Gửi Đến Chúng Ta

Chương 6




Mấy ngày sau trời liên tục có nắng, rốt cuộc Duyệt Chiêu cũng được giặt áo khoác, giặt xong lại phơi dưới nắng. Còn về chiếc áo khoác màu đỏ mà cô mượn từ chỗ Mạc Sậu, Duyệt Chiêu luôn mặc rất cẩn thận, trừ ống tay áo lấm ít bụi thì những chỗ khác đều rất sạch. Nhờ chiếc áo của anh mà mùa đông này không quá khó khăn với cô. Chờ mùa đông qua, cô sẽ trả lại áo cho anh.

Nghĩ đến Mạc Sậu, Duyệt Chiêu mới nhận ra đã mấy ngày không gặp anh. Kể từ ngày hôm đó, không khí giữa họ khá lúng túng.

Trước đây cũng có người tỏ tình với Duyệt Chiêu, cô đều lịch sự từ chối, hành động rất dứt khoát. Nhưng khi người đó là Mạc Sậu, Duyệt Chiêu lại nghĩ mình không làm vậy được, nếu gặp anh, có lẽ cô vẫn sẽ chào hỏi anh.

Duyệt Chiêu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cảm thán thời tiết hôm nay đẹp quá, trời trong xanh khiến cô muốn đi dạo. Cô đi khoảng một kilomet tới ruộng lúa, sẵn tiện ngắm đàn vịt dưới nước. Xa xa có một cặp vợ chồng đang cấy lúa, một lát sau, Duyệt Chiêu thấy họ nghỉ ngơi ăn bánh.

Cô nghĩ đến làng đô thị, Lão Nguyệt Hoa, căn nhà trọ bốn mươi mét vuông nhỏ xíu, chiếc quạt sưởi và áo khoác đi mượn của người ta để chống chọi qua mùa đông… Sau này cô phải làm sao đây?

Lúc mới tốt nghiệp, Duyệt Chiêu đã đi làm ở công ty do bố mẹ thành lập. Cô học ngành Quản lý kinh tế nông nghiệp, thành tích học tập rất tốt, mong đợi sau này sẽ được làm công việc đúng với ngành học.

Trên thực tế, hơn nửa năm đầu, công việc của Duyệt Chiêu là chịu trách nhiệm về chuỗi cung ứng lạnh, tất cả bắt đầu từ con số không, cô dồn toàn bộ tâm huyết vào công việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn, theo dõi sát sao từng phân đoạn một. Vì cẩn thận, cô không để xảy ra sai sót nghiệp vụ nào, do đó càng ngày cô càng tự tin mình có thể làm tốt. 

Nhưng bố cô vẫn không yên tâm, đơn giản vì cô là con gái.

Từ nhỏ Duyệt Chiêu đã biết bố mẹ mình rất muốn sinh thêm con trai nhưng vì sức khỏe của mẹ không cho phép nên đành từ bỏ. Điều này trở thành cái gai trong lòng cô, hóa ra cô không phải là đứa con được bố mẹ toàn tâm toàn ý chào đón. Cô rất để tâm việc này, khóc thầm trong vô số đêm.

May mắn là bố mẹ cô luôn nuôi cô như công chúa, từ nhỏ đã không thiếu quần áo đẹp, giày dép đắt tiền và sản phẩm công nghệ tân tiến, cô chưa từng buồn rầu về vật chất dẫu chỉ một phút. Dần dần Duyệt Chiêu quên đi chuyện khiến mình để tâm, như có ảo giác rằng đã qua rồi, chờ cô lớn lên, cô sẽ được bố mẹ chào đón.

Mãi đến khi bố cô chọn một nghiên cứu sinh để làm bạn trai cô, nói với Duyệt Chiêu rằng đó là người thích hợp với cô nhất, cũng là người thích hợp với nhà họ nhất, họ cần một người con rể giỏi giang để tiếp quản công ty gia đình.

Quá đỗi buồn cười, bố cô không trao quyền thừa kế cho con gái máu mủ ruột thịt mà lại trao cho người ngoài. Chỉ vì anh ta giỏi giang mà họ muốn giao con gái ra, phó thác cho anh ta, cũng trao gia nghiệp cho anh ta. Duyệt Chiêu không tài nào chấp nhận nổi.

