Gửi Nhà Kế Bên

Chương 20: Tiếp tục thích anh




Anh nói thế thì nó cũng định ngủm luôn cây bút máy làm kỉ niệm, nhưng chả nhẽ lại zô duyên đến thế.

- Thôi ạ, cái này … em gửi anh.

- Giữ đi _ Anh đẩy về phía nó_ Coi như là anh tặng sinh nhật em đi.

- Nhưng sinh nhật em còn lâu mới tới!

- Ngày bao nhiêu mà còn lâu?

- 20/5 cơ

Trúng bẫy ~

- À, 20/5 à

Nó cứ có cảm giác vừa rơi vào cái hố nào đấy, nhưng lại xua xua tay.

- Nhưng maf… anh vẫn nên giữ nó thì hơn ạ.

Anh đứng dậy nhìn nó.

- Thôi, anh bảo phải nghe chứ, cứ cầm lấy, thì coi như giữ giúp anh cũng được.

Thôi thì anh nói thế nó cũng chẳng còn lí do gì trả lại nữa

Càng tốt, nó giữ cũng thấy vui ahihi.

Khoan, chẳng phải là tự nhủ sẽ không thích anh nữa hay sao?!!! Chưa gì đã mất kiên nhẫn như thế

Anh không chú ý nó đang vò đầu bứt tai, nghe điện thoại.

- Alo …

"…"

- Không rảnh, có chút việc.

"…"

- Ừm, người quan trọng, sao?

"…"

- Được rồi, chút nữa, ừ.

Anh cúp máy.

Nó để ý thấy cái móc khóa nhỏ nhỏ nó tặng cho anh lúc anh đi, anh chính kà trực tiếp gắn liền với cái ốp điện thoại.

Tim bất giác nhảy lên vài lần.

Nhưng nãy giờ anh nói, không phải là có việc bận rồi sao?

Thanh Duy vẫn còn nhớ đứa em gái đáng thương của mình.

- Nhóc, đi chơi không?

Mắt nó sáng bừng, đi chơi trên Hà Nội, đi đâu cũng được.

- Dạ có.



Minh Quân đặt tay lên đầu nó.

- Đói không? Muốn ăn gì nào?

Nó lắc đầu.

- Tạm thời chưa đói, nhưng đi đâu cũng được ạ.

Nó thật sự háo hức quá đi.

Thanh Duy đứng dậy, khoác cái áo sơ mi đen than ở ngoài, nhìn đồng hồ.

- Giờ là 3h chiều, đưa mày đi ăn chơi rồi anh bắt xe cho mà về.

Nó hơn hở hỏi hai anh cùng phòng.

- Hai anh không đi ạ?

Cái anh Gia Huy giơ điện thoại.

- Anh đương nhiên đi rồi, còn tên Đại Nam kia_ Anh í chỉ chỉ vào WC _ Chắc quả này khó chống kèo rồi.

Nó phì cười, quay sang hỏi anh.

- Bây giờ anh bận ạ?

- Anh đâu có.

- Anh sẽ đi chứ ạ?

- Đi chứ.

Nó như hiểu ra cái gì đấy, chỉ bất giác tung tăng mỉm cười.

Dù lúc đầu thích một người có hơi mệt một chút, nhưng suy đi tính lại, anh và chị Như An hiện tại không ở bên nhau, tính theo lí nào thì nó cũng có cơ hội, vẫn là nên kiên trì!!

Nếu như trong quá trình nó thích anh mà anh động lòng với ai khác, nó tuyệt đối sẽ không níu giữ, sẽ chúc phúc cho anh.

Còn bây giờ, nó vẫn còn cơ hội!!!

Nó cùng với 3 anh vừa ra khỏi cửa kí túc xá là bắt gặp là loạt quán ăn rồi tiệm cafe, hic sao lúc nãy nó không để ý thế nhỉ.

- Sao? Muốn ăn gì nào?

Thanh Duy tay bấm bấm điện thoại.

- Em thích ăn kem!!!

- Trời sắp lạnh rồi đấy, mày ăn vừa hay phải thôi.

- Mới đầu tháng 10 thôi mà, ăn đii ~

Nhờ sự năn nỉ ít nhiều, cuối cùng bọn nó dắt nhau vào quán kem.

- Mời mọi người ạ.

Nó tiên phong ăn đầu tiên làm Gia Huy phì cười.

- Có cô em gái như này, tao đổi luôn.

- Câu cũ, bảo bác gái chứ đừng bảo tao.



- Nhưng em tao nó hãm vãi chưởng, Thanh Vân 17 đúng không? Em gái tao cũng tầm đó.

Nó đang tính cho miếng kem vào miệng, lập tức bị đổi luôn cả ly.

- Ơ …

Anh đẩy ly kem của anh qua cho nó.

- Ơ cái gì mà ơ? Muốn ngất đấy à?

Nó nhìn lại, ly kem của nó vị dưa lưới :)))

Mấy miếng dưa chết tiệt!!!!!

- Đây này, vị xoài …

Anh đẩy qua cho nó, hic cảm động quá, anh vẫn nhớ là được rồi.

- Cứ thấy đồ ăn là hấp ta hấp tấp_ Thanh Duy dí đầu nó_ Mày mà làm sao là tao bik chôn trước mày đấy.

Nó phúng má mặc kệ lời anh nói, vì chân nó khá khiêm tốn nên ngồi trên ghế vẫn còn đung đưa, heheh tâm trạng vui một chút.

- Ê Minh Quân, kìa …

Nó thấy Gia Huy hếch mắt sau cửa kính, mọi người bao gồm cả nó đồng loạt nhìn theo.

Là chị Như An …

Với một anh khác?

Nó chỉ im lặng ngồi thôi, chẳng dám nói gì.

- Đấy, tao bảo mà _ Thanh Duy tặc lưỡi _ Không có ý xúc phạm nhưng tốt nhất đừng có dây dưa.

- Thật_ Gia Huy cắn cắn cái muỗng nhỏ _ Nghe kể tao đã điên máu.

Nó thấy anh từ đầu đến cuối chỉ dửng dưng lau mấy hạt đường nó làm rơi xuống bàn, đỏ mặt .

- Má đã thế chia tay gần 1 năm rồi còn bám riết người ta nữa chứ_ Thanh Duy đập bàn_ Nếu không phải là con gái, tao băm luôn rồi.

Bám riết ???

Nó na ná như hiểu ra cái gì đấy, ghé tai anh nói thầm.

- Chị ấy còn thích anh ạ?

Anh thấy nó đến gần, liền không tránh. Nghe nó hỏi thì cười cười.

- Anh không biết, nhưng giờ anh đang độc thân.

- Ồ ~

Nút thắt trong lòng nó, ít nhất đã được gỡ bỏ

Vẫn có thể tiếp tục thích anh, dường như là điều gì đấy ………… rất là ………… vui vẻ chăng??

Không, loại cảm xúc này, chính là hơn cả vui vẻ

Là sự mãn nguyện, hạnh phúc, chấp chớn của tuổi mới lớn mà sau này, khi hoài niệm lại nó chẳng bao giờ hối hận.