Gửi Đến Chúng Ta

Chương 16




Hồi học lớp mười một, Duyệt Chiêu từng khám bác sĩ tâm lý, tình trạng mất ngủ khi ấy là vì áp lực học hành quá lớn. Mẹ Duyệt Chiêu dẫn cô đến khoa Thần kinh tại Bệnh viện Số 1, kể từ đó Duyệt Chiêu biết bác sĩ Ngu.

Nhưng bởi vì quá lâu rồi, Duyệt Chiêu không nhớ mặt mũi của bác sĩ Ngu ra sao, chỉ nhớ bác sĩ Ngu nói chuyện rất dịu dàng, rất giỏi lắng nghe, Duyệt Chiêu vô cùng tin tưởng cô ấy.

Bây giờ Duyệt Chiêu không có phương thức liên lạc với bác sĩ Ngu, bèn lên mạng tìm kiếm, phát hiện may là bác sĩ Ngu vẫn làm việc ở Bệnh viện Số 1, vừa khéo sáng mai là lịch khám của bác sĩ.

Duyệt Chiêu muốn đi cùng bà chủ và Trịnh Nhược Liên.

Sáng hôm sau, bà chủ lái xe chở Trịnh Nhược Liên và Duyệt Chiêu đến Bệnh viện Số 1, đăng ký xong là lên tầng năm ngồi chờ.

Tuy họ đến sớm nhưng vì trước đó cứ nghĩ sẽ không đông lắm nên không đặt lịch hẹn trước, vì vậy bây giờ bốc trúng số chờ rất lâu.

Ba người ngồi trên ghế ở khu chờ khám, kiên nhẫn chờ tới lượt. Trịnh Nhược Liên cúi đầu không nói gì, khe khẽ nhíu mày.

Hôm nay trời hơi nóng nhưng Trịnh Nhược Liên vẫn sợ lạnh, mặc cái áo len cổ cao và áo khoác dày cộm, sau khi vào bệnh viện, bà chủ hết lời khuyên con gái cởi áo khoác ra nhưng cô bé không chịu.

Duyệt Chiêu ngồi chờ cùng hai mẹ con.

Gần mười một giờ vẫn chưa tới lượt Trịnh Nhược Liên, Trịnh Nhược Liên càng lúc càng tỏ ra âu lo, hai tay siết chặt, liên tục chớp mắt, đột nhiên nói nhỏ: “Con thấy ngột ngạt quá, muốn ra ngoài hóng gió.”

Bà chủ nghe vậy, lại khuyên con cởi áo khoác ra, nhưng Trịnh Nhược Liên vẫn đòi đi hóng gió.

Bà chủ to giọng: “Sắp tới lượt con rồi, giờ con đi, lỡ qua lượt của con thì sao? Con thấy ngột ngạt là do mặc áo dày quá đó!”

Trịnh Nhược Liên nghiêng đầu, cẩu khẩn Duyệt Chiêu: “Em muốn xuống kia hóng gió, chị đi với em nha.”

Duyệt Chiêu nhìn con số trên màn hình, còn hai bệnh nhân nữa sẽ tới lượt Trịnh Nhược Liên, suy nghĩ chốc lát rồi nói với bà chủ: “Cháu dẫn em xuống kia đứng một lát rồi lên nha cô?”

Bà chủ đành đồng ý, căn dặn: “Hai đứa đi nhanh về nhanh nhé, đừng để lỡ lượt khám.”

Duyệt Chiêu và Trịnh Nhược Liên đi thang cuốn, xuống đến tầng ba, một chàng trai mặc áo khoác kaki đứng sau họ, khi họ tới nơi thì anh ta bỗng đứng lại trước thang cuốn.

Triển Ngạn Chi đang cúi đầu xem kết quả xét nghiệm, vô tình liếc thấy sườn mặt của cô gái đằng trước khi cô quay đầu nói chuyện với người bên cạnh, tim anh giật thót, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn sườn mặt quen thuộc của cô gái.

