Gục Trước Rung Động

Chương 13




Một ván game kịch tính cuối cùng cũng kết thúc, mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

“Còn một ván nữa là quyết định thắng bại, lát nữa mọi người đều phải dốc hết sức đấy!”

“OK.”

Bọn họ PK hòa với đối phương, vậy nên đấu thêm một trận nữa để quyết định thắng thua.

Tôn Bân đứng lên, vừa đi vừa lấy bật lửa trong túi ra: “Tao ra ngoài rít điếu thuốc.”

Lục Tập vặn nắp chai Coca ra, uống một hơi hết hơn phân nửa, cầm điện thoại lên nhìn thì thấy bên trên có thông báo nhắc nhở cuộc gọi nhỡ.

“Chậc.” Chắc chắn là con nhỏ câm không chờ nổi.

Cậu ta chọn một quán trà sữa ngay gần đây, rất gần, đi thang máy xuống tầng vài phút là đến. Bây giờ mới 6 giờ rưỡi, chơi thêm nửa tiếng nữa rồi ra ngoài chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Lục Tập đang định gọi cho cô bảo cô chờ một chút thì anh em phía đối diện bỗng kêu to một tiếng, cậu ta lập tức cúp điện thoại.

Nếu cô bắt máy, không cẩn thận sẽ để Khương Dư Miên nghe được âm thanh trò chơi.

Dù sao Khương Dư Miên cũng không nói được, cậu ta trực tiếp soạn tin nhắn chuẩn bị gửi qua. Lúc sắp nhấn nút gửi, Tôn Bân bỗng nhiên quay lại phòng: “Anh Tập, anh ra đây một lúc.”

Lục Tập quay đầu nhìn lại, cầm điện thoại đi ra ngoài: “Có việc gì không?”

Tôn Bân trực tiếp dẫn cậu ta ra ngoài ban công, chỉ vào đường phố dưới tầng: “Anh nhìn xem, hình như kia là Khương Dư Miên đúng không?”

Tiệm net ở tầng hai, đứng ở đây có thể nhìn thấy rõ tình hình nơi góc phố.

Quảng cáo



Report this ad

Hai ngày thi này Tôn Bân ngồi sau Khương Dư Miên, cậu ta nhớ rõ quần áo cô mặc, cặp sách cô đeo, khi ra ngoài hút thuốc, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra.

“Người bên cạnh cô ấy trông có hơi giống Thịnh Phỉ Phỉ.” Nói ra cũng trùng hợp, Thịnh Phỉ Phỉ cũng cùng phòng thi với bọn họ.

Thịnh Phỉ Phỉ có chấp niệm sâu đậm với Lục Tập, truyền này đã âm thầm lan truyền khắp trường.

Trong lòng Tôn Bân nảy lên một suy đoán lớn mật: “Anh Tập, không phải là Khương Dư Miên bị Thịnh Phỉ Phỉ chặn đường đó chứ?”

Dựa vào thị lực 5.0, Lục Tập nhận ra hai người nơi đầu đường: “Đậu má…”

Nhìn cảnh tượng kia thì đúng là có khả năng như vậy lắm!

“Tôi xuống dưới xem sao.” Lục Tập cất điện thoại, quẹo vào hàng hiên rồi chạy xuống tầng.

Trên đường phố, Khương Dư Miên không gọi được cho Lục Tập, đành phải gõ chữ trả lời câu hỏi của Thịnh Phỉ Phỉ: [Tôi và Lục Tập không có quan hệ gì cả.]

“Lừa ai không biết.” Thịnh Phỉ Phỉ không tin, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà đối diện, bên ngoài còn treo biển hiệu quán cà phê Internet ở tầng hai, cô nàng nhắc nhở: “Tôi biết Lục Tập đang ở tiệm net trên tầng, cậu đang đợi cậu ấy ở đây đúng không?”

Khương Dư Miên khó hiểu nhíu mày.

Lục Tập ở tầng trên? Tiệm net?

“Khương Dư Miên, Lục Tập là người tôi muốn theo đuổi.” Thịnh Phỉ Phỉ tới gần cô thêm một bước, hơi cúi người, hai tay vắt sau lưng, vênh mặt hất hàm cảnh cáo:

“Thức thời cách xa cậu ấy một chút!”

Âm thanh bén nhọn của Thịnh Phỉ Phỉ bỗng phóng đại, trong đầu Khương Dư Miên bỗng xuất hiện một ký ức, cô ôm đầu, bước lùi về phía sau theo bản năng.

Trái tim điên cuồng nhảy lên, vài giọng nói hỗn tạp văng vẳng bên tai, cô không nghe rõ Thịnh Phỉ Phỉ nói gì, chỉ nhìn thấy những hình ảnh hỗn loạn.

Năm lớp 10, ông nội và bố mẹ lần lượt qua đời, cô bé ăn nhờ ở đậu không bao giờ có thể lấy lại sức sống như ngày xưa.

