Gục Trước Rung Động

Chương 5




Thật sự có ư?

Bác sĩ Kỳ gõ chữ hỏi tiếp nhưng Lục Yến Thần lại không chịu nói.

Đây là bí mật của Khương Dư Miên, trừ khi Khương Dư Miên chủ động mở miệng.

Bác sĩ Kỳ khó hiểu: [Không phải bọn cậu muốn điều tra rõ ràng những chuyện đã phát sinh vào hôm thi Đại học hay sao?]

L: [Chuyện này không liên quan đến tai nạn hôm thi Đại học.]

Không liên quan?

Bác sĩ Kỳ nhìn về phía Khương Dư Miên vẫn đang chăm chú vẽ sao, bỗng nhiên hiểu ra.

Anh ta hỏi ấn tượng sâu sắc nhất của Khương Dư Miên trong lần đầu tiên gặp Lục Yến Thần là vì muốn dẫn dắt Khương Dư Miên nhớ lại theo một cách khác, nào ngờ trọng điểm của Khương Dư Miên lại là “kỷ niệm sâu sắc nhất với Lục Yến Thần”.

Số lượng ngôi sao càng ngày càng nhiều trên trang giấy đưa Khương Dư Miên trở lại buổi tối bốn năm về trước.

Hành lang trống trải, phòng bệnh vắng vẻ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ.

Cô bé mười bốn tuổi ngồi dựa vào thành giường bệnh, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vẻ ốm yếu hiện rõ trên khuôn mặt to bằng bàn tay.

Mềm mại yếu đuối giống chú chim non bị bẻ gãy cánh.

Một đợt trả thù đã cướp đi sinh mệnh của bố mẹ cô, bọn họ liều chết bảo vệ cho con gái, Khương Dư Miên may mắn sống sót, bị thương ở đùi phải, lúc ấy được đưa tới bệnh viện.

Ông nội người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cố nén nỗi đau để lo liệu tang lễ, sau khi tham gia lễ tang của bố mẹ, vết thương trên đùi Khương Dư Miên lại nặng thêm nên cô phải nằm viện tĩnh dưỡng.

Ngoại trừ ông nội, có rất ít người tới thăm cô, Khương Dư Miên thường ở một mình.

Có một ngày, có một chàng trai mặc áo len cổ lọ màu xám tới thăm cô, cô nhớ rõ anh trai này đã tới tham dự tang lễ của bố mẹ cô cùng với ông Lục, đó là Lục Yến Thần hai mươi tuổi.

Lục Yến Thần tới bệnh viện để nói lời từ biệt.

Chiều hôm đó ông nội không ở bệnh viện, thế là anh lẳng lặng ngồi trong phòng bệnh với cô đến lúc chạng vạng.

Lục Yến Thần mua cho cô một suất cơm tối, Khương Dư Miên chậm chạp ăn hết, thấy sắc trời đã muộn cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh không về nhà sao?”

Lục Yến Thần thản nhiên nói: “Đợi ông nội em tới anh sẽ đi.”

Khi màn đêm buông xuống, những ngôi sao leo lên bầu trời đêm vờn quanh mặt trăng.

Màn đêm im ắng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời theo thói quen, tìm kiếm bóng hình nào đó trong vô số ánh sao sáng.

Khi cô còn nhỏ, bà nội qua đời, lúc ấy cô đau lòng tới mức khóc không ngừng, thế là mẹ ôm cô vào ngực an ủi: “Bà nội không rời đi, chỉ là bà đã biến thành ngôi sao trên bầu trời để dõi theo Miên Miên thôi.”

Cô nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Anh ơi, sau khi con người chết sẽ biến thành ngôi sao ư?”

Vừa dứt lời, Khương Dư Miên lập tức hối hận, cô lại phạm phải sai lầm nữa rồi.

Sau khi y tá thay thuốc tán thành với lời của cô, người nọ lấy cô ra làm đề tài cho câu chuyện trà dư tửu hậu, nói với đồng nghiệp: “Ngay cả thằng con trai năm tuổi của tôi cũng không tin chuyện này.”

Cậu mợ hiếm khi đến thăm cô cũng nói: “Cậu mợ biết cháu đau lòng, nhưng Miên Miên à, người chết không thể sống lại, cháu đừng suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ nữa.”

Đúng vậy, một đứa trẻ mười bốn tuổi sao còn có thể đi hỏi một câu vừa nghe đã biết là nói dối như vậy.

Trong lúc cô đang thất thần, một giọng nói trầm ổn rõ ràng vang lên.

