Gửi Đến Chúng Ta

Chương 13




Đầu xuân đến, chậu hoa thủy tiên bên cửa sổ của Duyệt Chiêu đã có nụ trên lá, dường như nó sắp nở hoa. Hoa lan và hoa ông lão càng thêm động lòng người, Duyệt Chiêu đã ngửi thấy mùi thơm thực vật thoang thoảng ngay lúc cô thức dậy, điều này khiến cô cảm thấy sảng khoái.

Duyệt Chiêu làm việc ở Lão Nguyệt Hoa tròn một tháng thì được nhận lương, cô rất vui. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô kiếm được tiền khi làm việc ở bên ngoài, cô không khỏi có chút tự hào.

Mình cũng không phải người vô dụng như bố nói, Duyệt Chiêu tự nhủ rằng hiện tại bản thân cũng có thể nuôi sống bản thân được rồi? 

Đồng thời sau một tháng tập luyện, cánh tay và bắp chân của Duyệt Chiêu đã bắt đầu phát triển cơ bắp, cô rất vui khi biết được sự thật này, đây chính là kết quả mà nhiều người phải bỏ ra một số tiền lớn cho phòng tập mới đạt được, đối với cô mà nói nó vừa là công việc, vừa là món quà.

Duyệt Chiêu định mời Mạc Sậu đi xem phim hoặc là mua cho anh một món quà nhỏ, để anh cũng có thể vui vẻ với mình.

Cô đã âm thầm sắp xếp, nhưng tiếc thay, trước khi cô có thời gian mời anh đi xem phim, Mạc Sậu đã thông báo với cô rằng anh sẽ đi công tác vài ngày.

Công ty nhỏ của Mạc Sậu tổng cộng chỉ có mười nhân viên, và một người còn phải làm lượng công việc của hai người, thậm chí việc đi kéo đầu tư ở những nơi khác cũng đòi hỏi anh phải tự ra trận.

Tin anh đi công tác như một gáo nước lạnh bất ngờ dội lên đầu Duyệt Chiêu khiến niềm hạnh phúc của cô giảm nhiệt đáng kể.

May mắn thay thành phố nơi Mạc Sậu đi công tác không xa, thời gian chỉ ba bốn ngày, Duyệt Chiêu dự định sẽ mời anh đi xem phim sau khi anh trở về.

“Hằng ngày em sẽ nhắn tin cho anh chứ?” Mạc Sậu cố ý đến hỏi cô vào ngày anh lên đường.

Duyệt Chiêu cười nói: “Anh cũng có thể chủ động mà.”

Mạc Sậu bật cười: “Chủ động thì chủ động, nhưng em có chắc là sẽ không thấy anh phiền?”

Duyệt Chiêu nhấc tay vỗ nhẹ vào vai anh, dịu dàng nói: “Nếu thấy anh phiền thì em đã đuổi anh đi từ lâu rồi.”

Trời bắt đầu đổ mưa vào đêm Mạc Sậu rời đi, điều này khiến Duyệt Chiêu có chút khó hiểu, tại làm sao mà người nào đó đi một cái là thời tiết đẹp cũng rời đi theo.

Tối hôm đó trời mát mẻ hơn rất nhiều, khi bận việc ở Lão Nguyệt Hoa, Duyệt Chiêu vô tình đụng phải ông bà chủ đang cãi nhau ở đầu cầu thang. Cô cúi đầu đi lướt qua, tập trung vào việc riêng của mình, đến khi rảnh rỗi đi qua chỗ đó lần nữa, cô thấy bà chủ đang quay lưng lại che mặt khóc.

Duyệt Chiêu sửng sốt, cô không ngờ một người tốt bụng và mạnh mẽ như bà chủ sẽ khóc và chuyện đó còn xảy ra ở ngay trong quán ăn. Cô không thể thờ ơ được nữa, lấy khăn giấy sạch từ trong túi ra và lặng lẽ đưa đến trước mặt bà.

Bà chủ cảm nhận được tiếng động, vội vàng lau lung tung trên mặt, sau đó quay đầu lại, nhận lấy khăn giấy, khàn giọng nói: “Cảm ơn.”

