Editor: Tiểu Ly Ly.
Lương Mặc Nguyên ngồi không bao lâu liền không ngừng có người đến gần.
Anh mới vừa trở về nước, từng người từng người một mượn cơ hội này để lấy lòng anh. Hình như sớm thành thói quen trong những trường hợp như vậy, người đàn ông đứng ở giữa mọi người vươn người, phong thái ung dung thành thạo nâng chén lên, có thể tự nhiên đáp lại lời mời rượu đối với mỗi người phía trước. Ánh mắt của Đông Á nhiều lần dời đi, cô chú ý tới, ở chỗ này có rất nhiều ánh mắt của những cô gái trẻ tuổi dù vô tình hay cố ý đều nhìn về phía bọn họ, nháy mắt hoặc giả nai.
Xác thực là quá chói mắt, rất khó để không có người nhìn sang.
Đông Á vốn đang thưởng thức cái nhìn của bên kia một lát. Không biết từ khi nào cô dâu Thang Mật đã đưa chén canh đến trước mặt cô, đẩy cánh tay trắng trẻo của cô đang để ở trên bàn một phen hỏi: "Cậu cảm thấy Lương Mặc Nguyên là người như thế nào?"
Đông Á di chuyển chén canh xương dê đến trước mặt mình, suy xét nói: "Là người rất tốt."
"Ai nha, tớ không phải hỏi người khác có tốt hay không." Thang Mật thấy suy nghĩ của Đông Á hoàn toàn chỉ đặt trong chén canh trước mặt, đè phiền não xuống, cô đưa cái muỗng múc canh đến: "Cậu khoan hãy ăn, hãy nghe tớ nói hết."
Đông Á cảm thấy Thang Mật có chút nghiêm túc, khéo léo để cái muỗng xuống, ngồi nghiêm chỉnh: "Làm sao vậy, sao lại nghiêm túc như thế?"
"Cậu là đồ ngốc, chuyện liên quan đến chung thân đại sự của cậu, cậu nói không nghiêm túc sao?"
Đông Á mờ mịt không hiểu chuyện gì, nhìn Thang Mật, cô có chút không rõ ràng lắm, trong hồ lô của Thang Mật có bán thuốc gì.
Thang Mật lập tức phải đi mời rượu, không rảnh cùng Đông Á nói chuyện vòng vo, liền trực tiếp nói: "Điều kiện của Lương Mặc Nguyên tớ đã thay cậu xem qua, từ nhỏ anh ta đã lớn lên chung một phe với lão Hứa, nhân phẩm không cần phải nói, là một người trong sạch, hơn nữa bây giờ còn độc thân, với điều kiện này sẽ không tìm ra người thứ hai, còn cậu." Thang Mật vỗ vỗ bả vai Đông Á: "Thang Mật tớ là người bạn tốt nhất, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài nha, nếu hai người các cậu tốt, tớ với lão Hứa sẽ là người đầu tiên vỗ tay khen hay."
Nói một tràng, Đông Á coi như là hiểu được —— Thang Mật đây là muốn làm mai cho cô, hồi tưởng chuyện xảy ra ban ngày, hiển nhiên không phải là trùng hợp đơn giản. Đông Á có chút dở khóc dở cười, vừa muốn nói chuyện, Thang Mật nhìn vẻ mặt của cô liền biết người này lại muốn cự tuyệt, lập tức rước lấy khuôn mặt ghét bỏ của Thang Mật: "Sẽ không phải hiện tại còn nhớ tới Đường Tuấn đó chứ?"
Đông Á không nói, cúi đầu uống chén canh, cách một lát mới chậm rãi nói: "Anh ấy đã kết hôn, tớ tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy...... Đổi lại tớ chỉ muốn tốt với bản thân mình một chút, hiện tại tớ rất ít suy nghĩ đến anh ấy...... Tớ không muốn rối rắm thêm, chỉ muốn trải qua cuộc sống của mình thật tốt, anh ấy tốt, tớ cũng muốn tốt......"
Cùng nhau sống tốt, đây mới là kết cục tốt nhất.
Thang Mật đau lòng nhìn cô, cảm xúc nghẹn ngào mắc kẹt ở cổ họng, thật lâu sau thở dài, vỗ nhè nhẹ lên tay Đông Á: "Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Ngẩng đầu, Hứa cha Hứa mẹ đang đi đến bên này, trên gương mặt đều tươi cười rạng rỡ: "Mật Nhi, chuẩn bị một chút, đi mời rượu rồi." Thang Mật vội vàng đứng lên, mấy dâu phụ cũng đi theo, cô nhìn Đông Á một cái, nhìn về phía Lương Mặc Nguyên đang ngồi chỗ cũ, vẫn có chút không yên lòng: "Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì để cho Lương Mặc Nguyên đưa trở về, anh ta rất tốt, cậu không cần khách khí."