Lục Yến Thần nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của cô: “Đúng vậy.”

“Cảm ơn anh.” Khương Dư Miên nghĩ, anh đúng là người tốt, ở cùng với cô cả buổi trưa, lại còn nói dối để hùa theo an ủi cô.

Căn phòng lại yên tĩnh một lúc, Lục Yến Thần bỗng nhiên đứng dậy.

Nghe thấy động tĩnh, Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn lại, thấy anh đang đi về phía mình.

Trong ánh mắt khó hiểu của Khương Dư Miên, anh ngồi xổm xuống, chỉ vào lưng: “Anh đưa em đi xem.”

Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt Khương Dư Miên hội tụ những tia sáng nhỏ.

Buổi tối hôm ấy, cô nằm trên lưng Lục Yến Thần ngắm bầu trời đầy sao, ở trong sân bệnh viện một lúc lâu.

Chàng thiếu niên trầm ổn cõng cô gái nhỏ bé, mỗi bước đi đều như dẫm lên đầu quả tim yếu ớt của Khương Dư Miên.

Cô biết đây là giả, nhưng sự dịu dàng của anh đã giúp cô nhặt lại những mảnh vỡ của trái tim, đủ để cô chống đỡ trong những năm tháng cô độc không nơi nương tựa sau này.

Buổi sáng hôm ấy, bác sĩ Kỳ không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất anh ta đã biết làm thế nào để làm suy yếu tâm lý phòng ngự của Khương Dư Miên.

Trị liệu tâm lý không phải chỉ một lần là xong, bác sĩ Kỳ cũng không quá nóng vội.

Sau khi kết thúc, bác sĩ Kỳ báo lại tiến độ với Lục Yến Thần.

So với mấy lời vô nghĩa này, Lục Yến Thần để ý tới kết quả hơn: “Trạng thái hiện tại của em ấy có thể đi học như người bình thường không?”

“Tôi thấy hình như cô bé vẫn chưa quá quen với nơi đông người, sắp khai giảng rồi, lớp học chính là nơi đông người.” Bác sĩ Kỳ đề nghị, “Bây giờ nên đưa cô bé ra ngoài để làm quen trước.”

Ra khỏi phòng tư vấn tâm lý, Lục Yến Thần đưa cô lên xe, tay anh giữ cửa xe, khom lưng hỏi cô: “Buổi chiều anh còn có việc, anh bảo tài xế đưa em về, được không?”

Khương Dư Miên quay đầu nhìn chiếc xe bên ngoài, ngón tay giấu bên người giật giật, cô khẽ gật đầu.

Khi cô ở biệt thự Thanh Sơn đã biết Lục Yến Thần rất bận, hôm nay cô đã làm phiền anh cả buổi sáng, sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục làm lãng phí thời gian của anh được.

Mấy ngày sau, Lục Yến Thần cũng không về nhà họ Lục.

Khương Dư Miên rúc ở trong phòng, nghe được không ít chuyện ồn ào, đều là do Lục Tập gây ra.

Chuyện Lục Tập chặn cô trong sân bị ông cụ biết được, thế là thời gian cậu ta bị cấm không được ra ngoài trực tiếp kéo dài đến tận lúc khai giảng.

Vốn dĩ Lục Tập định mượn cớ nhuộm tóc để đi ra ngoài, kết quả ông cụ vung tay mời luôn thợ cắt tóc về nhà, không chỉ không nhuộm đen mái đầu màu hồng của cậu ta mà còn nhân tiện cắt kiểu tóc idol của Lục Tập thành đầu đinh.

Lục Tập cao 1m83, cắt đầu đinh xong trông trẻ trung hơn nhiều. Cậu ta thích mặc áo phông rộng thùng thình, màu sắc khác nhau, mỗi ngày một cái, bởi vì không thể ra ngoài nên ngày nào cậu ta cũng nằm ở nhà chơi trò chơi, chứng minh rõ thế nào gọi là con ông cháu cha cà lơ phất phơ.

Biết được chuyện này, Khương Dư Miên nghĩ ngợi, Lục Yến Thần và Lục Tập là anh em cùng bố cùng mẹ, nhưng hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Bố mẹ bọn họ qua đời từ sớm, từ nhỏ Lục Yến Thần đã bắt đầu tự lập, nhưng Lục Tập đã 18 tuổi vẫn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ thoải mái, còn Lục Yến Thần thì liên tục nhảy lớp, năm 18 tuổi vừa đi học vừa thực tập ở tập đoàn nhà họ Lục, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã ngồi vào vị trí tối cao của “Tập đoàn Thiên Dự” dựa vào năng lực của mình.

