Nằm trằn trọc suốt cả đêm, vẫn không hiểu sao lại chẳng thể ngủ nổi. Anh lặng lẽ dậy, không muốn bậy đèn phiền mọi người tỉnh giấc, với tay lấy điện thoại nhắn tin nhắn.
" 7h sáng, tiệm cafe trước cổng trường"
" Anh muốn gặp em sao? Được, em sẽ đến đúng giờ"
Anh seen không rep, úp màn hình điện thoại sáng chói xuống giường. Lúc sau lại bật điện thoại lên, phóng to hình ảnh người con gái cầm máy ảnh nghịch tới nghịch lui đến phát khóc, bất giác mỉm cười một chút.
Thoải mái hơn nhiều rồi..
6h30 sáng..
Vì dạo gần đây dịch nên trường tạm thời xếp lịch học onl, hôm nay lại chẳng có tiết nên mấy thánh lười cùng phòng với anh ngủ quên trời quên đất, anh chính là người dậy sớm nhất.
Khoác chiếc áo bò bên ngoài, mặc quần jean bình thường, để nguyên đầu nấm. Anh vặn tay khóa cửa, tay kia bấm liên tục trên màn hình.
" Buổi sáng tốt lành"
" Mới ốm dậy, ra ngoài mặc thêm áo chút"
Cất điện thoại vào túi, anh rảo bước đến tiệm cafe đã hẹn trước. Vừa đi tâm trạng lại trống rỗng, nhưng vẫn cảm thấy nặng nề khó trút bỏ. Đúng lúc điện thoại lại rung tin nhắn.
" Em biết rồi mà, hehehe khỏe re rồi "
Lại như thế …
Trong lòng vơi đi hẳn, miệng lại bốc chốc cười một mình
Điên mất aa
Anh hẹn 7h nhưng bản thân lại đến trước những 15', không phải vì háo hức mong chờ, đơn giản chỉ vì không muốn bất cứ ai phải chờ đợi mình, hơn nữa lại càng muốn dứt điểm càng nhanh càng tốt.
Nếu không sau này rước vợ về quả là khó khăn không ít.
- Em xin lỗi, anh đến lâu chưa?
Như An mặc chiếc váy voan hồng, đeo túi xách nhỏ, tóc hôm nay đặc biệt chỉnh chu, đeo ruy băng nhìn rất thiếu nữ. Hôm qua nhân được tin nhắn của anh, cô thật sự đã vui sướng đến mức sáng nay dậy sớm trước cả tiếng để chuẩn bị, chu đáo đến sớm hơn một chút, ai ngờ anh vẫn đến trước.
Vui vẻ, háo hức, nhưng vẫn đan xen chút lo lắng.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ.
- Không có, là do anh đến sớm.
Như An miệng cười tươi ngồi xuống.
- Anh uống gì? Vẫn cafe đen đá chứ? Phục vụ!
Không kịp để cô nói, anh không nhanh không chậm.
- Không cần, anh gọi trước rồi.
Nụ cười trên môi chợt vụt tắt.
- …Vậy sao? Anh uống gì thế?
Mặc kệ anh như thế nào, anh đã hẹn cô ra đây, chắc chắn là đã động tâm.
- Nước ép xoài bình thường_ Anh trả lời trong sự ngơ ngác của cô, trước giờ anh vốn không thích xoài_ Anh sẽ nói vào trọng điểm.
Kể từ sau lần đó, anh lạnh lùng với cô rất nhiều. Cô hối hận rồi, đáng nhẽ cô không nên như thế.
- Vâng, anh nói đi ạ.
- Anh mong rằng … sau này chúng ta đường ai nấy đi rõ rệt. Chúng ta đã kết thúc từ một năm trước rồi.
- …
Kết thúc?
Không bao giờ!
Thấy cô không có phản ứng, anh cũng không để tâm.
- Anh chỉ muốn nói như thế, sau này chúc em tìm được người thích hợp.
- Không_ Cô nước mắt lăn dài nắm lấy tay anh_ Em không đồng ý! Chia tau gì chứ?! Em còn chưa đồng ý!!!
- Như An …
Anh nhíu mày muốn rút tay ra.
- Em không chấp nhận! Em xin lỗi, lúc đó em không nên coi anh để thay thế anh ấy, em không nên bỏ rơi anh. Em xin lỗi, em hối hận rồi, em thật sự rất thích anh mà.
Như An cầm chắc tay anh, cảm giác như nếu bỏ ra, anh liền mãi mãi không trở về nữa.
- Xin lỗi, anh đã có người mình thích rồi.
Cô hoảng loạn
Không thể nào!
- Em … em không tin. Sao anh có thể thích con nhỏ đó cơ chứ!!!! Cô ta chỉ là đồ thay thế em mà thôi, em xin lỗi , hiện tại em về đây rồi, quay lại với em đi được không?