Duyệt Chiêu hỏi: “Là vì chuyện của con gái bác sao?”

Bà chủ cau mũi, nở một nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy. Bây giờ ngoại trừ con bé, ta chẳng còn chuyện gì khác. Chỉ cần nó sống tốt thì ta thế nào cũng được.”

Quả nhiên là vì Trịnh Nhược Liên, Duyệt Chiêu đoán được. Từ khi Trịnh Nhược Liên không đi học nữa, ông bà chủ đã phải chịu áp lực rất lớn.

Bà chủ lấy khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cúi đầu nói: “Tiếc là bác không còn ai khác để bàn bạc, bây giờ nói với cha nó vài câu là muốn cãi nhau, ta sắp ngột ngạt mà chết.”

Duyệt Chiêu ngẫm nghĩ rồi nói: “Bác có thể nói với cháu, nếu có thể giúp đỡ được chỗ nào, cháu nhất định sẽ giúp.”

“Không sao, không cần đâu.” Giọng nói của bà chủ rất nhẹ.

Một lúc sau, Duyệt Chiêu hỏi: “Có phải con gái bác không muốn đi học nữa?”

Bà chủ thở dài, chậm rãi nói: “Nó thực sự không muốn đi học nữa, vì sợ người khác chê cười. Bố nó không cho phép nghỉ học tạm thời nên đã cãi nhau với bác, nói ta đã chiều hư nó. Ngoài ra bác đã đưa bức thư của cậu thiếu niên cho con bé xem. Xem xong tâm trạng của nó đã ổn định hơn rất nhiều và đã đồng ý đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác nghĩ đây là một dấu hiệu tốt, nhưng bố nó không tin điều này, cứ mắng con bé nhát gan nhu nhược, trốn tránh việc học…… Mấy hôm nay cả gia đình cãi nhau suốt ngày vì chuyện này.”

Nhắc đến bác sĩ tâm lý, Duyệt Chiêu nhớ tới một chuyện và nói với bà chủ: “Cháu có quen một bác sĩ tâm lý, người đó là một bác sĩ nữ, tính tình rất dễ chịu.”

Nghe vậy, cuối cùng một chút tinh thần cũng hiện lên trong đôi mắt bất lực của bà chủ, bà ngạc nhiên hỏi: “Thật sao? Nếu là bác sĩ nữ mà cháu quen, ta nghĩ Nhược Liên sẽ không bài xích. Vậy thì ngày mai ta sẽ hỏi con bé, nếu nó đồng ý đi gặp bác sĩ, cháu có thể liên hệ giúp ta không?”

“Tất nhiên rồi ạ.” Duyệt Chiêu đáp.

Đêm hôm đó trời mưa to hơn, nước mưa tạt vào các ô cửa kính, thỉnh thoảng những hạt mưa bắn tung tóe và rơi trúng vào chậu cây bên cửa sổ.

Duyệt Chiêu nghe tiếng mưa càng ngày càng to, lo lắng bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ, dời mấy chậu hoa đến góc tường và đóng chặt cửa sổ lại. Cô hắt hơi, cảm thấy hơi nhức đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ trên đường về mình đã bị cảm lạnh.

Vốn tưởng uống cốc nước ấm rồi ngủ một giấc dậy sẽ tốt lên, ai ngờ đến nửa đêm, Duyệt Chiêu phải mở mắt ra, cố hết sức ngồi dậy, sờ lên trán thì thấy hơi nóng. Toàn thân cô rất khó chịu, không chỉ đầu đau mà ngay cả dạ dày cũng bắt đầu khó chịu.

Trong phòng không có nhiệt kế, Duyệt Chiêu không biết nhiệt độ cơ thể của mình hiện tại là bao nhiêu, nhưng theo trực giác thì hơi cao. Có lẽ do nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm quá lớn, cộng với việc mấy đêm nay cô không mặc thêm quần áo kịp thời, trên đường về chịu lạnh nên giờ cô mới bị cảm.

Duyệt Chiêu tựa vào lưng giường, toàn thân mê man mà trong lòng cũng thấy bồn chồn.