Khương Dư Miên đều đã đọc các bài viết liên quan đến “Thiên Dự” trên các trang tin tức kinh tế tài chính, ngoại trừ việc thành công hợp tác với một công ty nào đó, các trang mạng còn nhắc tới Lục Yến Thần.

Người viết bài không hề keo kiệt trong việc dùng các từ có cánh để hình dung về anh.

Phải ưu tú thế nào mới có thể xứng đôi với người như anh đây?

Khương Dư Miên cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, mãi cho tới khi thím Đàm tới gõ cửa: “Miên Miên, sắp khai giảng rồi, cháu có đồ gì cần mua không? Thím đi cùng cháu tới trung tâm thương mại mua đồ nhé?”

Đây không phải là lần đầu tiên thím Đàm nhắc tới chuyện muốn đưa cô tới trung tâm thương mại, nhưng lần nào Khương Dư Miên cũng lắc đầu từ chối.

Trung tâm thương mại nhiều người lại ồn ào, cô không muốn đi. Đồ dùng học tập cũng chỉ cần giấy bút và vài loại văn phòng phẩm đơn giản, những thứ này cô đều đã có, không cần mua thêm.

Bốn năm ngày liên tiếp, thím Đàm vẫn chưa thể dụ Khương Dư Miên ra khỏi nhà, bà chỉ có thể báo lại đúng sự thật với Lục Yến Thần: “Miên Miên vẫn không chịu ra ngoài.”

Trước đây Lục Yến Thần từng đặc biệt nhắc nhở bà nên đưa Khương Dư Miên ra ngoài nhiều hơn, đáng tiếc chưa lần nào thành công.

Chỉ còn chưa đến một tuần nữa là đến khai giảng, thím Đàm nghĩ cách: “Yến Thần này, lần trước không phải Miên Miên đã ra ngoài với cháu hay sao, hay là cháu đưa con bé ra ngoài xem sao?”

Thím Đàm thật lòng thương cô gái nhỏ nên mới quan tâm cô như thế.

Nghe vậy, Lục Yến Thần nhíu mày.

Gần đây anh rất bận, không có thời gian quan tâm tới chuyện khác, buổi trưa còn có một bữa tiệc cần anh tham dự, ngày mai anh phải lên máy bay ra nước ngoài công tác, công việc bên kia khá khó giải quyết, chắc chắn không thể quay về trong mười ngày nửa tháng.

Một lúc lâu sau, Lục Yến Thần giãn lông mày: “Thím hỏi xem chiều nay em ấy có muốn ra ngoài hay không.”

“Hả, được thôi!” Thím Đàm vội vàng báo tin này với Khương Dư Miên, quả nhiên Khương Dư Miên không từ chối.

Thím Đàm đi rồi, Khương Dư Miên đứng trước tủ quần áo phân vân một lúc lâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cô sắp được gặp Lục Yến Thần rồi!

Trong tủ quần áo đều là áo váy ông cụ Lục cho người đưa tới, tất cả đều theo phong cách “nhí nhảnh” sáng màu, đa số theo phong cách đáng yêu.

Cô đứng trước tủ quần áo do dự một lúc lâu, dứt khoát nhắm mắt chọn đại một món đồ giữa giá áo. Mở mắt ra, là một chiếc váy liền màu vàng.

Đây là một chiếc váy liền tay lỡ, thiết kế theo kiểu cạp cao, thân váy ôm lấy cơ thể, vạt váy xếp ly trông vô cùng trẻ trung.

Chiếc váy quá nổi bật khiến Khương Dư Miên không quen lắm, nhưng chứng OCD không cho phép cô đổi sang cái khác.

Khi cô xuống tầng, thím Đàm thấy cô mặc như vậy thì cười tươi như hoa: “Miên Miên mặc thế này trông xinh quá đi thôi.”

Trong khoảng thời gian ở nhà này, Khương Dư Miên gần như chỉ mặc váy dài rộng thùng thình hoặc quần áo thoải mái, vì ngày nào cũng rúc trong nhà nên sắc mặt của cô cũng không tốt cho lắm. Hôm nay cô đổi sang một chiếc váy liền tinh xảo nên trông rực rỡ hẳn.

Nhận được lời khen ngợi thẳng thắn như vậy, Khương Dư Miên mất tự nhiên kéo kéo làn váy, cúi đầu.