Đông Á mím môi nở nụ cười, phất tay với cô: "Không cần phải để ý đến tớ, đi làm việc của cậu đi."
Thang Mật chợt cuối người xuống, đôi môi tiến tới bên tai Đông Á, nhỏ giọng nói: "Lương Mặc Nguyên thật rất tốt." Nói xong ý vị sâu xa liếc nhìn Đông Á, sau đó chạy như bay.
Đông Á vẫn cười, cúi đầu uống nước, ngẩng đầu lên bất ngờ đụng vào tầm mắt vừa nhìn tới của Lương Mặc Nguyên. Anh nói câu gì đó với người bên cạnh, người kia cũng nhìn về phía bên này, ý cười vui vẻ mang chút mập mờ, gật đầu với Lương Mặc Nguyên, không đợi Đông Á phản ứng kịp thời với chuyện gì đã xảy ra, chân dài đã bước đến bên cạnh cô.
Thật ra thì cô đã sớm ăn no, đang chờ Lương Mặc Nguyên xã giao ở nơi đó xong. Hiện tại rốt cuộc anh cũng đã xong, bọn họ có thể lên đường về khách sạn rồi.
"Ăn xong rồi sao?" Anh dừng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, trong ly rượu chất lỏng lay động chiếu vào dưới ánh sáng lấp lánh giống như ngôi sao nhỏ trong mắt của anh.
Không biết chuyện gì xảy ra, Đông Á chớp mắt một cái đã vui vẻ trở lại, cô dùng khăn giấy lau miệng, đứng lên cầm túi xách: "Đi thôi."
Trước khi đi, Lương Mặc Nguyên lên tiếng chào Hứa Gia Trạch. Mặt mày của Hứa Gia Trạch hồng hào, thần chí rõ ràng khác thường, ăn nói rõ ràng, nhưng rõ ràng đã thấy uống nhiều rượu, trở nên cực kì dài dòng, anh ta đã quên chuyện Thang Mật kêu Lương Mặc Nguyên đưa Đông Á về, nắm Lương Mặc Nguyên lại không cho đi, Lương Mặc Nguyên vỗ vỗ bờ vai của anh ta, gọi một phủ rể khác dìu trở về, giọng nói tựa như đang dỗ tiểu hài tử: "Tôi đưa dâu phụ đi khách sạn, đưa xong sẽ quay lại." Lại phân phó phù rễ đó nói: "Anh ta uống hơi nhiều, các người chăm sóc anh ta." Mấy người gật đầu liên tục, mang người đi.
Hứa Gia Trạch uống nhiều nhưng không cho rằng mình say, nhào tới ôm hông của Lương Mặc Nguyên, lớn miệng nói chuyện: "Lặng Mặc Nguyên, hôm nay cậu phải bồi tôi, chúng ta cứ việc chơi, chuyện của quán rượu...... Còn cha cậu nữa, cậu đều quẳng tất cả đi...... Quẳng nó đi......"
Thật vất vả mới kéo được kẻ say bí tỉ này đi, Đông Á vẫn như cũ đi theo Lương Mặc Nguyên vào thang máy riêng, hai người cũng mệt mỏi, lười nói chuyện với nhau, một đường đều trầm mặc.
Vì để cho các tân khách có một nơi nghỉ ngơi thoải mái, Thang Mật và Hứa Gia Trạch đã đặc biệt đặt trước phòng khách sạn ở thành phố phía Nam. Khách sạn này cũng là một trong những khách sạn trong quận, dĩ nhiên vẫn giảm giá như cũ, bằng không lấy trình độ keo kiệt của hai vợ chồng kia chắc chắn sẽ không đặt phòng ở khách sạn này.
Đích thân Lương Mặc Nguyên làm thủ tục vào ở, thủ tục cũng đã giảm bớt đi. Anh tìm một nhân viên phục vụ nói rõ cho Đông Á biết cách phục vụ ở quán rượu, chỗ ăn chơi và địa điểm Ôn Tuyền*, còn mình thì vội vàng rời đi, trước khi đi còn nói lời tạm biệt với Đông Á: "Đông tiểu thư, tôi còn có chút việc, cô cứ an tâm nghỉ ngơi ở trong này, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi phòng khách phục vụ."
Ôn tuyền*: suối nước nóng.
Câu này "Đông tiểu thư" này của anh khiến Đông Á giật mình, kinh ngạc nhíu mày: "Lương Tiên Sinh, làm sao anh biết tôi họ Đông?"
"Bệnh án của cô có viết rất rõ ràng."