Cô ấy là Duyệt Chiêu. Triển Ngạn Chi chắc chắn mình không nhận nhầm người. Nhưng sao Duyệt Chiêu lại ở đây?

Triển Ngạn Chi nhớ tới hai lần nói chuyện với ông chủ, ông ấy thẳng thắn nói với anh: “Dạo này Duyệt Chiêu dỗi chú thím nên dọn ra ngoài ở rồi. Chú không biết nó ở đâu, cũng không muốn hỏi, đằng nào mẹ nó cũng giữ liên lạc với nó rồi. Nhưng Tiểu Triển này, con gái chú lớn rồi nên bắt đầu chê bố mẹ nó suốt ngày càm ràm, chú thím càng nói thì nó càng chống đối. Thôi thì cho nó yên tĩnh một thời gian để nó suy nghĩ thấu đáo vậy.”

Triển Ngạn Chi vừa nhớ tới lời sếp vừa lặng lẽ đi theo Duyệt Chiêu, mãi khi xuống tới tầng một Duyệt Chiêu cũng không ngoái đầu lại lần nào, vì vậy anh không có cơ hội để chào hỏi cô.

Đến khi thấy Duyệt Chiêu và cô bé đi cùng ra khỏi cửa bệnh viện, Triển Ngạn Chi bèn dừng lại, nghĩ ngợi chốc lát rồi lấy điện thoại ra.

Có nên đến chào hỏi không? Liệu có đường đột quá không?

Anh do dự.

Tới tận hôm nay, anh cũng không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì khiến Duyệt Chiêu không những từ chối gặp lại anh mà còn dọn ra ở riêng. Tuy sếp Duyệt không nói rõ là “Con gái tôi dọn ra ngoài sống là vì không ưng cậu đó” nhưng anh là người thông minh nên dễ dàng đoán ra được. Cũng chỉ có lý do này thôi vì không nghe bố con họ có mâu thuẫn nào khác.

Nghĩ vậy, Triển Ngạn Chi siết điện thoại, mím chặt môi, sẽ là giả dối nếu nói anh cam tâm tình nguyện chấp nhận kết quả này.

Anh chưa bao giờ bị người ta bài xích như vậy. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa một lần dễ dàng đầu hàng, nhưng đó chỉ là áp dụng với bài vở, còn với chuyện tình cảm, anh không có nhiều kinh nghiệm, không biết làm sao để giành lấy trái tim của một người con gái.

Tại sao Duyệt Chiêu lại từ chối anh? Trong hai lần gặp gỡ nhau, anh đã làm không tốt ở đâu, hay đã có lời nói, hành vi gì khiến cô chán ghét? Anh đã vắt hết óc phân tích từng chi tiết nhưng vẫn không tìm ra đáp án.

Niềm kiêu hãnh và thanh cao trong cuộc đời Triển Ngạn Chi dường như đã bị sự từ chối của Duyệt Chiêu đánh vỡ vụn. Trong khoảng thời gian qua, anh đã cố gắng để không nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng thật sự rất khó, cứ dăm ba hôm là cô dượng lại gọi điện hỏi anh và con gái của sếp phát triển đến đâu rồi, sao tự dưng lại bị người ta phớt lờ, có phải do anh vô ý chỗ nào hay không, rốt cuộc anh có quan tâm hay không… Bất chấp anh muốn quên chuyện này ra sao, tập trung làm thí nghiệm thế nào, tất cả đều vô dụng.

“Đối với đàn ông, hôn nhân và sự nghiệp là quan trọng ngang nhau. Nếu cháu may mắn kết hôn với con của sếp, hẳn cháu biết rõ việc đó có ý nghĩa thế nào đối với cháu và gia đình mình.” Cô của anh nói, “Đây là cơ hội ngàn năm có một, cháu nên dốc hết sức lực vào nó chứ không phải chỉ qua loa lấy lệ, hiểu không?”

