Gửi Anh - Ký Ức Đen Tối

Chương 20: Sự thật phơi bày




" Bây giờ làm gì tiếp đây?''

'' Đi ngủ, trở lại phòng đi giờ thì an tâm ngủ rồi đó ''

'' Ừm ngủ thôi, kiểu gì mai cũng có chuyện ''

Cả đám lếch về căn phòng ban đầu

'' Ha ha, Thầy hiệu trưởng đây là món quà mà ông chọn cho tụi tôi đây sao. Đúng là thú vị nha '' Trong căn phòng lạ, một người đàn ông lên tiếng

'' Tụi nô lệ này, ốm quá. Mua thì chả có lợi lộc gì cả? ''

'' Ngài không hài lòng sao?, Tui thì thấy chúng nó được đó, ít nhất có tí gan tí não, mua về nuôi lớn để lợi dụng tụi đàn ông mấy người được đó hahha'' người phụ nữ lên tiếng.

'' Đúng là thứ lẳng lơ '' lại một giọng nói khác.

Người phụ nữ nghe vậy chỉ nhún vai tỏ thái độ.

'' Đây là món hàng mà chính tôi chọn ra để đưa lên sàn đấu giá, chúng nó cái gì cũng dám làm nhưng cũng rất trung thành tận tâm ''

'' Phải không? Nhưng chưa đủ ác đâu chỉ mới giết người thôi chả nói lên được gì ''

'' Ngài đừng nóng vội, chúng tôi còn có tiết mục cuối tới lúc đó mọi người ra giá cũng không vội đâu''.

Trong căn phòng này tổng có sáu người 3 nam, 2 nữ và ông thầy hiệu trưởng. Ai cũng đang đeo mặt nạ ngồi thông qua camera thưởng thức màn biểu diễn của bọn trẻ.

Sáng hôm sau,

'' Chúng ta đi đâu?''

'' Đi thẳng tiếp đi, tới đâu hay tới đó''

'' Cứu tôi với, có ai không?''

Bọn cô nghe có người kêu nên chạy lại

'' Bruch? Mày bị gì vậy?''

'' Cứu tao với ''

'' Đéo, Mặt Trắng, Da đen, Mít Ướt đi thôi''

'' Khoan chờ đã, tao đã gặp Mama''

'' Mama sao ở đây?'' Cafe hung dữ nắm cổ áo tên Bruch hỏi

'' Mama bị người ta bắt đi rồi, tao cũng bị mấy người đó đánh ''

'' Nói mấy người đó đi đâu rồi?''

'' Tao chỉ biết họ đi hướng phía Tây''

'' Đi hướng Tây ''

'' Ê tao đi nữa,ê...ê''



'' Bị thương thì nằm yên đó, đi theo vướng tay vướng chân tụi tao''

'' Da đen sao giờ? Mama bị bắt rồi ''

'' Thì đi cứu chứ sao''

'' Nhanh chân lên, có khi may đuổi kịp đó ''

'' Khoan đã phía trước là cửa ra, ông già hiệu trưởng nói ra khỏi đây trước khi lấy được tiền sẽ thua cuộc ''

'' Kệ mẹ thi cử đi cứu được Mama trước, phía trước cửa mở kìa chắc chắn tụi đó đã ra khỏi đây ''

Bọn cô quyết định chạy ra khỏi rừng, nhưng phía trước lại là sân trường học. Chính giữa có đặt một cây thánh giá lớn mà trên đó treo một người bị đóng đinh ghim lên, từng giọt máu nhĩu dọc xuống nền đất.

'' MAMAAAAAAA''

'' Chuyện gì vậy? rốt cuộc có chuyện gì vậy?''

'' Da đen, tao đang gặp ác mộng phải không? PHẢI KHÔNG?'' Mủm Mỉm đã không thể bình tĩnh nỗi nữa.

'' Ai làm chuyện này? RA ĐÂY CHO TAO ''

''Là tao làm đó, đẹp không?''

''Mụ SACLA khốn khiếp ''

'' Chời ơi khóc rồi sao? mấy học trò yêu quý của cô sao lại khóc, lại đây cô thương nào, lại đây ''

'' Tao sẽ giết mày, mụ già kia''

'' Giết tao? Nào đừng kích động, bà ta chưa có chết mà ''

'' Bà ta chỉ đang thoi thóp thôi, à mà không cứu nhanh sẽ chết đó nha ''

'' Muốn gì?''

'' Thật ra cũng chả muốn gì đâu, chỉ cần tụi bây tự mình đóng đinh bản thân lên mấy cái thánh giá đó thì tao sẽ tha cho bả''

Mụ Sacla chỉ vào mấy cây thánh giá kế bên Mama

'' Được''

Aaa, đau quá. Từng người một đã tự tay ghim những cây đinh vào chính mình.