Huống hồ cô cũng không thích anh ta. Cô và anh ta gặp nhau hai lần, anh ta biểu hiện rất chững chạc, từng câu từng chữ đều mang ý tôn trọng cô, nhưng từ ánh mắt người đó, cô vẫn nhận ra anh ta khác với mình. Bất kể có phải là Duyệt Chiêu ôm thành kiến hay không, trực giác của cô mách bảo cô sẽ không bao giờ yêu được người này, cũng không cần thiết gặp nhau nữa.

Nếu đến cả chuyện tình cảm mà cô còn không tự quyết định được thì cuộc đời cô nực cười biết bao.

Cô nhìn ngọn núi phía xa như ẩn như hiện dưới mây trời, suy nghĩ bay tận đẩu tận đâu, lẳng lặng mặc thời gian trôi.

Tối hôm đó, Duyệt Chiêu vẫn đi làm ở Lão Nguyệt Hoa nhưng xảy ra một chuyện: ông bà chủ không thấy con gái đâu cả.

Trịnh Nhược Liên rất ngoan, hằng ngày kết thúc giờ tự học buổi tối ở trường là sẽ đi thẳng về nhà, chưa bao giờ về nhà quá tám giờ tối. Hôm nay đã hơn chín giờ mà ông bà chủ vẫn không gọi được cho con gái nên rất lo lắng.

Bà chủ tức giận trách móc chồng: “Đã nói với ông rồi, buổi tối phải đi đón con về mà ông không nghe!”

Ông chủ cãi: “Bộ tôi không muốn đi hả? Tại nó không chịu vì sợ bạn bè trêu chọc đấy chứ.”

Cơn giận của bà chủ vẫn không thuyên giảm: “Nó không cho ông đi là ông lười đi luôn đúng không? Ông làm cha phải biết con gái đã lớn rồi, nếu bị kẻ xấu nhòm ngó thì khó mà gánh nổi hậu quả lắm!”

Ông chủ trợn tròn mắt: “Chắc là đi ăn với bạn học thôi ấy mà! Bà bớt nói bậy đi, ngồi im chờ không được hả? Bà cứ nghĩ lung tung rồi làm ầm cả lên, tai tôi ong ong hết lên đây này!”

Duyệt Chiêu nghe họ cãi nhau liền đoán có lẽ Trịnh Nhược Liên đi hẹn hò với bạn trai.

Cô do dự không biết có nên nói với ông bà chủ không, lỡ cô vừa nói xong rồi Trịnh Nhược Liên về nhà thì sao? Như vậy cô sẽ biến thành kẻ thất hứa, bán đứng cô bé.

Ông bà chủ cãi nhau chừng mười phút, cuối cùng ông chủ đập bàn, nghiêm nghị nói: “Bây giờ tôi đi tìm nó! Hôm nay đóng cửa sớm, đừng để khách mới vào nữa!”

Ông chủ vội vã đi ngay, Tang Thiến nói nhỏ với Duyệt Chiêu: “Họ có làm quá không vậy? Mới chín rưỡi à, đâu trễ lắm đâu.”

Duyệt Chiêu nhìn về phía bà chủ đang cúi đầu bấm điện thoại ở quầy thu ngân, thầm nghĩ hy vọng là vậy. Chờ khách đi hết, cửa tiệm đóng cửa. Bà chủ bơ phờ, ánh mắt lo lắng, giống như đã dự liệu sẽ có chuyện không hay xảy ra, bà nhỏ giọng bảo Duyệt Chiêu và Tang Thiến về trước.

Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói cho bà chủ biết chuyện Trịnh Nhược Liên có bạn trai.

Bà chủ rất ngạc nhiên, khựng lại mấy giây mới lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt nó lại tới nhà bạn trai chơi? Không đâu, nó không dám đâu.”

Sáng hôm sau, Duyệt Chiêu nhận được điện thoại của bà chủ, thông báo mấy ngày tới cô không cần đi làm. Duyệt Chiêu vội hỏi Trịnh Nhược Liên sao rồi, bà chủ chỉ nói “Nó đã về” rồi thôi.

Không lâu sau, Tang Thiến cũng gọi điện tới, nói Trịnh Nhược Liên tội nghiệp quá, tối qua trên đường về bị một tên ma men tấn công, trên quần áo còn dính thứ ô uế của hắn.