Đáy mắt anh hiện lên tức giận.
Những lời này khác nào xúc phạm nó?
- Em tôn trọng em ấy chút, em ấy không thay thế bất kì ai cả!
- Em không tin, em không tin!
Như An òa lên khóc, mặc kệ mọi người trong quán đổ xô vào nhìn.
- Anh thừa nhận cô ấy giống em, nhưng chúng ta đã kết thúc lâu rồi. Hơn nữa … anh chính kà thích bản thân em ấy.
Anh bỏ đi.
Anh đi thật rồi …
Cô chẳng còn cơ hội nào nữa
Vốn dĩ lúc đó tưởng chừng có thể quay lại, cô tận tụy hết mình để hỏi thăm tình hình của anh, nghe nói anh thân thiết với cô gái khác, cô lập tức nghe ngóng tình hình, trực tiếp chuyển về trường người ta để nghe ngóng. Thấy anh thân thiết như thế, trong lòng cô sợ hãi, cô sợ anh thật sự sẽ thích người con gái đó. Cô tiếp cận nó, cố ý nói cho nó nghe về mối quan hệ này, mong nó sẽ từ bỏ.
Chỉ cần nó không bám lấy anh, anh chắc chắn liền không để tâm nữa
Nhưng không ngờ …
Anh mới chính là người giữ mãi chẳng buông.
Cô cũng dõi theo anh, cũng giữ lấy anh không buông mà
Sao anh không thể nhìn về phía cô một chút.
- Alo, em có mặc áo đàng hoàng không đấy?
" Aiya anh là bô lão à?"
- Này Xoài nhỏ, anh chỉ hơn em có 3 tuổi.
Giọng nói ấm áp thân thiết này, vốn đã chẳng còn thuộc về cô nữa.
Hình ảnh người con gái đẹp tựa tranh lặng lẽ khóc, nước mắt chẳng tự chủ mà thoát ra, thấm đẫm mặt bàn cafe..
Chưa bao giờ … cô ghét ăn xoài đến thế
Chương 27.: Dù quá khứ hay hiện tại
Ngày mưa hôm ấy mới đẹp đến bao nhiêu …
Chàng trai học cấp 3 với ngoại hình tuấn tú, để balo trên đầu mà chạy thục mạng về nhà. Nhưng mưa lớn quá, lại chẳng nghe lời mẹ mà không mang ô, đành phải chạy vào quán cafe gần đó trú tạm.
Người con gái hôm đó lại tỏa sáng đến vậy.
Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tươi tắn đi cùng bạn bè, nhìn đúng là nàng công chúa từ trong tranh. Còn anh thì như chàng nông dân nghèo, chẳng tiền chẳng quyền mà lặng lẽ nhìn theo cô gái ấy.
Lúc đó, khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, tim cô thoáng chốc đập nhanh từng nhịp.
Là anh ấy!
K … không phải, đúng thế, anh ấy đã đi nước ngoài tận 5 năm mà chẳng có tin tức, cô còn hi vọng vào cái gì cơ chứ.
Nhưng mắt lại để tâm đến chàng trai ấy.
- Chào anh.
Cô chủ động bắt chuyện.
- … có chuyện gì sao?
- A … cái này_ Cô gập chiếc ô nhỏ_ Cho anh.
Bỗng chốc anh thấy người con gái trước mắt lại hiền dịu như thế, đem lại cảm giác thật an toàn.
Sau ngày hôm đó, anh thường xuyên gặp cô ở các câu lạc bộ của trường. Anh với cô dần thân thiết, tiến đến 1 bước rồi trở thành cặp đôi được ngưỡng mộ nhất trường.
Cho đến ngày hôm đó …
Cũng là một ngày mưa to đến lạ kì.
Anh bắt gặp cô đang tay trong tay cùng một người con trai khác.
Anh trở về nhà với cơ thể ướt đẫm, im lặng gửi tin nhắn cho cô.
" Em đang làm gì?"
" Em ấy ạ? Em đang ở nhà nhớ anh nè "
…
Niềm tin khó gây dựng lên, nhưng chỉ trong 1 khắc liền lập tức sụp đổ.
Hôm sau anh không đến trường, cô liền tíu tít đến nhà thăm anh, kể cho anh mọi chuyện.Anh nhìn người con gái này, lại nghĩ về hôm qua, trong lòng chợt chạnh lòng.
- Em còn gì muốn kể cho anh không?
-Dạ? Còn gì đâu ạ?
- Ví dụ như có người họ hàng nào chẳng hạn
Anh cười miễn cưỡng, nhưng đáp lại là nụ cười tươi tắn ấy.
- Không có nha, họ hàng em khó về đây lắm.
