Kể từ ngày biết được bí mật của thầy hiệu trưởng cũng từ đó không còn gặp lại chị gái nữa. Chị ấy như bóc hơi khỏi thế giới này vậy. Dù người đã đi nhưng bọn cô vẫn hay trở lại căn nhà nhỏ đó. Nơi đây đã trở thành căn cứ bí mật của cả bọn. Dần Dần thời gian trôi qua bọn cô cũng đã quên mất viễn cảnh ngày hôm ấy.
Đã quay trở lại với nhịp sống hằng ngày. Bài tập càng lúc càng khó. Chúng trẻ dần tiến vào một thế giới mới không còn là những bài tập cơ bản hay học những lí thuyết khô khan trên sách vở nữa mà bắt đầu thực hành với cường độ cao, độ khó ngày một nâng lên.
Như với Cafe, giờ đây toàn đối mặt với tia hồng ngoại, bẫy chống trộm… Hay Mũm Mỉm đã bắn được 30m, còn cô và Mít Ướt thì thạo việc chế thuốc độc và thuốc giải giờ bọn cô có thể tự học những thứ này mà không cần đến cô S6X.
Kì kiểm tra cuối tuần đã đến, lần này bọn cô đối mặt với trận ác chiến khó nhất từ đó đến giờ, trước mặt cô là một căn nhà rất lớn xung quanh được bao lại bằng hàng cây che hết khung cảnh bên trong. Lần thi đấu này tất cả các lớp đều cùng lúc bước vào căn nhà và chỉ có một nhóm chiến thắng cuối cùng với điều kiện phải ra được khỏi nơi đó và không một nhóm nào được ra nữa.
Tiếng hô bắt đầu, bọn trẻ tiến vào căn nhà bằng nhiều đường, trước mắt bọn cô là một cánh cửa màu gỗ trầm không bị khóa trái, đằng sau là một phòng chứa đầy vũ khí, trên bàn có một tấm thiệp bị cắm bởi con dao bạc, Mũm Mỉm thận trọng tiến lại gỡ cây dao và lấy tấm thiệp đưa cho Cafe.
Cafe đọc lớn cho cả nhóm nghe, bên trong viết:
‘’ Xin chào các con, chào mừng các thiên thần bé bỏng đến với một trò chơi nhỏ thú vị mà chính tay ta chuẩn bị cho các con. Trò chơi mang tên Đuổi bắt, đây là một trò vui nhộn mà ta đã nghĩ ra trong một khoảng thời gian rất dài, mong các con sẽ cảm thấy thích nó. Chỉ cần các con có thể chiến thắng thì ta sẽ dành tặng cho nhóm đó một món quà lớn. Các con chỉ có 15p trong đây nếu không ai ra được sẽ nhận lấy sự tức giận của ta. Good luck….
SATAN mến yêu “
‘’ Satan nào ở đây, là ông hiệu trưởng thì có giả thần giả quỷ không biết cho ai xem ‘’ giọng Mũm Mỉm bất ngờ vang lên làm cô kế bên sợ hết hồn vội bịt miệng nhỏ lại “ Điên hả, coi chừng ổng ở đâu đó nghe được thì sao, ngu à ‘’,’’ Hai đứa bây cùng ngu đó ‘’ Mít Ướt trách vấn: ‘’ Nói lớn vậy không bị phát hiện mới hay nè ‘’. ‘’ HỨ ‘’.
‘’ Mỗi đứa chọn một thứ đi ‘’ Cafe nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, trước mặt nhỏ là con dao bạc hồi nãy. Tiếp theo bọn cô lần lượt chọn được món đồ phù hợp. Cô thì dây cước siêu bén, Mít Ướt thì một bình thuốc độc dạng viên, còn Mũm Mỉm thì chọn súng ngắn sở trường của nó.
Sau khi đã chọn được đồ bọn cô tiếp tục tiến qua cánh cửa thứ hai, bên trong là một khoảng không trắng tinh đến nổi không thấy được đường bọn cô vừa đi vào. ‘’ ĐỨNG IM, ngồi xuống ‘’ với khả năng nhạy bén của Cafe đã giúp cả bọn tránh được nguy hiểm vừa rồi, ngước đầu lên thấy toàn là mũi kim nhỏ cấm trên tường toát hết cả mồ hôi.
Nếu không kịp tránh là toàn thân đầy lổ máu rồi. Nhưng cũng nhờ có chúng mà bọn cô phát hiện được các vách tường bao quát xung quanh. Cafe thấy vậy tiếp tục tiến thêm một bước thì không biết bằng cách nào đã kích hoạt cái bẫy mới. Khói ga bay ra từ từ, nếu trong 1p mà vẫn chưa thoát được căn phòng này thì cả bọn sẽ phải chết ở đây.