'' Mụ già kia, thả Mama ra mau ''

'' Thả ai cơ?''

'' Mama sao? chả phải mụ ta đang ở đó sao?''

Lần lượt từng người một bước ra

'' Con gái có đau không?'' Một người phụ nữ nhìn chúng tôi chìu mến, còn phát ra giọng nói của Mama, chỉ có khuôn mặt rất khác.

Vậy người trên giá là SHITTT, nhìn kĩ sẽ thấy trên khuôn mặt người đó bị ghim lên tấm da người, chứ không phải mama thiệt

'' Bọn trẻ ngây thơ thiệt, nhìn tội quá đi đã vậy còn ngu nữa chứ ''



'' Chúng bây không biết là đã bị mụ ta lừa rồi sao? Cái gì mà yêu thương, cái gì mà lo lắng chứ, tất cả chỉ là lừa dối thôi. Mấy đứa trẻ như tụi bây chỉ là do mụ ta bắt cóc về để trở thành nô lệ, đáng lẽ tụi bây đã có gia đình êm ấm ba mẹ yêu thương nhưng chính tay mụ ta đã phá nát nó ''

''Không chỉ có vậy cái gì mà satan cái j yêu quỷ. Tất cả đều không thật đâu, tụi bây ở đây chỉ đợi đến ngày hôm nay để bán cho những người giàu có cần nô lệ thôi.''

''Mama thật sao?''

Nhưng người phụ nữ đó không nhìn lấy chúng cô một cái mà chỉ gật đầu đã phá tan nát hi vọng của chúng cô

'' Đáng lẽ là chúng bây được lựa chọn và tụi bây sẽ không biết được sự thật này, nhưng những người có tiền đó lại không hài lòng nên đã chọn một nhóm khác rồi, việc của tụi tao là tiễn mày về với thiên đường. Haizzz ai biểu tao có lòng tốt làm chi chứ, nếu để tui bây chết mà không biết gì cả thì thật không công bằng lắm nên, trước khi đi tao cho tụi bây món quà này ''

'' Sacla, nói nhiều rồi đó ''

'' Hứ, đốt lửa đi thêu rụi luôn cái trường này, không được để lại hậu quả gì hết, nghe rõ chưa?''

'' Rõ''

Từng ngọn lửa bùng lên nuốt trọn cả ngôi trường. giờ chỉ còn bốn đứa và ngọn lửa đang cháy.

'' Khụ Khụ chết đây ở đây thật sao, Mít Ướt ngất rồi, tao cũng sắp chịu hết nỗi rồi'' Cafe gán sức để nói

'' Tao cũng vậy ''

'' Ngu thật chứ ''

'' Ê có người, có người ''

'' Mama?''

'' Mấy đứa ráng lên, ta sẽ cứu mấy đứa ra khỏi đây''

'' Bà đang làm cái gì ở đây?''

'' Ta biết ta có lỗi với mấy đứa, xin lỗi, đúng là ban đầu ta bắt cóc mấy đứa nhưng ta cũng bị ép, ông ta nói nếu ta không làm việc cho ông ta sẽ giết con gái ta, nực cười thiệt chứ lại có cha ruột đem con gái ra làm điều kiện ''

'' Hừ, Bà mà bị ép? ''

'' Ta nói thật, tin hay không tùy mấy đứa ''

'' Vậy sao bà lại quay lại đây, đáng lẽ bà phải tiếp tục bắt cóc người cho ổng chứ ''

'' Ông ta đã giết con gái ta, ta cũng mới biết được, giờ đây ta đã không còn gì để sống tiếp nữa, coi như trước khi chết làm một chuyện chuộc lỗi cũng sẽ thấy nhẹ lòng hơn ''

'' Mấy đứa chạy lẹ đi, đám cháy lớn lắm rồi, nếu không nhanh lên thì sẽ chết ở đây đó ''. Nhưng Cafe ráng nán lại hỏi một điều nữa.

'' Khoan đã, bà có biết ba mẹ thật của chúng tôi ở đâu không? còn mấy đứa trẻ khác nữa?''

'' Sau khi bắt cóc thì ông ta đã cho người giết hết họ rồi, còn tụi trẻ giống mấy đứa cũng đã bị thủ tiêu hết rồi ''

'' Đừng hỏi gì nữa đi nhanh lên đi''

Cafe trầm mặt, '' Mủm Mỉm cõng Mít Ướt đi, chúng ta đi thôi ''

Bốn đứa chạy nhanh ra khỏi nơi này, cắm mặt chạy đến bìa rừng cách xa đám lửa thì mới yên tâm ngừng lại.

Cô quay lại hướng đám cháy nói thầm ''Tạm biệt, Mama''.