Cô vừa rời khỏi một lúc, chàng trai ngày hôm qua lại đến tìm anh.
Anh ta nói với anh rằng hãy cư xử như những thằng đàn ông, chậc. Anh ta còn kể rằng đã quen biết Như An từ bé, là thanh mai trúc mã, nhưng vì kế hoạch du học từ sớm nên gác lại chuyện tình cảm, để cô phải đợi 5 năm. Nhưng không ngờ cô lại tìm một kẻ nghèo nàn như anh, lại thấy anh có chút giống anh ta, nhất là cái phong cách mặc có chút học bá của anh.
Anh chẳng phải kẻ nhu nhược nhưng vẫn biết lí trí, sau khi anh ta rời khỏi liền lấy điện thoại nhắn gửi tin nhắn
" Chúng ta chia tay đi"
Anh mong rằng sẽ nhận được lời giải thích từ cô, mong cô sẽ giải thích, chỉ cần tình cảm cô dành cho anh là thật, không phải thay thế ai khác,anh sẽ bất chấp mà cùng cô đi đến cùng.
" Cũng được thôi"
……
Sau thời gian suy sụp, anh nhanh chóng vực dậy tinh thần. Gặp cô trên trường, anh liền trực tiếp ngó lơ, coi như không khí. Anh nghe người ta kể cô và người yêu đó thường xuyên cãi nhau, nhưng anh vốn chẳng còn muốn quan tâm nữa.
Sau đó cả ông nội và bố của anh đều làm ăn đi lên, chẳng mấy chốc anh cũng trở thành một thiếu gia nhỏ. Nhưng vết thương ngày ấy, vẫn là nỗi hằn sâu đến thế.
.Anh và cô kết thúc mà chẳng cãi nhau, chẳng dây dưa, anh nói chia tay, cô liền đồng ý. Từ đó, anh thay đổi phong cách ăn mặc, trở thành soái ca trong mắt bao nhiêu người con gái. Cũng chẳng biết từ bao giờ cô quay lại nói sẽ theo đuổi anh, muốn làm hòa với anh. 1 năm qua cô ấy luôn nhớ anh, cô đã nói như thế.
Vẫn là anh đã chết tâm hoàn toàn.
Anh trở nên phóng khoáng nhưng vẫn có hàn khí xung quanh.Thời gian sau trong chuyến công tác đột xuất mà bố anh gặp tai nạn qua đời, mẹ suy sụp đến đổ bệnh. Sau quãng thời gian khó khăn đó, ông liền ngỏ ý muốn anh sang Mĩ du học, sau này tiếp quản chi nhánh, nhưng anh muốn nán lại chăm sóc mẹ, vì mẹ muốn chuyển nhà khác, đến một nơi mới, bắt đầu cuộc sống mới. Anh muốn đưa mẹ đi cùng nhưng bà dứt khoát từ chối, bà không muốn rời khỏi đất nước xinh đẹp này.
Hôm đó về nhà, anh đã gặp nó.
Hình ảnh cô thoáng chốc hiện lên, dù chỉ trong nháy mắt.
Nếu như cô là đóa sen trắng làm người ta cảm giác dịu dàng, thì nó chính là một chú thỏ con nhỏ khiến người ta muốn chăm sóc, vuốt ve.
Anh thừa nhận, anh thật sự rất thích nó.
Cả hai cùng nghĩ về quá khứ, nhưng lại mang những nỗi nặng trĩu khác nhau.
Quả nhiên, đó là thứ khiến thanh xuân của chúng ta mãi day dứt..
" Alo, anh bị làm sao đấy?"
Anh nghe thấy giọng nó, điều chỉnh lại giọng nói.
- Đang nghĩ xem nên mua gì về a~
" Trên đó có nhiều thứ như thế, vác mỗi cái một loại lad được. Em sẽ không cảm thấy phiền nếu sử dụng giúp anh"
Anh bật cười.
- Gian xảo như thế là không được rồi.
" Nay anh ra ngoài sớm nha, em nghe tiếng ô tô xe cộ kìa . Đi tán gái chứ gì?"
- … Xử lí chút chuyện quá khứ thôi.
Anh thở một hơi.
Dù quá khứ luôn day dứt là thế, nhưng ta vẫn phải gạt qua nó mà tìm về một tương lai khác.
Sự hối hận trong quá khứ của anh, chính là không dũng cảm tự giành lấy hạnh phúc của mình, giữ lấy người mình yêu, chỉ vì chút tổn thương sâu mà buông bỏ.
Nhưng hiện tại, anh nhất định sẽ không như thế.
- Muốn ăn gì nào, nếu em lấy lòng đại ca tốt thì anh sẽ suy nghĩ lại.
" Nào nào bô lão thì phải chiều hậu bối chứ"
- Chà chà, to gan quá nhỉ ?