Nãy đến giờ chỉ có cô là không cử động chỉ đứng yên quan sát tất cả, thấy cũng lạ khi Cafe đi gần sát bức tường thì mọi thứ không có gì xảy ra nhưng nếu bước lại gần trung tâm thì lại đụng đến bẫy, để thử suy đoán của mình, cô nói: “ Ê, đừng đi ra giữa nữa, đi gần sát với bức tường á, vậy mới không bị nguy hiểm “. Bọn kia thống nhất làm theo ý cô.
‘’ Khụ Khụ, khó thở quá sao giờ tao sắp chịu hết nổi rồi “ cô ho sặc sụa, dù vậy cũng chỉ có thể tránh nhiều nguy hiểm khác nhưng khói ga đã tràn rất nhiều nếu còn không mau ra sẽ chết. Cafe đủ tỉnh táo lên tiếng: ‘’ Tao không tin không có cửa nếu không thì còn gì chơi nữa. Mò trên mấy bức tường đi đường nào cũng phải có cách thoát ra ‘’.
‘’ AAA.. Có khe hở mọi người ơi ‘’ Mít Ướt là người kiếm ra khe hở nhưng không biết cách mở cánh cửa đó ra. Cô thấy vậy ngẫm lại trong đây chỉ có mấy cây kim này thôi ngoài ra không còn gì khác và cũng chỉ có kích cỡ của nó đi qua được khe hở, cô đi lại rút khoảng ba bốn cây, đem chúng đâm qua khe hở đụng trúng một màng bọc.
Thấy vậy cô dùng kim kéo rách màng bọc làm cửa bung ra, cả bọn chạy nhanh đến ải thứ ba. Lần này không còn trống không nữa, nơi đây bọn cô bắt gặp một nhóm lớp A1 đang đứng, quần áo họ te tua, có người còn bị chảy máu, chông thảm hơn bọn cô nhiều.
Chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra thì bọn kia xong vào đánh bọn cô, thấy vậy bọn cô đánh trả, cả nhóm thống nhất bảo vệ cô vì sự thể hiện trí tuệ vừa rồi, cả bọn cần một quân sư nên việc bảo vệ là của họ. Còn cô cũng thể hiện khả năng của họ, thấy bên kia đều làm theo tên cầm đầu, cô lệnh cho Cafe luồn lách đến bên tên cầm đầu đó để cướp vũ khí trên tay nó.
Vì là con trai nên sức mạnh hơn hẳn Cafe, cô không chọn cách đánh lén rất nguy hiểm lỡ bị phát hiện chỉ có thể thua. Tiếp đó Mũm Mỉm đứng sau Mít Ướt tìm điểm ngắm bắn tên cầm đầu bị thương. Khi tên này xảy ra chuyện thì bên kia vô cùng loạn nhân lúc đó Mít Ướt và Cafe sẽ có cơ hội đánh trả và cướp vũ khí.
Không cần đánh thắng, chỉ cần lấy hết vũ khí vào tay mình thì họ sẽ đầu hàng thôi. Đúng như những gì mà cô tính. Bên kia đã thua. Cô đem cả bọ tụm lại một chỗ chĩa súng vào đầu chúng hỏi những gì bọn cô thắc mắc: “ Nói, tại sao đánh bọn tôi? “, cô lựa người nhìn có vẻ tinh thần yếu nhất mà ra tay, ‘’ Huhu đừng giết bọn tôi, xin các người tha cho bọn tôi đi, bọn tôi chỉ làm theo những gì trên đó viết mà thôi ‘’.
Cô bất ngờ quay đầu nhìn Cafe, cả hai trao đổi ánh mắt kì lạ với nhau, rõ ràng là trên tấm thiệp không đề cập gì liên quan đến đánh nhau hay giết người mà. Thấy tìm ra được một bất ngờ, cô tiếp tục hỏi: ‘’ Trên bức thư của mấy người viết cái gì? ‘’ có lẽ một người bên đó cũng nhận ra điều kì lạ nên ra ám hiệu kêu cả bọn câm miệng lại.
Với tư cách là đóng vai động khẩu là cô đã hỏi không được gì thì người động tay động chân là Mũm Mỉm phải ra tay, cô lén chỉ cho Mũm Mỉm tát cái người phát hiện điều kì lạ đó hai ba bạt tay, rồi cô uy hiếp người có tinh thần yếu ớt kia: ‘’ Trên kia viết cái gì? nói đi súng của con mập kia hay thích bắn bậy bạ lắm đó, mà nếu có chết thì cũng đừng trách nha, bọn tôi không biết gì hết’’ lời uy hiếp rõ ràng, Mũm Mỉm giận dữ nhìn sang nhưng cũng không nói gì duy trì tốt hình tượng hung ác của mình.