Không biết buổi chiều mà Lục Yến Thần nói cụ thể là mấy giờ, cô đợi từ 1 giờ đến 4 giờ mới nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lỗ tai lập tức dựng thẳng.

Quay đầu nhìn lại, người đàn ông dựa vào cạnh cửa, ánh nắng mặt trời dừng phía sau anh, tư thế lười biếng mà tùy ý khiến người ta không thể rời mắt được.

Lục Yến Thần khoanh tay gọi cô: “Khương Dư Miên.”

Rõ ràng cô chờ mong như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh lại bất giác bước chậm lại. Càng tới gần, Khương Dư Miên càng quan sát anh được rõ hơn, áo sơ mi cởi hai khuy trên cùng, tay áo xắn lên một nửa.

Khương Dư Miên luôn cảm thấy hôm nay Lục Yến Thần có hơi khang khác, anh đang cười, động tác cũng dịu dàng hơn, trong mắt dường như có gì đó khác biệt.

Cô không thể hình dung nổi cảm giác này.

Bình thường anh ôn hòa trầm ổn, nhưng bây giờ động tác nửa dựa vào cửa trông có vẻ tùy ý, cặp mắt hẹp dài khi chăm chú nhìn người khác có thể câu mất hồn phách người ta.

Khoảnh khắc anh cong môi, trái tim Khương Dư Miên đập thình thịch.

Cô không dám nhìn nữa, sợ rằng tâm tư của mình sẽ không giấu được đôi mắt anh.

Tới gần hơn một chút, Khương Dư Miên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.

Tiết trời tháng tám nóng nực, 4 giờ chiều, ánh mặt trời vẫn rất chói chang, khi Khương Dư Miên theo Lục Yến Thần ra khỏi nhà, thím Đàm chu đáo đuổi theo dúi vào tay cô một chiếc mũ nhỏ màu vàng: “Da Miên Miên trắng, đừng để bị bắt nắng nhé cháu.”

Chiếc mũ nhỏ màu vàng rất hợp với màu của chiếc váy liền hôm nay cô mặc, phong cách tổng thể rất là trẻ trung. Khương Dư Miên đội mũ lên, đến lúc lên xe mới bỏ xuống.

Hôm nay là lần đầu tiên Khương Dư Miên ra ngoài đúng nghĩa kể từ khi cô chuyển đến nhà họ Lục, Lục Yến Thần giao quyền lựa chọn cho cô: “Em có muốn đi đâu không?”

Khương Dư Miên lắc đầu, bàn tay dán lên cửa sổ.

Cô chỉ có một mục đích, thời khắc Lục Yến Thần xuất hiện cũng đã đạt được.

Cô không chọn, Lục Yến Thần trực tiếp ra lệnh cho tài xế: “Tới trung tâm thương mại.”

Trung tâm thương mại…

Nghe thấy bốn chữ này, Khương Dư Miên bất giác ngồi thẳng lưng như thể sắp ra chiến trường.

Xe dừng trong bãi đỗ xe ngầm, bọn họ đi thang máy lên tầng. Khi cửa sắp đóng lại, một đám người bỗng ùa vào khiến thang máy chật ních.

Khương Dư Miên lập tức ngừng thở, sắc mặt khẽ thay đổi.

Bên cạnh có một bàn tay vươn ra chắn trước người cô, Lục Yến Thần lặng lẽ đổi vị trí với cô, tránh để cô tiếp xúc với những người đó.

Khương Dư Miên cúi đầu nhìn bàn tay đang bảo vệ trước người mình, hình như cô cũng không quá sợ hãi.

Ra khỏi thang máy, Lục Yến Thần hỏi cô muốn đi đâu trước, Khương Dư Miên muốn nói chuyện với anh thì mới phát hiện ra mình không mang điện thoại.

Khi con gái đi ra ngoài thường mang theo balo mini, nhưng Khương Dư Miên không có thói quen này, hôm nay cô mặc váy, hơn nữa khi ra khỏi nhà trong đầu cô chỉ có anh, làm gì để ý tới điện thoại.

“Em quên mang điện thoại sao? Thói quen này không tốt đâu.”

Bọn họ tìm đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm để mua giấy bút.

Viết chữ cũng có thể giao lưu, Lục Yến Thần vẫn dặn dò cô: “Sau này đi học phải mang theo điện thoại, gặp phải chuyện gì cũng có thể kịp thời nhờ người khác giúp.”

Khương Dư Miên lại lắc đầu, viết xuống giấy: [Trường học cấm dùng điện thoại.]