Cô chưa bao giờ gặp phải tình trạng một mình đổ bệnh, không khỏi lo lắng không biết mình có thể chống chọi được hay không.

Thôi, đợi trời sáng rồi đến bệnh viện công ở gần đó xem thế nào. Duyệt Chiêu thầm nghĩ, nếu như ngủ tới sáng mà tự dưng tốt lên thì cũng coi là may mắn.

Duyệt Chiêu lại nằm xuống và ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Trong lúc loáng thoáng, cô bắt đầu thấy nhớ món cháo gạo cũng như những món tráng miệng mặn ngọt do thím Trương tự tay nấu, cô cũng nhớ chiếc giường êm ái ấm áp thuộc về mình. So với chiếc giường gỗ mà cô đang nằm lúc này, chiếc giường kia quả thực là thứ chỉ tồn tại trong thế giới cổ tích.

Duyệt Chiêu rất ít khi ốm đau, trước đây mỗi lần cảm sốt ho khan đều có người ở bên quan tâm chăm sóc, cô không phải lo lắng điều gì, uống thuốc đúng giờ, uống nhiều nước ấm và ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, sau đó ngủ nghỉ liên tục thì sẽ khỏi.

Cháo gạo, canh trứng gà, mì mỏng nước dùng trong, chè gừng, sữa đậu đỏ hai vỏ, lê hầm sò Tứ Xuyên, xà lách tươi, tỏi trộn dưa chuột…… Duyệt Châu rất thèm và muốn ăn ngay những món đó, trong đầu không ngừng quay đều cho đến khi ảo giác xuất hiện, bên tai dường như nghe thấy lời dặn dò ân cần của thím Trương: “Ăn từ từ thôi con, phải nuốt chậm nhai kỹ đó.”    

Sau ba giờ, Duyệt Chiêu mới đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại, thời gian đã là năm rưỡi sáng, cảm thấy toàn thân trở thành một quả cầu lửa, đầu đau như muốn nứt ra, miệng đắng lưỡi khô. Cô tự nhủ lòng nếu thực sự không thể chịu được nữa thì sẽ đi cấp cứu.

Duyệt Chiêu mặc chiếc áo bông vào, cầm lấy điện thoại và chìa khóa rồi đi ra ngoài. Đầu cô nặng như quả tạ, dạ dày trống rỗng, toàn thân nặng trĩu, đi được vài bước đã thấy mệt mỏi, cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có còn sức để đi bộ đến đầu hẻm hay không.

Cuối cùng khi đến đầu ngõ, cô đứng trong gió lạnh đợi một lúc, thấy một chiếc taxi còn trống đi đến, cô vội vẫy tay ngăn lại.

Tài xế đã chở cô đến một bệnh viện công gần đó. Bác sĩ đang trực ca đêm đo nhiệt độ cho Duyệt Chiêu là 39º, sau đó nhìn amidan của cô và nói nó hơi sưng. 

Cô nghĩ rằng mình cần truyền dịch, nhưng bác sĩ nói không cần thiết, chỉ cần uống thuốc, vì vậy cô bước ra khỏi bệnh viện với hai hộp thuốc trong tay.

Duyệt Chiêu lại bắt taxi, vừa đi đến ngõ đã nghe thấy ai đó đang nghêu ngao hát, khi ngẩng lên thì thấy là một người khỏe mạnh với bước đi nhanh nhẹn. Cô nhận ra người đó là Du Đằng.

Du Đằng đi tới, thấy Duyệt Chiêu sắc mặt tái nhợt, bước đi rất chậm thì ngạc nhiên hỏi: “Cô bị sao vậy? Ốm à?”

Duyệt Chiêu thì thào: “Tôi bị sốt, vừa đi mua thuốc ở bệnh viện về.”

“Bị sốt? Bao nhiêu độ? Cô vẫn ổn chứ?” Du Đằng nhìn Duyệt Chiêu yếu ớt, không khỏi có chút thương tiếc.

Bản chất của anh ta vẫn còn cảm giác thương hại người đẹp ốm yếu, chưa kể anh ta biết mấy ngày nay Mạc Sậu vắng nhà, mỹ nhân ốm yếu này đang cần người chăm sóc, cho nên nhất thời anh ta cũng chủ động hơn một chút.

