Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã Qua

Chương 22: Hoàng Thượng, Ta Yêu Người




#1



- Hoàng thượng, trước giờ... Chàng có từng yêu ta không?!?



Tôn Hạ Mộc nhìn đầy bi thương hỏi.



- Tại sao lại hỏi thế?!!



Hứa Thiên vờ như không nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, bình thản hỏi.



- Chàng đừng hỏi nữa... Chàng chỉ cần trả lời ta... Có hay không?!!



Nghe nàng nói thế, khuôn mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, bực bội nói:





- Nàng không cảm thấy nó rất vô nghĩa sao?!! Bây giờ, nàng đã là hoàng hậu của ta, là mẫu nghi thiên hạ... Ta yêu hay không yêu nàng, còn quan trọng sao?!!



Nghe hắn nói thế, nàng như nghe được chuyền hài hước, cười như điên như dại. Khuôn mặt đầy khinh miệt hỏi lại hắn:




- Hay cho câu" là hoàng hậu của trẫm,là mẫu nghi thiên hạ...." Vậy ta hỏi chàng, từ trước đến nay... Chàng thấy ta giống một hoàng hậu chỗ nào?!! Hơn nữa, chàng nghĩ ta không nhìn ra sao?! Câu đó, không biết ta đã hỏi chàng bao nhiêu lần... Nhưng lần nào chàng cũng tránh né, không trả lời ta... Không phải không có nghĩa như chàng nói mà chính là chàng không có đủ dũng cảm để nói yêu ta... Chàng không thể nói yêu ta chỉ vì ta là muội muội ruột tỷ ấy.



- Ta...



Nghe hắn ngập như thế, nàng liền hiểu ra được mọi chuyện. Ngày từ đầu, hắn đồng ý thành hôn với nàng chỉ vì nàng có thể cho chàng quyền lực. Nàng biết, thậm chìa rất rõ ràng việc hắn chỉ xem nàng như một quân cờ! Không hơn không kém... Nhưng vì yêu hắn, nàng nguyện lợi dụng quyền lực của chính mình để níu giữ được chàng...



Ngày đó, vì để hắn chết tâm với nữ nhân hắn yêu, Nàng nguyện giết cả tỷ tỷ của mình.




Ngày đó, vì để cho hắn quyền lực.... Nàng nguyện sát hại cả gia tộc.



Ngày đó, để dành được sự thương hại từ hắn, Nàng nguyện phế đi đôi chân của chính mình.



Nàng vì hắn mà hi sinh nhiều như thế chỉ vì muốn có được trái tim đó... Nhưng hắn từ trước đến nay vẫn không thể cho nàng một cái liếc mắt. Tất cả bọn họ đều nói nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian-Có được một đấng phu quân tuấn mỹ... Là nữ nhân dưới một người trên vạn người nhưng nào ai biết, nàng đã sống như thế nào?!!



Bọn họ đều gọi nàng là kẻ sát nhân tàn bạo...




Nàng hằng ngày đều sống trong sự sỉ nhục của những phi tần khác!



Thân là hoàng hậu của một nước... Nhưng nàng lại sống như một nô tỳ thấp hèn.




Nàng thật sự hối hận, nàng không nên yêu chính tỷ phu của mình... Càng không nên vì hắn mà ngay cả người thân của mình cũng giết được... Nàng muốn tìm họ... Nhưng nàng lấy tư cách gì để đối mặt với họ đây?!! Nàng không muốn muốn sống như thế này... Đây không phải là thứ mà nàng muốn. Nàng đã chịu đựng đủ rồi. Nàng muốn đi tìm mọi người... Nàng thật sự rất nhớ...



Ngày đó,nàng buông bỏ mọi thứ... Buông bỏ cả nam nhân mà nàng từng xem là tất cả.



Ngày đó, nàng chỉ để lại cho hắn một hài tử...



"Hoàng thượng,ta chịu đựng lâu như thế... Thật sự rất mệt... Suốt năm năm qua,cảm ơn chàng đã ở bên ta. Ta biết, tất cả chỉ là diễn trò... Nhưng ít ra, chàng cũng khôn kinh tởm ta như bọn họ. Ta biết chàng rất hận ta nhưng ta thật sự rất yêu chàng, yêu đến điên cuồng... Nhưng ta lại rất mệt... Càng yêu chàng ta lại càng đau khổ, ta không sống như thế này nữa. Tuy ta biết chàng rất hận ta, nhưng xin chàng, đừng làm hại hài tử của chúng ta! Nó vô tội, những gì mà mẫu hậu nó đã làm.... hãy để chỉ mình mẫu thân nó chịu đi... Xin chàng đừng làm hại nó... Được không?!! Ta không mong chàng có thể yêu thương nó như bao hoàng tử khác, chỉ mong chàng có thể cho nó được bình an... Để nó có thể sống được những ngày bình dị nhất... Những gì kiếp này ta nợ chàng... Ta xin nguyện lấy tính mạng của mình để trả giá tất cả... Phong, kiếp này ta nợ chàng một lời xin lỗi..."



_________Bánh Bao________



CÒN