Cô chỉ từng học ở một trường cấp ba duy nhất, chỉ viết giáo viên chủ nhiệm lớp 12 cấm không được mang điện thoại tới trường, hoặc là sẽ yêu cầu học sinh nộp điện thoại, mặc dù vẫn có bạn học giấu điện thoại trong cặp dùng trộm, nhưng hiển nhiên Khương Dư Miên không phải là loại người này.

Lục Yến Thần nhìn thấy mấy chữ viết xinh đẹp kia, không nhịn được mà bật cười.

Đúng là vô cùng ngoan ngoãn.

Anh hỏi: “Không mang điện thoại thì liên lạc với em kiểu gì?”

Khương Dư Miên trả lời: [Về nhà là có thể liên lạc.]

“Đi theo anh.” Lục Yến Thần đi tới địa điểm tiếp theo.

Khương Dư Miên không ngờ nơi Lục Yến Thần dẫn cô tới lại là một cửa bàn chuyên bán sản phẩm điện tử của các thương hiệu lớn.

Đi ngang qua khu máy tính, điện thoại, bọn họ đi tới khu đồng hồ. Dưới ánh mắt mê mang của Khương Dư Miên, Lục Yến Thần chỉ vào toàn bộ đồng hồ điện tử cho trẻ em trên kệ kính rồi nói với cô: “Chọn một cái em thích đi.”

Đồng hồ trẻ em dễ sử dụng, có thể gọi điện thoại cũng có thể thanh toán, đeo trên tay không sợ quên, rất thích hợp với cô.

Khương Dư Miên ngẩn người tại chỗ, vừa khó hiểu vừa kinh ngạc.

Thấy cô không nhúc nhích, Lục Yến Thần chỉ vào một chiếc đồng hồ rồi nói: “Vậy lấy cái này đi.”

Anh chọn một chiếc đồng hồ màu trắng gạo, cầm lên rồi hỏi cô: “Có thích không?”

Nhìn đôi mắt đầy ý cười và khuôn mặt điển trai kia, Khương Dư Miên bối rối viết chữ: [Thích ạ.]

Người đàn ông cong môi, rất hài lòng với phản ứng của cô.

Lục Yến Thần đi thanh toán, Khương Dư Miên đứng ở một góc, giữ khoảng cách nhất định với mọi người.

Thiếu nữ mặc váy liền màu vàng kem đứng trong đại sảnh sáng ngời, ngọt ngào đáng yêu, duyên dáng yêu kiều như múi chanh đượm hơi thở mùa hè.

Hai nam sinh vừa mua tai nghe xong quay người lại thì nhìn thấy cô, vội vã tiến lên bắt chuyện: “Chào cô gái nhỏ, cho mình xin phương thức liên lạc của bạn được không?”

Hai người xa lạ bỗng nhiên tới gần, hơi thở của Khương Dư Miên cứng lại, cô muốn chạy trốn nhưng hai chân lại đứng im tại chỗ không thể nhúc nhích như thể mọc rễ.

Lục Yến Thần cầm hộp đồng hồ mới tinh và hóa đơn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Người đàn ông híp mắt, nhanh chóng đi về phía đó: “Miên Miên, tới đây.”

Giọng điệu anh vẫn ôn hòa như thế, cơ thể cứng đờ của Khương Dư Miên như thể được rót thêm luồng năng lượng mới, cô chạy tới trốn sau lưng anh.

Hai nam sinh hai mắt nhìn nhau, lại nhìn thấy chiếc đồng hồ trẻ em trên tay Lục Yến Thần khiến bọn họ hơi khó tin.

Không khỏi nhớ tới một mẩu truyện cười trên mạng, một nữ sinh đuổi theo một chàng trai cao trên 1m8 xin phương thức liên lạc, kết quả người ta xắn tay áo nói: “Chị à, em không có WeChat, em chỉ có đồng hồ thông minh thôi.”

Nam sinh đứng im tại chỗ, không cam lòng muốn kiểm chứng điều gì đó.

Chỉ thấy Lục Yến Thần nâng cổ tay Khương Dư Miên lên, tự tay đeo đồng hồ trẻ em cho cô.

Trong ánh mắt khó tin của hai nam sinh, Lục Yến Thần thản nhiên lấy chiếc mũ nhỏ màu vàng Khương Dư Miên đã cởi ra trước đó đội lên đầu cô.

Hai nam sinh đồng thời khiếp sợ.

Đây là…

Ông bố trẻ tuổi và con gái trưởng thành sớm ư?