Duyệt Chiêu nói: “Bây giờ là 39º, uống thuốc xong sẽ ổn thôi. Anh đừng lại gần tôi nữa, tôi còn đang ho, cẩn thận coi chừng lại bị lây.”

“Không sao đâu, sức miễn dịch của tôi rất tốt.” Du Đằng đặt tay lên vai Duyệt Chiêu, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như nước, “Thật không dễ dàng cho cô, một mình ra ngoài kiếm sống, bị bệnh cũng chẳng có ai chăm sóc. Cô đã sống đối diện nhà tôi, hai ngày này có gì cần giúp đỡ thì cứ tới tìm tôi, đừng cố ép bản thân phải chịu đựng.”

Duyệt Chiêu vốn đã đau đầu nhức óc, khó chịu khắp người, phản ứng chậm hơn bình thường một nhịp, khi cảm nhận được bàn tay của Du Đằng đang đặt trên vai mình, cô cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ho, anh đừng chạm vào người tôi nữa.”

Nghe vậy, Du Đằng hậm hực thu tay và lùi lại mấy bước, thầm nghĩ tại sao mình phải mặt nóng dán mông lạnh, cô ta chỉ là xinh đẹp, cũng chẳng phải tiểu thư cành vàng lá ngọc, có thể cho mình được cái gì chứ? Nếu không cho cơ hội xum xoe thì thôi đi, cô ta cho rằng đàn ông đều sẽ quỳ liếm cô như Mạc Sậu à?

Nghĩ đến điều này, Du Đằng thu liễm sự dịu dàng và quan tâm trong đôi mắt, toàn thân khôi phục lý trí, anh ta cảm thấy vừa rồi không nên bị mê hoặc bởi sắc đẹp. Nếu thật sự dành thời gian quý báu của mình cho một người phụ nữ rẻ tiền thì thật không đáng.

Thế là Du Đằng cười nói: “Tôi còn phải đi làm, cô về ngủ một giấc đi, bị cảm sốt thông thường thì ngủ một giấc là khỏi.”

Sau khi trở về phòng, Duyệt Chiêu uống thuốc với nước ấm. Bởi vì quá đói bụng, cô ăn một gói bánh ngũ cốc nguyên hạt cho bữa sáng, sau đó đi nằm.

Duyệt Chiêu liên tục mơ, cảnh trong mơ như mảnh vỡ rối rắm, dần dần trong giấc mơ xen lẫn hiện thực. Trong mơ cô liên tục sốt cao, cả người như ở trong sa mạc, khóe môi khô nứt, cổ họng nóng bỏng đau rát.

Cô ngủ mê man đến trưa, sau đó cố gắng dậy đun ấm nước sôi. Bụng đói quá nên cô đành phải mở một gói mì ăn liền, bỏ dầu ớt và gia vị đi, chỉ lấy vắt mì ra, chần sơ qua nước sôi, thêm một chút muối và đập quả trứng vào mì. Cô chỉ định nấu qua rồi ăn cho no bụng.

Ăn xong mì, Duyệt Chiêu lại đi uống thuốc. Cô cảm thấy dạ dày thoải mái hơn một chút, khi sờ trán lần nữa thì có vẻ đã bớt nóng hơn trước nhưng cũng có thể đó chỉ là ảo giác. Bởi vì đầu cô vẫn còn đau và nặng, cánh tay cũng đau, đôi chân bủn rủn kiệt sức.

Không còn cách nào khác, Duyệt Chiêu đành phải gọi điện thông báo cho bà chủ rằng mình bị ốm và sẽ nghỉ một buổi, bà chủ dặn cô nhớ chăm sóc bản thân và nghỉ ngơi cho khỏe.

Bữa tối, Duyệt Chiêu lại ăn thêm mì cho đỡ đói. Thực ra cô hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, nhưng để không làm cho bụng trống rỗng, cô đành miễn cưỡng ăn vào.

Ăn xong chưa lâu, mồ hôi trên người Duyệt Chiêu đã túa ra hết lớp này đến lớp khác, nhớp nháp khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định đi tắm nước nóng.