Chuyện cho tới bây giờ, Triển Ngạn Chi thừa nhận bóng hình yêu kiều của Duyệt Chi cứ mãi xuất hiện trong đầu anh. Anh đã yêu nàng thiên kim này ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.

Anh muốn hẹn hò với cô, muốn cưới cô làm vợ.

Sau thoáng do dự, Triển Ngạn Chi đưa ra quyết định, mở danh bạ tìm một dãy số, nhấn nút gọi.

Một lát sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói dịu dàng. Triển Ngạn Chi nhẹ nhàng nói: “Thím ạ, cháu Tiểu Triển đây. Hôm nay cháu tới bệnh viện lấy kết quả khám bệnh cho ông nội, không ngờ lại trùng hợp gặp Duyệt Chiêu ạ.”

Duyệt Chiêu và Trịnh Nhược Liên đứng dưới chưa tới mười phút đã quay lại tầng năm.

Bà chủ sốt ruột không ngồi yên được nên cứ đứng trước thang máy, thấy họ lên mới thở phào nhẹ nhõm: “Còn một người nữa là tới lượt mình rồi, mau chuẩn bị vào thôi.”

Duyệt Chiêu nói với Trịnh Nhược Liên: “Trong phòng khám ấm lắm, em mặc áo khoác dày quá sẽ nóng, cởi ra để chị cầm cho.”

Trịnh Nhược Liên gật đầu, cởi cáo áo khoác dày ra.

Duyệt Chiêu nói với bà chủ: “Lát nữa để Nhược Liên vào một mình thôi ạ, chúng ta ở ngoài chờ.”

Bà chủ nói: “Chúng ta không vào cùng được hả? Cháu quen bác sĩ này mà, không cần đi vào giới thiệu sao?”

Duyệt Chiêu cười nói: “Không cần đâu ạ. Bác sĩ Ngu chuyên nghiệp lắm, người quen hay lạ thì bác sĩ cũng sẽ rất kiên nhẫn với bệnh nhân ạ. Với cả lúc khám chỉ được phép có bác sĩ và bệnh nhân thôi, nên để một mình em ấy vào thôi ạ.”

Bà chủ hơi chần chờ, trước giờ bà theo con gái rất sát, nhất là trong khoảng thời gian này, trừ buổi tối ra thì gần như là không rời nửa bước. Nhưng nghĩ lại, bà trông nom con gái kỹ càng thì cũng vô ích, con cái rồi sẽ lớn, bà chẳng thể che chở cho nó cả đời được. Vì vậy, bà vỗ nhẹ lưng con: “Nhược Liên, con vào một mình đi, con cũng lớn rồi, không sao đâu.”

Bốn mươi lăm phút sau, Trịnh Nhược Liên ra khỏi phòng khám, câu đầu tiên mà cô bé nói là đói bụng rồi. Bà chủ vội vàng dẫn hai chị em ra quán cơm gần bệnh viện.

Họ vào quán ăn và ngồi xuống, gọi món xong thì bà chủ mới hỏi con gái: “Con có nói hết cho bác sĩ nghe không?”

Trịnh Nhược Liên gật đầu.

Bà chủ hỏi tiếp: “Bác sĩ nói sao? Tình trạng của con có nghiêm trọng lắm không?”

Trịnh Nhược Liên nói: “Bác sĩ bảo con đừng lo lắng, thả lỏng, nói rất nhiều người gặp tình trạng như con chứ không phải mỗi mình con.”

Duyệt Chiêu lắng nghe hai mẹ con nói chuyện.

Một lát sau, bà chủ cười nói: “Xem ra bác sĩ Ngu giỏi thật, trông Nhược Liên cũng rất tin tưởng bác sĩ ấy, tốt quá rồi. Cuối tuần này mình lại tới khám.”

Nói tới đây, bà chủ nhìn Duyệt Chiêu, cảm ơn cô lần nữa, còn khách sáo nói thêm: “Sau này không cần phiền cháu đi cùng nữa đâu.”

