Sau tối hôm đó mọi chuyện dần đi quá xa cái mức mà Nguyễn Tùng Khanh không thể tưởng tượng được. Không hiểu vì sao, cậu lại chấp nhận lời đề nghị của anh, có lẽ trong lúc cậu mất đi ý thức, thanh tỉnh chẳng còn nên đã chấp nhận lời đề nghị của anh mà không hề hay biết. Giờ đây cậu ôm đầu hối hận vô cùng.
Cậu tự nhủ hối hận thì làm gì được cơ chứ, trái tim nhói lên rồi cũng tự an ủi bản thân, trước đó chính anh đã nói:" Một tuần tao qua một lần nên yên tâm đi. Mày đừng nghĩ tao đề cao mày, lo quá xa rồi."
Lời nói ấy chỉ đúng trong hai tuần đầu, còn lại tuần tới hai ngày hoặc ba ngày. Cậu trên trán nổi hắc tuyến, ngực phập phồng tức giận, trong lòng cháy lên ngọn lửa.
Cậu nhìn trước mắt, hiện tại là 12 giờ trưa khi cậu mới chỉ đang nấu cơm thì thằng nào đó vác cái bản mặt sang ăn chực. Nếu là lúc trước cậu sẽ rất vui và hoan nghênh đón chào nhưng tình hình hiện tại thì điều đó căn bản sẽ không xảy ra dù chỉ là mơ. Ngược lại Nguyễn Tùng Khanh còn tích cực nói móc, đuổi anh về.
Ánh mắt đánh giá của cậu dính chặt lên người Nguyễn Thanh Tuấn, tràn ngập ghét bỏ cùng khinh bỉ, thức ăn trên bàn nấu không có nhiều, căn bản cậu chỉ ước lượng thức ăn cậu có thể ăn trong một buổi để nấu. Cuối cùng thằng nào đó sang ăn sắp vét sạch cái máng này rồi.
Cậu phẫn nộ đập bàn:" Thằng nào bảo tuần sang một lần, giờ hay rồi tuần mẹ sang tận hai đến ba lần đéo biết nhục à?".
Nguyễn Thanh Tuấn miệng nhồm nhoàm, thức ăn nhét đầy miệng ấp úng khó nói:" Ục à i? Ó an uọc ông?" ( Nhục là gì? Có ăn được không?)
Cậu nghiến răng nghiến lợi:" Cái con mẹ mày là lợn à, hôm nào sang cũng vét sạch đồ ăn của tao. Sao trước khi sang không ăn ở nhà trước đi, công tao nấu còn chưa được miếng nào. Thức ăn cũng là tiền tao bỏ ra mua."
Anh không để ý đến cậu chỉ chăm chú, căm cụi cắm mặt vào bát cơm vơi nửa, anh cầm lên điện thoại thao tác gì đó nhanh chóng sau lại bỏ xuống đúng lúc điện thoại của cậu vang lên một tiếng ting của điện thoại, cậu đứng dậy lấy máy mở lên xem.
Hai mắt Nguyễn Tùng Khanh trừng lớn, thông báo của ngân hàng nội dung chuyển tiền tài khoản của bạn nhận được 1 triệu. Tầm này đủ cậu ăn trong một tuần, liếc qua anh đang ăn ngon lành cậu cũng không nói gì thêm chỉ lặng lẽ xới cho mình một bát cơm rồi yên lặng ăn.
Nguyễn Thanh Tuấn biết điều lúc ăn không có nói chuyện, cậu chẳng quan tâm đến anh nữa. Chỉ vội vàng ăn trưa xong còn dọn dẹp. Giải quyết xong bữa trưa cũng đã gần 13 giờ chiều, cậu dọn dẹp bát đũa dù sao cũng thêm một bát với đôi đũa nên không nhiều. Cậu dọn loáng cái là xong thấy anh đang nằm trên giường mình lướt điện thoại, cậu khẽ chau mày nói:" Mày ăn xong không về đi ở đây đợi tối ăn cám tiếp hay gì?".
Anh không thèm bỏ điện thoại xuống, mặc kệ ánh mắt của cậu, thản nhiên nói:" Tao ở đây ngủ."
" Không chứa chấp, cút về."
" Ting".
Nguyễn Tuấn Khanh hắng giọng, âm lượng cố tình phóng lớn:" Đừng có tưởng mày khoe nhiều tiền là làm tao xiêu lòng, rẻ rách ít thôi. Tự giác về đi, nói nhiều cũng phải biết ngại chứ!".
" Ting, ting, ting, ting..."
Liên tục mấy phát điện thoại vang lên âm thanh nhận tiền, cậu " hừ" nhẹ một tiếng, rộng lượng cho anh nằm trên giường, bản thân cậu lại lấy một cái gối quyết định ra ghế nằm cũng được. Nhanh chóng giải quyết giấc ngủ trưa cái rồi còn đi làm.
Nguyễn Thanh Tuấn biết ý định của cậu, miệng không nói. Điện thoại tắt đi ném sang một bên không thương tiếc, ip 15 mới mua:"..."
Anh vươn tay túm lấy cổ tay cậu, cậu theo quán tính mà ngã vào lòng anh, trưa nóng Hà Nội oi bức chết người, trong phòng bật điều hòa nhưng cậu cảm nhận được lồng ngực anh nóng ran, nhịp tim đập lại vội.
Bên tai là tiếng đồng hồ " tích tắc", bên còn lại là âm thanh của nhịp tim đang đập. Cậu hai má đỏ ửng lên ngại ngùng, vội vàng chống tay muốn đứng dậy thoát khỏi cái ôm nửa vời của anh.
Anh không cho cậu cơ hội đó, làn da trắng ở cổ tay sớm đã xuất hiện vết ửng đỏ do bàn tay anh siết chặt. Cậu vùng vằng muốn thoát ra.
" Bỏ ra."
" Ngủ ở đây đi, nhà mày thiếu cái gối ôm."
Cậu thật muốn đấm chết anh:" Tao không phải gối ôm của mày, muốn có thì về nhà."
" Nằm đây cùng tao, lát tao đèo mày đi làm luôn."
" Không cần."
Cậu dứt khoát từ chối, cùng anh dây dưa hồi lâu cuối cùng thoát cũng chẳng thoát được càng khiếm cổ tay cậu thêm đau, Nguyễn Tùng Khanh từ bỏ vùng vẫy, làm gối ôm thì làm. Bộ dáng của cậu giống như cá nằm trên thớt, lâu rồi Nguyễn Thanh Tuấn không có được ngắm dáng vẻ này, đôi mắt khẽ dịu đi mà lòng thầm phì cười một tiếng. Sao suốt ngày cứ phải làm ra dáng vẻ hung dữ, dữ tợn để đối chọi với anh cơ chứ không thể dễ thương như vậy sao?
Quá khó để làm vậy sao? Hay là đã ghét bỏ anh đến mức vậy rồi!.