Phòng tắm rất nhỏ, buồng tắm chỉ to bằng bàn tay. Khi Duyệt Chiêu đi tắm, lưng của cô bị dính chặt vào bức tường lát gạch, không thể cử động được.

Tệ hại là nhiệt độ nước hôm nay rất khó điều chỉnh, nếu gạt về phía bên trái sẽ rất nóng, gạt về bên phải thì sẽ rất lạnh, Duyệt Chiêu tắm được mười lăm phút thì dành phần lớn thời gian để điều chỉnh nhiệt độ nước.

Vật vã mãi mới tắm xong, khi lau người Duyệt Chiêu cảm thấy bụng dưới rất khó chịu, đầu nặng như quấn vải bố. Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, trong lúc đó tình cờ đối diện với chiếc gương nhỏ trên bệ rửa mặt, cô chợt nhìn thấy quầng thâm đậm dưới mắt mình và môi dưới nứt nẻ. Sau giây phút dừng lại ngắn ngủi, hai cánh tay cô rủ xuống bên người, toàn thân như đứng hình, không biết phải làm gì tiếp theo.

Một lúc lâu sau, cô tì một tay lên bệ rửa mặt, tì mạnh đến nỗi các đốt ngón tay trông nhợt nhạt dưới ánh sáng ngọn đèn.

Cô đứng đó không mặc quần áo, uể oải mãi đến khi một mảng màu xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Đó là do cô đã có kinh nguyệt.

Cô quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cô muốn về nhà, muốn gặp mẹ; cô muốn về nhà, muốn ăn lê hầm của thím Trương; cô muốn về nhà tắm nước nóng mà không cần điều chỉnh nhiệt độ nước; cô muốn về nhà nằm trên chiếc giường êm ái, đeo bịt mắt và ngủ một giấc không mộng mị đến bình minh, sau đó đón ánh nắng chói chang ấm áp.

Đó dường như mới là cuộc sống bình thường của cô.

Chứ không phải ở trong ngôi nhà nhỏ ẩm ướt và lạnh lẽo này ăn đồ ăn nhanh, ngủ trên giường gỗ, lúc ốm đau còn phải khoác áo rồi đi ra cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh giữa nửa đêm nửa hôm.

Duyệt Chiêu đột nhiên cảm thấy mình chỉ còn cách một bước nữa là sẽ sụp đổ. Trước đây cô quá lạc quan, cho rằng bản thân sẽ hoàn toàn ổn với năng lực của mình.

Giờ phút này, cô mới thực sự hiểu rằng đó là do có người đã giúp đỡ cô từ khi cô chuyển đến đây, và khi chỉ còn một mình, sự bướng bỉnh của cô đã bị thủy triều mong manh yếu ớt lấn át.

Trước khi ngủ, Duyệt Chiêu nhận được một tin nhắn từ Mạc Sậu.

Mạc Sậu: Bữa tối em ăn gì?

Duyệt Chiêu trả lời: Mì ăn liền.

Mạc Sậu: Sao không ăn cái gì có dinh dưỡng?

Duyệt Chiêu: Cơn lười lại nổi lên, cả người không muốn cử động.

Mạc Sậu: Em vẫn ổn chứ?

Duyệt Chiêu: Cũng không tệ.

Lát sau, Mạc Sậu lại nhắn: Hôm nay anh nhớ đến em rất nhiều lần.

Duyệt Chiêu im lặng đọc dòng tin nhắn, cười yếu ớt nhắn lại: Em cũng vậy.

Mạc Sậu: Cũng cái gì?

Duyệt Chiêu: Em cũng nhớ anh, có lẽ còn nhiều hơn anh nghĩ về em.

Những lời Duyệt Chiêu nói đều xuất phát từ nội tâm, cô rất muốn Mạc Sậu ở bên cạnh mình hôm nay, không cần anh phải chăm sóc cho cô, chỉ cần nói chuyện với cô là được.

Hoặc là cứ để cô nhìn ngắm anh thôi cũng đủ.

Nhìn anh sẽ cho cô dũng khí để không bị sự yếu đuối đánh bại.