Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 373




Trịnh Hòa có chứng lề mề. Bằng chứng là thế này. Hôm nay, vốn hai người định qua căn nhà bên Nhị Hoàn dọn dẹp từ sáng, xế chiều thì tới trường quay dạo một vòng.

Bạch – lái xe bất đắc dĩ – tiên sinh ngồi trong xe đợi cậu hơn một tiếng, đợi đến độ xe cũng phải bật điều hòa rồi mà vẫn chẳng thấy Trịnh Hòa xuống tầng. Tới lúc ông đi lên tìm cậu thì thấy Trịnh Hòa đang ngồi ngẩn ra trên giường.

“Bảo bối, em định diễn vai ‘người suy tư’ sao?” Bạch tiên sinh mỉm cười bước qua, nhéo nhéo miệng cậu. Trịnh Hòa chu cái mỏ vịt lên, nhìn Bạch tiên sinh khó chịu, đợi lúc Bạch tiên sinh rút tay lại thì há mồm cắn!

“Ai u, biến thành con cún rồi này.” Bạch tiên sinh vui vẻ.

“Em mà cần diễn ‘người suy tư’ sao?” Trịnh Hòa nói rất đương nhiên, “Bản thân em vốn cũng rất uyên bác rồi đó, biết không?”

Bạch tiên sinh rất muốn phổ cập khoa học cho cậu rằng, ý nghĩa của bức tượng ‘người suy tư’ không liên quan gì đến chỉ số thông minh, nhưng nhìn Trịnh Hòa thế này lại thôi. Nói thẳng ra thì đụng chạm tự ái lắm, hơn nữa, trí thông minh của Trịnh Hòa vốn đã không hoàn chỉnh.

“Được rồi, bảo bối uyên bác, em có thể đứng lên chuẩn bị đồ sao? Sắp 10 giờ rồi.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa mắt lờ đờ nói: “Em không muốn ra ngoài, đợi chút nữa đi.”

“Mau lên, phải có hiệu suất chứ.” Bạch tiên sinh chọt chọt bụng Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa lật người sang một bên, Bạch tiên sinh định chọt mông cậu, nhưng lại sợ mình không nhịn được, ‘làm’ cậu. Thế nên, ông lật Trịnh Hòa qua.

Trịnh Hòa: “…”

Bạch tiên sinh tiếp tục chọt bụng Trịnh Hòa, hỏi: “Em định lúc nào đi? Tôi gọi điện trước cho mấy thím, bảo họ dọn trước, không cần em đụng tay tới.”

Trịnh Hòa nói: “Em không biết, dù sao thì bây giờ em cũng không muốn đi.”

“Chiều này còn phải tới trường quay mà?” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa bảo: “Để chiều nói sau.”

“Được rồi.” Bạch tiên sinh cũng nằm xuống giường, tiện tay ôm Trịnh Hòa vào lòng, hai người ngắm trần nhà…..

Nói thực, cũng thú vị lắm.

Trịnh Hòa giẫy giẫy, oán giận nói: “Xê ra, nóng.”

Bạch tiên sinh cầm lấy điều khiển, hạ nhiệt độ xuống 15 độ.

Trịnh Hòa lặng lẽ kéo chăn đắp lên: “Bạch tiên sinh, chẳng phải hôm nay ông có việc sao? Mau đi làm đi.”

Bạch tiên sinh giả vờ không nghe thấy điệu chán ghét trong giọng Trịnh Hòa, nói: “Xong hết rồi, trong khoảng thời gian em làm việc, tôi đều được nghỉ.”

Trịnh Hòa luôn cảm thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu và Bạch tiên sinh có vấn đề. Cậu vụt dậy: “Bạch tiên sinh, em có chuyện này muốn nói với ông.”

“Em nói đi.” Bạch tiên sinh bảo.

“Ông xem, lúc em ở nhà, ông đều đang làm việc, ” Trịnh Hòa chỉ chỉ đại sảnh, ý bảo bình thường cậu vẫn ở nhà quét dọn, lại chỉ thư phòng, ý bảo đó là chỗ ông làm việc, rồi nói tiếp, “Mà giờ em đi tới trường quay làm việc, ông lại bỏ việc đó, đi với em.”

“Có gì không ổn sao?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa nói: “Đương nhiên không ổn!” Cậu nhào vào người ông, nói, “Ông ngẫm lại xem, lúc ông bận việc em rảnh rỗi chẳng có gì làm, lúc em đi làm thì ông vẫn bận. Điều này khiến cho thời gian chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi rất ít! Tuy em đồng ý với quan điểm ‘hai người yêu nhau vẫn cần có không gain riêng’, nhưng chúng ta đã kết hôn rồi, thiếu mỗi giấy đăng ký thôi, ông không thấy là nên chuyển sang chế độ vợ chồng lâu năm sao?”

“Vợ chồng lâu năm là phải làm bạn với nhau sao?” Bạch tiên sinh cười cười, vừa định nói gì thì bị Trịnh Hòa che miệng lại, “Ông đừng dùng mấy cái ví dụ linh tinh đó để phản bác em, em không nghe đâu, em mặc kệ. Giờ chúng ta phải sửa lại việc này, không thể để nó tiếp diễn được.”

Trịnh Hòa chưa bao giờ nói giỏi như Bạch tiên sinh, chỉ số thông minh và tư duy logic của ông đúng là thuộc cấp thiên tài. Sau nhiều lần thất bại, Trịnh Hòa lĩnh ngộ được chân lý ‘tú tài găp nhà binh’. Bạch tiên sinh là tú tài, cậu là nhà binh, dù Bạch tiên sinh muốn nói gì, cứ bịt kín miệng ông lại, không cho nói là được.