Gửi Cho Em Mùa Hạ

Chương 27: Chúng ta trên con đường mới




Bác Tùng vừa hỏi em về anh đấy! Tháng này anh chưa đi khám nữa sao? (Khi nào rảnh tôi sẽ đi!Duy Minh chỉ nhàn nhạt đáp lại cậu, anh vừa đi vẫn vừa chăm chú xem lại bệnh án của bệnh nhân. Thời gian này đối với anh thật sự là quá bận, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh nên lượt bệnh nhân đến càng nhiều. Với một người trước nay chỉ ở phía sau làm các nghiên cứu Y khoa bây giờ cũng phải ra "chiến trường".

Cả tuần nay anh không chỉ phải nhận lượt khám sức khỏe mà còn phải dự hội thảo, làm phẫu thuật. Duy Minh sắp bận đến quên bản thân luôn rồi. Ngay cả Vũ Phương, anh cũng không có được một buổi để ăn bữa cơm cùng cô.

(5 )

- Cậu đem đống này sang khoa hồi sức cho bác Duy nha. Tôi còn có việc.

Anh giao hết lại đống hồ sơ cho Thiên Lâm rồi vội chạy đi. Cậu nhìn theo anh mà phải buông ra một hơi thở dài.

Nhìn tấm gương trước mắt mình là Duy Minh, cậu không biết tương lai bản thân mình khi học xong chương trình nội trú có phải sẽ trở nên giống anh không?

Duy Minh vừa đi thăm bệnh nhân vừa trải qua ca phẫu thuật vào tối hôm qua xong. Kiểm tra mọi thứ thật ổn thỏả, cảm thấy an tâm rồi anh mới quay trở về phòng làm việc của riêng mình. Vừa mở cửa bước vào Duy Minh lại ngạc nhiên với điều trước mắt.

Em... em đến lâu chưa? Sao không báo anh biết?Cũng đâu có gì quan trọng đâu mà phải báo. Em mang ít canh hầm và quần áo cho anh thôi. (Anh khẽ cười, tay vội cởi chiếc áo blouse vắt lên sofa sau đó lại bước đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Hôm qua em làm ca đêm mà, sao giờ lại ở đây? Phải ngủ nghỉ nữa chứ.Em có ngủ rồi. Anh đáng lo hơn em đấy, đừng có lạm dụng mấy viên vitamin đó, ăn uống đủ mới là tốt nhất.Duy Minh không trả lời lại, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô. Duy Minh có Vũ Phương mới là tốt nhất, những giây phút thế này cũng chỉ có cô mới là liều thuốc công hiệu nhất.

- Ôm em thế này là đủ rồi. Dù sao anh ăn cũng ăn không nổi.

(3]

Vũ Phương biết là anh chàng này lại đang muốn nhõng nhẽo rồi, cô cũng không đành lòng mà tạt gáo nước lạnh vào người anh. Cô ngồi yên để anh chứ ôm như thế, cô biết đây là cách hữu hiệu nhất để giúp anh giảm bớt áp lực. Duy Minh trước nay đều rất ít khi tâm sự hay than vãn về bất kì điều gì, nhưng anh luôn muốn có ai đó bên cạnh cho anh một điểm tựa mà thôi. Q

Vũ Phương không cảm thấy thất vọng vì Duy Minh không phải là người mạnh mẽ, không quá kiêng cường. Cô thích anh như thể này, mãi mãi là như thế. Duy Minh hứa sẽ cho cô mái nhà thì cô cũng sẽ trở thành điểm tựa trong lòng anh.

Rời khỏi bệnh viện, cô ngay lập tức đến cửa hàng tiện lợi, nơi cô đang làm việc. Vũ Phương nhanh chóng thay đồng phục, bàn giao lại mọi công việc từ người ở ca trước mới bắt đầu vào việc.

Vũ Phương chọn làm công việc này vì nó linh động được thời gian, thu nhập cũng khá lại rất phù hợp với người không có bằng cấp như cô. Vũ Phương hiểu rằng thời điểm này bản thân nên cố gắng hơn rất nhiều lần, không chỉ cho mình mà còn cho tương lai của hai. Duy Minh đã vì cô mà đã dốc hết tâm can, đổi lại bản thân cô cũng nên mạnh mẽ đứng dậy, bước qua bóng ma trong lòng để đón nhận tia nắng mới. 9



Đến chiều.

Vũ Phương đang ngồi kiểm lại danh sách hàng hóa vừa nhập vào kho để còn báo lại cho quản lý trưởng. Đang lúc

chăm chú xem lại mọi thứ, cánh cửa phía ngoài chợt mở ra, chuông thông báo kêu lên. Vũ Phương theo thói quen liền đứng dậy chào khách. Nhưng cho đến khi có thể nhìn rõ gương mặt của người đó, cô có chút lúng túng.

Là Khả Anh.

Nhưng cô ta chỉ vội đi lướt ngang quầy thu ngân nên chưa kịp nhận ra cô. Mãi một sau bước ra quầy thanh toán,

Khả Anh mới nhận ra người trước mắt là cô.

Trong một tình huống khó xử thế này, Vũ Phương chỉ có thể im lặng hoàn thành tốt công việc của mình. Nhưng Khả Anh lại khác, cô ta nhìn Vũ Phương một lúc, trong lòng liền có cảm giác khó chịu, mãi không kiềm được bản thân nên đã cất tiếng.

Xem ra chị vẫn còn thảnh thơi và tận hưởng giây phút yêu đương nồng cháy lắm.Cô nói vậy là có ý gì? Chuyện giữa cô và Duy Minh không liên quan đến tôi.Khả Anh nhếch mép cười, vừa rút thẻ tín dụng trong ví ra lại vừa trầm giọng nói tiếp: - Tôi với chị thì có thể là không có, nhưng chị với bố mẹ anh ấy thì có đấy!

(2)

Nghe đến đây, hàng mày của Vũ Phương chợt nhíu lại. Là cô với gia đình anh sao?

Cùng lúc này ở bệnh viện.

Duy Minh vừa chợp mắt được một chút liền bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Anh trong dáng vẻ mệt mỏi lại đầy miễn cưỡng cũng đành bước ra mở cửa.

Có chuyện gì?Có người muốn gặp anh. - Thiên Lâm nói.Người nhà bệnh nhân sao? Cậu học đến năm ba rồi đến việc trao đổi với người nhà bệnh nhân cũng không được hay sao mà còn tìm đến tôi? - Duy Minh cọc cằn mà quát vào mặt cậu.Thiên Lâm biết anh đang mệt mỏi nên không hề trách cứ, ngược lại còn lo lắng hơn. Nếu không phải vì người đấy cứ đòi gặp anh cho bằng được thì cậu cũng không dám đến phá hỏng chút giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi của anh thế này.

- Dạ.. không phải là người nhà của bệnh nhân. Mà là... là anh hai của chị Phương, anh ta muốn gặp anh, nói... nói là có chuyện quan trọng.