‘’ Tôi Khai, tôi khai làm ơn tha cho tôi, trên đó viết là chỉ có một nhóm chiến thắng, sống chết nằm trên tay các con… Good luck, vì câu đó mà bọn tôi nghĩ là chỉ có bọn tôi sống còn mọi người chết thì bọn tôi thắng nên…nên bọn tôi mới làm như vậy “.
Nghe lời này bọn cô ngớ cả người vì hai bức thư khác nhau. Cô ngẫm nghĩ lại quy định có nói người chiến thắng là người cuối cùng và duy nhất đi ra nhưng không có nói đến nhóm thua phải chết nên điều có viết trong bức thứ hai rất lạ. Bỗng có gì xẹt qua làm cô lạnh hết cả người: ‘’ Shit có khi nào ông ta muốn chơi đùa chúng ta không? Để chúng ta tự tàn sát lẫn nhau làm thú vui, còn nếu có bị trách thì ông ta chỉ việc nói đó không liên quan gì đến ông ta là do chúng ta hiểu bậy thôi ‘’.
‘’ Má nó ông ta bệnh à ‘’,’’ Mọi người nói ai vậy ‘’, Mít Ướt lên tiếng giải đáp thắc mắc cho bọn A1 “ Thầy hiệu trưởng chứ ai “, “ Làm sao có thể chứ, các người nói bậy thầy ấy rất thương chúng ta thì làm sao hại mọi người được chứ ‘’, “ Haizzz bị tẩy não hết rồi ‘’, ‘’ Mít Ướt đừng nói nhiều nữa mày không phải có giấu thuốc ngủ sao đem cho bọn này ngủ hết đi chúng ta cần đi tiếp “ Cafe lạnh lùng nói rồi mở cửa đi đến ải thứ tư.
Ải này còn ác hơn ải trước nữa, đụng mặt hết lớp A0, ĐM không biết đụng vận cưts chos gì nữa, bọn cô đứng hình tập thể. ‘’ HAHA xem ai kìa mấy nhóc A2 hả, coi kìa thật te tua ‘’, ‘’ Thôi nào Rush bớt đi mấy bạn đó cũng rất giỏi mà đi được đến ải này đó’’
‘’ Mấy bạn kể cho bọn tôi với làm sao mấy bạn có thể sống đến đây vậy, thật giỏi đó ‘’,’’ Nãy ở vòng ba chúng tôi toàn thấy cảnh chém giết máu me không ‘’ một giọng nói đầy mùi đường phát ra từ miệng một cô gái trong rất hiền dịu, chúng cô biết người này vì bạn ấy rất nổi tiếng trong trường với tính cách tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người đặc biệt là vô cùng xinh đẹp nên được nhiều người thích.
Nhưng không bao gồm bọn cô vì bọn cô ghét trà xanh õng ẹo nha, trà xanh tên đầy đủ là Lucyly. Cô ta lại tiếp tục nói: ‘’ Chúng tôi biết các bạn muốn chiến thắng, nếu bình thường bọn tôi sẽ không tranh giành với các bạn đâu, nhưng tại vì lớp tôi mọi người đặt quá nhiều hy vọng lên nhóm tôi. Vì để chúng tôi chiến thắng mà họ đã bỏ đi cơ hội của nhóm mình, chúng tôi không thể phụ lòng họ. Vì vậy mấy bạn có thể thua được không, tôi sẽ cảm ơn bạn rất nhiều và các bạn sẽ trở thành bạn thân của tôi ‘’
‘’ Đéo nha, muốn đánh gì đó nhanh lên rồi nói bức thư của mấy người cho chúng tôi ‘’ Cafe đã nhận ra những manh mối hay nói rõ là những trò đùa vô vị của thầy hiệu trưởng là những bức thư do cách nhóm nhận được, nếu biết thì có thể tránh nguy hiểm hoặc hơn nữa là kiếm được đường ra “.
‘’ Các bạn thật sự không chịu thua sao, cách bạn sẽ bị thương đó với lại …các bạn sẽ không thể thắng được chúng tôi đâu nghĩ kĩ nha ‘’, ‘’ Đánh không? Nhanh đi bọn tôi còn muốn đi ra nhanh một chút đừng làm phí thời gian của chúng tôi’’ Cafe cọc lên nói lớn.
‘’ Vậy thôi từng trách ‘’ bọn A0 cùng nhào lên.