Duyệt Chiêu cười.

Ăn xong, bà chủ đi vệ sinh, Trịnh Nhược Liên húp ngụm nước táo cuối cùng, quay sang nói nhỏ với cô: “Em và cậu ấy làm lành rồi.”

Duyệt Chiêu biết cô bé nói tới ai, hỏi lại: “Hai đứa nghĩ kỹ chưa? Muốn bên nhau thật hả?”

“Dạ, nghĩ kỹ rồi.” Trịnh Nhược Liên nói chậm rãi, “Mẹ em cũng biết rồi, tuy mẹ không tán thành nhưng cũng không phản đối, cũng trả điện thoại cho em rồi.”

Duyệt Chiêu uyển chuyển nói: “Nhưng giai đoạn này, sức khỏe và học hành mới là quan trọng nhất với em. Nếu cậu ấy là người phù hợp với em thì chi bằng chờ tới khi nào tốt nghiệp rồi mới chính thức qua lại.”

Trịnh Nhược Liên tỏ ra khó xử: “Em biết chứ, yêu sớm là không tốt, nhưng hiện giờ, khoảng thời gian ngắn ngủi mà cậu ấy gọi cho em mỗi tối là những giây phút dễ chịu nhất trong ngày của em.”

Duyệt Chiêu không nói gì thêm nữa, cô nhìn hình đóa hoa được in trên chén sứ trắng, thầm nghĩ cũng phải, làm gì có thanh thiếu niên nào chống đỡ nổi ma lực của tình đầu. Mỗi lời nói, cử chỉ của người thương đều như mang theo ma lực, chỉ cần vung khẽ tay thôi cũng đủ khiến ta vui như mở cờ trong bụng.

Cô nghiêng đầu, nhìn khoảng trời sáng rực bên ngoài cửa sổ, đổi chủ đề: “Lâu rồi em chưa đi chơi đúng không? Hay là lát nữa mình đi dạo quanh đây đi?”

Tối hôm đó, lúc Mạc Sậu tới đón Duyệt Chiêu, cô cười nói với anh: “Em có quà nè.”

Mạc Sậu hỏi: “Quà?”

Duyệt Chiêu bỗng muốn trêu anh, hỏi: “Anh có muốn được em tặng quà không?”

Anh gật đầu: “Rất muốn.”

Cô nói: “Cho anh ba cơ hội, đoán thử em mua cái gì, đoán đúng thì tặng anh.”

Mạc Sậu chưa bao giờ chơi trò này, trong lúc suy nghĩ, lơ đãng đút tay vào túi áo khoác, ngón tay chạm phải ví tiền, vì vậy bèn đáp bừa: “Ví tiền?”

Duyệt Chiêu ngạc nhiên, đáp án của anh tựa như cây đinh ghim cô tại chỗ, cô nói chậm: “Sao anh lại đoán là ví tiền?”

Nhìn vẻ mặt của Duyệt Chiêu, Mạc Sậu biết mình đã đoán đúng, chính anh cũng bất ngờ.

Anh dịu dàng nói: “Đoán đúng không tốt à? Chứng tỏ anh hiểu em.”

Duyệt Chiêu thở hắt ra, thoáng thất vọng, nhưng cô cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Chúc mừng anh đã đoán đúng. Em mua cái ví tiền nam để tặng anh, chờ về tới nhà rồi đưa.”

Khi hai người về tới nhà Duyệt Chiêu, cô lấy gói quà trên bàn đưa cho anh.

Cô giải thích: “Hôm nay tới bệnh viện với mẹ con bà chủ rồi cùng đi ăn trưa, ăn xong đi dạo quanh đó thì thấy có tiệm bán ví tiền, em ưng ý cái ví màu cà phê này, thấy đơn giản, rất hợp với anh, không biết anh có thích không.”