Được Lương Mặc Nguyên nhắc nhở, Đông Á nhớ tới, bệnh án viết rất rõ ràng không chỉ có tên họ của cô. Nói cách khác...... những thông tin khác của cô anh đều vô cùng rõ ràng, Đông Á chợt nghĩ đến những lời Thang Mật nói vơi cô trên bàn cơm, nhìn như vậy, cô và Lương Mặc Nguyên là do Thang Mật và Hứa Gia Trạch định ra mai mối, nếu như Lương Mặc Nguyên thật sự có hứng thú muốn biết, sợ rằng không chỉ là thông tin đơn giản của cô, chỉ sợ chuyện lớn nhỏ xảy ra những năm gần đây cũng có thể nắm giữ từng cái.
Nhìn như vậy, ít nhất nói rõ Lương Mặc Nguyên không sinh ra ý khác với cô, nghĩ như vậy, ngược lại Đông Á cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tiếp theo trả lời một tiếng, hời hợt mỉm cười: "Hôm nay cám ơn anh, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại."
Lương Mặc Nguyên phất tay với cô, xoay người bước đi. Sau khi lên xe, anh kêu tài xế đi về phía bệnh viện thăm cha của anh. Lương Tề trúng gió nằm viện đã hơn một tuần lễ, lúc đang họp chợt ngất đi, trước khi đưa đến bệnh viện đã sớm bất tỉnh nhân sự. Nói đến bệnh này cũng không phải là không hề có dấu hiệu báo trước, lúc đầu choáng váng, nhức đầu tầm mắt thỉnh thoảng mơ hồ nhìn không rõ đều là triệu chứng, Lương Tề không coi là đều quan trọng, chỉ cho là bình thường do công việc dẫn đến mệt mỏi nên vẫn không có để ý tới, đột nhiên phát bệnh cũng không có ai lường trước được. Cũng may sau khi Lương Mặc Nguyên tốt nghiệp đại học trở về từng bước tiếp nhận công ty, ở phương diện kinh doanh cũng không phải là không hề có kinh nghiệm, cho nên một khi cây to Lương Tề này ngã xuống, Hội Đồng Quản Trị lập tức kêu anh trở lại, tiếp nhận công việc chưa hoàn thành của cha mình.
Hiện nay toàn bộ ăn uống, vệ sinh của Lương Tề đều có ngừơi hầu hạ, bình thường vào buổi tối Lương Mặc Nguyên sẽ trở lại, ban ngày có đôi khi không có việc gì sẽ vào phòng bệnh ngồi một chútt, nhìn người đàn ông đã từng oai phong ở Thượng Hải nhưng hôm nay lại nằm ở trên giường bệnh ngay cả nhúc nhích cũng không được, người cha trong mắt anh cường đại đến vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngã xuống, hiện nay lại giống như cành cây khô vùi một nửa trong đất, cái cảm giác bi ai thê lương đó thật thậm tệ.
Anh thường thường ngồi ở bên giường bệnh của cha mình, lẳng lặng nhìn ông, hoặc là giúp ông lật người chà lưng, hi vọng ông có thể sớm tốt lên một chút. Anh còn chưa có hiếu thảo với cha, tại sao ông ấy có thể ngã xuống nhanh như vậy?
Hôm nay là ngày của bạn tốt Hứa Gia Trạch, nhưng là cha của mình lại nằm ở đây, không cách nào tham dự tại tiệc cưới của A Trạch, đây là chuyện tiếc nuối biết dường nào.
Phòng bệnh Vip rất lớn, tuy lớn nhưng vắng lặng, lớn nhưng trống không, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng côn trùng kêu ở phía ngoài. Một mình cha anh ngủ ở nơi này, quá yên lặng, quá cô đơn lạnh lẽo rồi. Lương Mặc Nguyên nghĩ muốn dành cho cha mình một chút thời gian, như vậy nhìn qua ít nhất ông ấy sẽ không có vẻ cô đơn.
Đèn trong phòng chỉ mở ra một chiếc, ánh sáng màu vàng ấm áp lộng lẫy nhu nhu bao phủ lên đỉnh đầu, anh kiên nhẫn tỉ mỉ lau tay cha mình, cánh tay với thân thể, nhẹ giọng nói chuyện với cha đang nằm im không nhúc nhích trên giường bệnh.
Lương Mặc Nguyên không nói trong công ty có những chuyện phiền lòng khó giải quyết, những chuyện kia anh sẽ giải quyết, cha chỉ cần nghe được anh mang tới tin tức tốt là được rồi. Chỉ là hôm nay trong hôn lễ xảy ra một chuyện khá buồn cười, mà hôm nay anh ở chung một chỗ với cô gái kia rất lâu, mà chính anh cũng phát hiện, mỗi lần đề tài không thể không chuyển tới trên người của cô ấy lại không nhịn được tránh đi, tựa như là kiêng dè.
Đây là tâm lý gì?
Bản thân Lương Mặc Nguyên cũng có chút mơ hồ rồi.