Cô trở nên khiêm tốn, khuôn mặt thanh thuần kia lại gây ra mầm tai họa.

Trong trường có nam sinh tỏ tình với cô, sau khi cô từ chối, người nọ không chỉ không từ bỏ mà càng ngăn cản càng hăng hái. Cô một lòng chú tâm vào việc học, không có hứng thú với người hay chuyện khác, cứ cho rằng qua một khoảng thời gian là sẽ khôi phục sự tĩnh lặng, cho tới một ngày nọ, có một nữ sinh thân hình cao lớn dẫn người chặn cô trên đường, túm tóc cô, cảnh cáo cô cách xa người kia một chút.

Mấy ngày sau, cô vẫn luôn gặp phải mấy người đó, bọn họ nói những lời xúc phạm cô, thi thoảng lại động tay động chân.

Cô gái nhỏ không chịu đựng mà lựa chọn nói với giáo viên.

Sau khi biết được tình hình, giáo viên gọi mấy người kia tới văn phòng dạy dỗ một hồi, viết bản kiểm điểm các thứ nhưng cũng không giải quyết được gì.

Đám người kia ghi hận trong lòng, ngoài mặt thì tạm dừng một khoảng thời gian nhưng thật ra là đang âm thầm chờ đợi thời cơ.

Mùa đông năm ấy rất lạnh, cô gái nhỏ cô độc bị đẩy xuống đất, áo khoác bị kéo mạnh ra, chỉ còn quần áo đơn bạc chống đỡ với cơn gió lạnh.

“Gương mặt này xinh đẹp thật đấy, bảo sao khiến cậu ấy nhớ mãi không quên.”

“Ồ, xanh cả chân rồi kìa, xấu muốn chết.”

Áo khoác bị người ta ném vào thùng rác tanh tưởi, những người đó nhìn cô từ trên cao, có nụ cười lạnh, có ác ý, có trào phúng, có cả sự thỏa mãn khi xem chuyện bắt nạt người khác là thú vui.

Màn đêm buông xuống, cô gái nhỏ ôm cặp sách đã bị bẩn khập khiễng về nhà.

Bố mẹ ấm áp đang ngồi trước TV xem phim hoạt hình với con trai, không ai chú ý tới Khương Dư Miên ăn mặc đơn bạc lại còn bị thương.

Lần này cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ cậu, cũng bảo cảnh sát.

Đáng tiếc người bạo lực là trẻ vị thành niên, cuối cùng cảnh sát cũng chỉ giao trách nhiệm cho bố mẹ, tăng cường dạy dỗ.

Trong mắt nữ sinh cầm đầu tràn ngập vẻ chán ghét: “Không ngờ là một đứa cứng xương.”

Đại đa số những người bọn họ từng bắt nạt đều lựa chọn chịu đựng, không ngờ cô gái trông có vẻ yếu đuối mỏng manh lại là một kẻ khó chơi.

Sau khi mọi chuyện xảy ra, cô gái nhỏ dần dần bị cô lập.

Dần dần, cô trở thành học sinh “tốt” có tính cách quái gở trong miệng giáo viên và bạn học.

Chỉ có một số ít người biết rằng, trong thân hình yếu đuối kia là sự cứng cỏi, không chịu khuất phục trước bất kỳ thế lực xấu xa nào.

“Buzz buzz…”

Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, kéo người đang đắm chìm trong hồi ức trở về thực tại.

Khương Dư Miên nhấn vào nút nghe, điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Quay đầu lại, anh đang ở sau lưng em.”

Cô xoay người, hai ánh mắt giao nhau trong làn gió lạnh, vào khoảnh khắc ấy, con thuyền đang lênh đênh trên mặt biển cuối cùng cũng cập bến.

Cuộc gọi vẫn tiếp tục, Lục Yến Thần bước tới trước mặt cô: “Sao lại thế này?”

Anh nhìn Khương Dư Miên, nhưng lpp lại có hơi hoảng loạn lúng túng: “Anh, anh Lục…”

Môi răng khẽ run, Khương Dư Miên cố gắng tới bên cạnh Lục Yến Thần, gõ một hàng chữ: [Cậu ta cảnh cáo em cách xa Lục Tập một chút.]

Lục Yến Thần đảo mắt qua, cho dù Thịnh Phỉ Phỉ không nhìn thấy nội dung trên điện thoại cũng biết Khương Dư Miên đang mách lẻo. Thịnh Phỉ Phỉ vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn bây giờ lại biến thành em gái nhà bên trong chớp mắt: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Yến Thần, cô nàng không dám nói dối lấy một câu: “Em chỉ muốn hỏi xem quan hệ giữa cậu ta và Lục Tập là gì, không có gì cả đâu, ha ha ha, bây giờ bọn em đi ngay đây.”

Người đàn ông vươn tay, mắt nhìn thẳng: “Thịnh Phỉ Phỉ, xin lỗi em ấy.”