Mạc Sậu vừa mở quà vừa nghe cô nói, còn chưa thấy ví đã cho luôn đáp án: “Anh thích lắm.”

Duyệt Chiêu: “…”

Mạc Sậu mở quà xong, nhanh chóng lấy hết đồ đạc từ trong ví cũ ra rồi cất vào ví mới.

“Đẹp quá.” Anh nhìn cái ví mới của mình, còn không thèm liếc cái ví cũ, “Cái cũ xấu quá.”

Duyệt Chiêu: “…”

Cô lặng lẽ lấy cái ví cũ trống không lên, ngắm nghía đủ đường rồi lại sờ như bảo vật, chợt thấy cái ví đen bóng này càng nhìn càng đẹp.

Vì vậy cô đề nghị: “Nếu anh thấy xấu thì em lấy dùng nhé?”

Mạc Sậu cười: “Chỉ cần em không chê thôi.”

Anh nói xong lại cúi đầu, tiến lại gần Duyệt Chiêu, thân mật nói: “Đằng nào em cũng hay dùng đồ của anh mà.”

Cô thẹn thùng xoay nhẹ đầu đi nhằm che giấu tiếng tim đập càng lúc càng mạnh của mình.

Mạc Sậu vuốt tóc Duyệt Chiêu, nói: “Sao không dám nhìn anh?”

Duyệt Chiêu không thể làm gì hơn, bèn quay mặt lại, dưới ánh nhìn chằm chằm của anh, cô huých nhẹ vai anh: “Anh đó, cứ trêu em hoài.”

Anh vờ khó hiểu: “Thế này mà đã là trêu rồi á?”

Duyệt Chiêu: “… Chứ gì nữa.”

Mạc Sậu hỏi: “Em không cho anh trêu em?”

Duyệt Chiêu không biết đáp lại thế nào, đâu thể nói là vì cô sẽ đỏ mặt mỗi lần bị anh trêu được.

Mạc Sậu còn nói: “Vừa không cho hôn lén vừa không cho trêu ghẹo, yêu cầu của em dành cho anh cao quá đấy.”

Duyệt Chiêu: “…”

Anh nói: “Đáng lý em phải khích lệ anh chứ không phải cấm này cấm kia.”

Duyệt Chiêu nói: “Em vừa tặng quà cho anh đấy thôi, thế còn chưa phải khích lệ à?”

Mạc Sậu nói: “Anh rất thích ví tiền em tặng, nhưng anh thích món quà không tốn tiền hơn.”

Duyệt Chiêu lờ mờ đoán được ý anh, cô hỏi: “Ơ, cụ thể là gì?”

Mạc Sậu chăm chú nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ của cô, nói thẳng: “Anh muốn được hôn hai cái.”

Duyệt Chiêu: “Tất nhiên anh sẽ không ép buộc, chỉ xem em có muốn hay không thôi. Vì em đã nói không được hôn trộm em, anh đâu dám làm trái ý em.”

Anh nói cứ như anh rất tủi thân vậy.

Duyệt Chiêu nhìn anh, mỉm cười, khoác một tay lên vai anh, cố ra vẻ điềm tĩnh, nói: “Em chỉ nói không được “hôn trộm” thôi, nếu anh muốn thì có thể hôn quang minh chính đại mà.”

Mạc Sậu nói: “Anh cũng muốn vậy lắm, nhưng sợ bị em cho ăn bạt tai.”

Duyệt Chiêu: “…”

Duyệt Chiêu rất muốn cười, anh vờ vịt đáng thương trông đáng yêu quá, khiến cô muốn thơm má anh ngay lập tức.

Nghĩ sao làm vậy, Duyệt Chiêu vịn vai anh, nhón chân, thơm lên má anh.

Cô hôn xong lập tức lùi ra, tim đập như trống.

Mạc Sậu chăm chú nhìn cô, kéo tay kia của cô, dí mặt mình sát lại gần, nhắc nhở: “Nhớ không nhầm thì anh nói là hai cái.”