Duyệt Chiêu rất lo lắng, không muốn tin chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra với Trịnh Nhược Liên. Tang Thiến còn nói cô ấy trọ ở con hẻm sau Lão Nguyệt Hoa, hàng xóm quen biết ông bà chủ đang bàn tán xôn xao, họ nguyền rủa con ma men ấy bị đập đầu xuống đất chết quách cho xong để khỏi biến thành tai họa nơi này.

Cô nghĩ tới con ma men gào thét đuổi theo mình đêm đó, chợt thấy lạnh toát, không biết có phải cùng một người hay không. Tang Thiến than thở Trịnh Nhược Liên khổ quá, sao lại gặp phải chuyện đó cơ chứ, chắc bị ám ảnh cả đời mất.

Nghĩ tới cô gái trắng trẻo cột tóc đuôi ngựa, mỉm cười ăn hồ lô, lòng Duyệt Chiêu thắt lại.

Buổi tối, Mạc Sậu tan làm về nhà gặp Duyệt Chiêu xách rác đi ra. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy là lạ.

Cô thình lình đón lấy tầm mắt của Mạc Sậu, bèn cười, lịch sự nói: “Anh tan làm rồi hả?”

“Ừm.” Mạc Sậu hỏi lại cô, “Hôm nay cô không đi làm sao?”

Duyệt Chiêu nói: “Nhà bà chủ có việc nên chúng tôi được nghỉ mấy hôm.”

Mạc Sậu hỏi: “Chuyện của con gái họ hả?”

Cô ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Anh nói: “Ban nãy vào cửa hàng tiện lợi có nghe nhân viên nói chuyện, thấy bảo một quán ở phố ẩm thực đóng cửa mấy ngày vì con của ông bà chủ bị tấn công trên đường đi học về.”

Duyệt Chiêu nhíu mày: “Sao lan truyền nhanh thế?”

Mạc Sậu nhìn cô.

Duyệt Chiêu kể với anh: “Con bé ngoan lắm, nhưng gái ngoan dễ bị bắt nạt.”

Mạc Sậu nói: “Đúng vậy, các cô sống đâu dễ dàng gì.”

Duyệt Chiêu nghe vậy bèn ngước lên nhìn Mạc Sậu, bất ngờ đọc được sự “thấu hiểu” trong mắt anh.

Mạc Sậu hỏi cô: “Sau này cần tôi đón cô tan làm không?”

Duyệt Chiêu thoáng sửng sốt, không ngờ anh vẫn đối xử tốt với cô, nhưng nghĩ thấy không thích hợp, bèn lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh nhưng không cần đâu, tôi nghĩ sau chuyện này đường Tiểu Mã sẽ không còn tên ma men nữa.”

Mạc Sậu thấy cô nói có lý, không ép cô nữa, nói: “Vậy nếu cô gặp chuyện gì, nhớ gọi điện cho tôi đó.”

“Được.” Duyệt Chiêu đáp.

Anh giơ tay định lấy túi rác từ tay cô: “Để tôi vứt thay cô.”

Duyệt Chiêu nói: “Không cần đâu, chỉ vài bước thôi, anh mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Mạc Sậu vào nhà, bật đèn lên, Du Đằng vẫn chưa về. Anh hơi đói, mở tủ lạnh lấy sủi cảo đông lạnh ra, bật nồi đun sôi.

Anh ngồi ở cái bàn trong phòng khách, mới ăn một miếng sủi cảo thì Du Đằng mở cửa đi vào.

Du Đằng dường như gặp chuyện vui, miệng cười tươi rói, lấy ba lô xuống, bắt đầu hàn huyên với Mạc Sậu: “Hôm nay tôi lấy được Wechat của nữ thần rồi.”

Mạc Sậu im lặng, nếu không phải không muốn ăn sủi cảo trong phòng ngủ, chắc chắn anh sẽ bưng chén rời khỏi phòng khách để đôi tai được yên tĩnh.

Du Đằng cười nói: “Da trắng mặt đẹp chân dài, lại là con một của phó chủ tịch ngân hàng, tên đàn ông độc thân nào mà không thèm thuồng được kết hôn với cổ chứ. Bây giờ tôi lấy được Wechat rồi, coi bộ tôi tiến được thêm một bước tới vạch đích rồi.”

