguyễn Thanh Tuấn cầm lên menu của quán xem xét qua mấy món, đồ uống khá đa dạng cũng như biết cách theo đuổi xu hướng theo trend của giới trẻ. Anh chọn hai ly nước một nước cam và sinh tố bơ.
Nhân viên cười tươi xin phép lui xuống, để lại anh một mình trong quán, quán không quá chật, khá rộng rãi thoáng mát. Được chia ra làm hai gian, một gian ngoài trời và một gian trong nhà. Buổi sáng sớm, chiều tối với buổi tối thì gian ngoài trời sẽ mở, khung cảnh bên ngoài thoáng mát hơn gian trong nhà rất nhiều. Nhưng trưa và chiều sẽ đóng lại bởi mùa hè thì nhiệt độ lúc đó rất nóng, gian trong nhà được trang trí cơ bản phong cách những năm 90 cổ xưa mang lại cảm giác thân thuộc, ấm cúng, chậm nhiệt với cuộc sống bên ngoài ồn ào và vội vã.
Mấy phút sau, hai ly nước được bưng lên, cốc bên ngoài cầm vào mát lạnh, Nguyễn Thanh Tuấn kéo đứa nhân viên lại dúi cốc nước cam đá mát lạnh cười cười, mở miệng nói:" Em đưa cho quản lý của em hộ anh với nhé."
" Vâng."
Nhân viên thoắt cái biến mất chạy vào trong, Nguyễn Tùng Khanh đang tính toán lại sổ sách thì sinh viên nhỏ chạy vào miệng láu cá:" Anh Khanh, anh được theo đuổi kìa."
"Vớ vẩn."
"Cốc nước cam đây, có anh ở ngoài gọi em lại nhờ đưa cho anh đấy. Hơi bị đẹp trai, trông nhiều tiền lắm."
"Bạn anh, mày đừng có vớ vẩn. Để mấy đứa ngoài kia lắm miệng thì khổ."
" Èo, em còn đang định khuyên anh chơi bede để nhanh giàu."
"Mày lại cứ vớ vẩn đi, tháng này mà thiếu hụt anh trừ thẳng vào lương mày đấy."
Sinh viên nhỏ ôm tim đau đớn, há miệng lớn làm biểu cảm phụt máu "Phụt".
".." có một điều không may có một vài hạt mưa nhỏ bắn ra, cậu trừng mắt lớn. Sinh viên nhỏ không ngờ chính mình phun bọt vào mặt cậu, đôi con ngươi mở lớn, sợ hãi chạy đi lấy giấy.
"Thằng Dương, tháng này không thưởng có trừ." Nguyễn Tùng Khanh nghiến răng nghiến lợi nói, giọng cậu không lớn nhưng có uy lực, không giạn tự uy khiến sinh viên nhỏ rùng mình tay run run đưa giấy ướt cho cậu.
Cậu nhận lấy giấy ướt từ tay sinh viên nhỏ lau sạch đi những hạt mưa có mùi từ sinh viên nhỏ khạc ra.
" Anh Khanh, em không cố ý. Anh đừng trừ lương em, tháng này em ăn mì tôm no lắm rồi."
" Rửa chén 3 hôm."
"Em, em làm ngay.. anh đừng trừ lương em nha."
" Để xem có sạch sẽ không đã."
"Đảm bảo sạch bong." Sinh viên nhỏ vỗ ngực để chứng minh độ uy tín của bản thân.
Nguyễn Tùng Khanh cầm lên cốc nước cam tu một hụm lớn, yết hầu của cậu khẽ động theo. Cậu uống liền tù tì không nghỉ uống sạch rồi nhét cốc vào tay sinh viên nhỏ.