Mạc Sậu không thèm nhìn anh ta mà thản nhiên nói: “Cô ấy là sếp của cậu, add Wechat là vì công việc thôi.”

Du Đằng nói: “Nhưng tường của cô ấy không chặn tôi, tôi có thể xem được ảnh tự sướng của cổ, cả ảnh tập gym hay yoga nữa, còn có mấy status tâm trạng này nọ, chứng tỏ cô ấy không bài xích tôi.”

Mạc Sậu không nói gì, thầm nghĩ người ta là sếp của cậu, không ngu ngốc đến mức chọn tình yêu công sở đâu.

Du Đằng nói: “Tôi quyết định sẽ theo đuổi cổ rồi.”

Mạc Sậu vẫn không nói gì.

Du Đằng tương đối tự tin vào kinh nghiệm của mình: “Không ai giỏi tán gái hơn tôi đâu. Dùng chiêu gì với dạng con gái nào đều là phải nghiên cứu xong mới hành động chứ không thể làm bừa được. Ví dụ như Phương Giai Cần, cổ thuộc dạng non nớt, chỉ cần đối xử tốt với cổ là cổ sẽ xiêu lòng. Hồi đó ngày nào cũng vậy, cứ sáu giờ sáng là tôi lại tới thư viện giành chỗ cho cổ, sau một tháng là cổ đổ ngay. Nhưng nữ thần thì khác, nữ thần đã từng trải rồi… Mạc Sậu, sao cậu bưng sủi cảo vào phòng thế? Cậu mắc chứng sạch sẽ không thích ăn trong phòng mà?”

Mạc Sậu định đóng cửa lại thì Du Đằng đã chạy tới nói: “Nhìn là biết cậu mù tịt, để tôi giúp cho. Cô hàng xóm xinh đẹp kia ấy mà, nói thật là cậu mà không đập tiền thì không cua nổi đâu.”

Mạc Sậu nheo mắt.

Du Đằng nói: “Theo tôi quan sát, tuy cô ta làm việc tay chân nhưng mặt mũi và vóc dáng được chăm sóc kỹ lưỡng, có lẽ trước đây đã cặp kè với đại gia, nhưng bây giờ bị người ta đá nên mới…”

Du Đằng còn chưa nói xong, Mạc Sậu đã nghiêm túc cảnh cáo anh ta: “Tôi nói với cậu lần cuối, đừng nói xấu sau lưng người khác nữa. Nếu cậu cứ suy diễn lung tung chuyện riêng của cô ấy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Du Đằng “hứ”, thức thời ngậm miệng.

Cặp mắt lạnh như băng của Mạc Sậu nhìn chằm chằm Du Đằng khiến anh ta có cảm giác cậu bạn cùng phòng này sắp vật mình tới nơi vậy.

Mạc Sậu im lặng chốc lát, chợt cười, nhìn Du Đằng, giọng khinh miệt: “Bộ cô ấy không thể chăm sóc bản thân kỹ lưỡng bằng tiền tự kiếm được chắc? Cậu tưởng ai cũng cả ngày tơ tưởng đào mỏ người khác như cậu chắc?”

Duyệt Chiêu nghỉ ba ngày, khi đi làm trở lại mới biết mấy ngày qua Trịnh Nhược Liên miệng nôn trôn tháo, có lúc còn sốt cao, bây giờ đã hạ sốt, trốn trong phòng một mình.

Sắc mặt của ông bà chủ rất nặng nề, trừ khi cần thiết, họ không nói gì cả. Không khí làm việc rất đè nén, ngay cả người hoạt bát như Tang Thiến cũng không dám cười.

Kẻ tấn công Trịnh Nhược Liên không phải tên ma men đuổi theo Duyệt Chiêu mà là một người đàn ông bốn mươi hai tuổi. Sau khi bị bắt, hắn khóc lóc thảm thiết, nói bản thân uống mấy chai bia nên mới mất tự chủ làm ra chuyện đó, lại ghê tởm nói mình độc thân đã lâu nên tâm sinh lý vặn vẹo, hành vi đó không phải là ý muốn của hắn, hắn chỉ bị kích thích mà thôi. 

Hắn trông thấy Trịnh Nhược Liên ôm hôn với một nam sinh đồng lứa dưới táng cây nên đã ghen tị, nghĩ rằng tại sao chỉ con trai trẻ tuổi mới có bạn gái trong khi hắn lăn lộn xã hội lâu năm thì lại không có? Hắn ném chai bia tới để cắt ngang đôi trẻ, thấy hai đứa hoảng hốt bỏ chạy như con chim non. Cô bé gầy yếu bị ngã, tụt tay khỏi tay bạn trai, cậu ta ngoái đầu nhìn cô bé rồi vắt chân bỏ chạy. Hắn thấy vậy mới nhào lên kéo cô bé ra sau một thân cây.

Cũng may cậu bé chạy được một đoạn liền lấy điện thoại ra báo cảnh sát, và cũng rất may là cảnh sát tới kịp thời nên mới ngăn chặn được bi kịch.

Sau khi xảy ra chuyện, phố ăn vặt tương đối xôn xao, có người thương xót Trịnh Nhược Liên, cũng có người trách móc cô bé, nói cô bé không có lòng tự trọng, mới cấp ba mà không lo học lại yêu với chả đương, còn thân mật với bạn trai ngoài đường, nếu cô bé không làm những việc đó thì sẽ không bị kẻ xấu tấn công.

Duyệt Chiêu không dám đi đường Tiểu Mã nữa mà đi đường vòng có nhiều người qua lại, vì vậy cũng tốn thời gian đi lại hơn.

Hôm nay đi ngang cửa hàng tiện lợi tình cờ gặp Mạc Sậu đi ra, anh xách theo túi đồ. Mạc Sậu thấy cô đi đường này thì cũng đoán được nguyên nhân.

Cô hơi lúng túng, biết không giấu được anh bèn nói thẳng: “Dạo này tôi hơi nhát gan.”

Anh nói: “Cẩn thận vẫn hơn.”

Cô cười: “Đúng vậy.”

Mạc Sậu suy tư vài giây, hỏi cô lần nữa: “Nếu tôi rảnh, buổi tối sẽ đến đón cô về, như vậy cô có ghét không?”

“Ghét” là từ ngữ thể hiện tình cảm rất riêng tư, dường như anh đang phỏng đoán cô sẽ ghét anh vậy.

Duyệt Chiêu nhìn anh, đôi mắt anh trầm tĩnh như trăng như biển chờ đợi câu trả lời của cô.

Vì đâu lại thấy trông anh ấy cứ đáng thương vậy nhỉ? Duyệt Chiêu cảm thấy suy nghĩ của mình thật kỳ lạ, tựa như đầu óc sinh ra suy nghĩ kỳ cục rằng “vì mình từ chối nên anh ấy mới đáng thương như thế”…

Thậm chí cô còn thấy xót xa cho người ở trước mặt mình lúc này.

Cô lẳng lặng cúi đầu, không biết nên trả lời anh thế nào.

Mạc Sậu vẫn không nói không rằng, không thúc giục Duyệt Chiêu trả lời.

Duyệt Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, thấy hơi hoảng hốt. Không biết có phải hôm nay vầng trăng quá đỗi mỹ miều hay không mà cô cứ giương mắt nhìn anh, thậm chí còn bị anh hấp dẫn. Dưới ánh trăng, hình dáng cao ráo hắt bóng trên mặt đất làm cô nhớ tới hình tượng cây trúc tắm trăng.

Đường nét gương mặt anh rất đẹp, tương đối góc cạnh trông hơi lạnh nhưng không khiến người ta cảm thấy quá sắc bén. Đẹp nhất là mũi, từ đầu cô đã nhận ra mũi anh rất đẹp, đẹp như tượng tạc, vừa vặn không thừa không thiếu, đến cả đường nét và độ cong cũng rất hoàn hảo.

Cô chợt nhận ra những anh chàng mà cô cho rằng điển trai từng gặp trước đây trở nên quá đỗi bình thường khi so với Mạc Sậu.

Anh thực sự rất đẹp trai.

Tại sao mỗi lần tình cờ chạm mặt anh lại khiến lòng cô xao động tựa như gió xuân? Hơn nữa chỉ cần trò chuyện với anh dù chỉ dăm ba câu cũng giúp cô xua tan mệt mỏi. Rốt cuộc là tại sao chứ?

Cô không tìm ra đáp án ngay bây giờ được.

Cô nói: “Tôi chưa từng ghét anh.”