“Khương Dư Miên, tôi xin lỗi.” Thịnh Phỉ Phỉ gần như xin lỗi không chút do dự, kéo hai chị em tới giúp đỡ rời đi.

Hai tùy tùng ngơ ngác: “Chị Phỉ Phỉ, thế này là sao?”

“Suỵt.” Bố cô nàng đã dặn dò, gây rắc rối gì bên ngoài cũng không sao, chỉ cần không chọc đến Lục Yến Thần là được.

Thịnh Phỉ Phỉ dẫn chị em đi về phía tòa nhà đối diện, một bóng người bỗng lao ra ngoài.

Lục Tập bỗng dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm lpp: “Đúng là cậu thật.”

Gặp được người thương nơi chỗ rẽ, Thịnh Phỉ Phỉ mở to mắt nhìn.

Lục Tập hỏi: “Khương Dư Miên đâu?”

Thịnh Phỉ Phỉ trả lời theo bản năng: “Ở đằng kia, đi cùng với anh trai cậu rồi.”

Nhìn theo hướng ngón tay, Khương Dư Miên vừa bước lên xe.

Lục Tập lập tức nhíu mày: “Sao lại thế này?”

Thịnh Phỉ Phỉ giải thích qua những gì vừa xảy ra: “Tớ chỉ muốn hỏi xem quan hệ giữa cậu ta và cậu là gì thôi.”

Lục Tập lập tức nổi nóng: “Cậu bị điên à, bắt một con nhỏ câm nói chuyện?”

Thịnh Phỉ Phỉ bị quát tới ngây người: “Cậu, cậu mắng tớ.”

Cãi nhau ầm ĩ vô số lần, đây là lần đầu tiên cô nàng thấy Lục Tập tức giận như vậy.

Lục Tập khó chịu thở hắt một hơi, xoay người rời đi.

Hai tùy tùng ở lại dỗ Thịnh Phỉ Phỉ một lúc lâu: “Chị Phỉ Phỉ, chúng ta còn đi dạo phố nữa không?”

“Đi chứ.” Cơn giận của Thịnh Phỉ Phỉ tới nhanh mà đi cũng nhanh, gần như đã quên chuyện Lục Tập nổi giận với mình: “Sắp tới sinh nhật Lục Tập rồi, chị phải nghĩ xem nên tặng quà gì mới được.”

Sinh nhật của Lục Tập?

Tùy tùng nhỏ tận tâm tận lực mở sổ tay ra nhìn, còn chưa tới một tháng nữa là đến sinh nhật Lục Tập rồi sao?

Trên xe, Khương Dư Miên ôm chặt hai vai, bả vai khẽ run.

“Em lạnh lắm sao?” Lục Yến Thần bảo tài xế tăng nhiệt độ điều hòa lên, nhưng lại phát hiện cô vẫn giữ nguyên động tác kia.

Khương Dư Miên lắc đầu.

Hành vi của Thịnh Phỉ Phỉ không dọa đến Khương Dư Miên, nó chỉ gợi lại hồi ức gian nan kia, khiến tinh thần đang yếu ớt của cô càng thêm suy sụp.

“Em đã ăn cơm tối chưa?”

Cô xoa xoa bụng, hình như không còn cảm nhận được cơn đói nữa.

Cô không muốn tới nhà hàng, Lục Yến Thần bảo tài xế vào quán ăn mua chút bánh mì và sữa bò rồi mang lên xe.

Nhận thấy cô không ổn, Lục Yến Thần đưa cô tới phòng khám tâm lý trước.

Bác sĩ Kỳ đưa một ly nước ấm, hai người ngồi trong căn phòng ấm áp gần một tiếng đồng hồ.

Bác sĩ Kỳ bị bắt tăng ca mang theo sổ ghi chép tới tìm Lục Yến Thần: “Cậu có biết cô bé từng bị bạo lực học đường không?”

Người đàn ông dập thuốc lá: “Biết một chút.”

Bác sĩ Kỳ lắc đầu thở dài: “Thật ra cô bé là một cô bé kiên cường, đáng tiếc…”

Lục Yến Thần thưởng thức chiếc bật lửa màu bạc, nói tiếp những lời đang dang dở của anh ta: “Đáng tiếc em ấy thân cô thế cô, không thể ngăn cản ác ý của người khác.”

Cô không tìm phiền phức, phiền phức cũng sẽ quấn lấy cô, nhưng cô vô cùng dũng cảm, chưa bao giờ cúi đầu trước những người đó.

Bác sĩ Kỳ nói: “Nút thắt khó mở, lúc nào đó cậu hỏi cô bé xem, có lẽ cô bé sẽ nói với cậu.”

Lục Yến Thần nhướng mày, đôi môi mỏng nhếch thành nụ cười: “Tôi không phải là bác sĩ, không thể giúp bệnh nhân.”

Sự quan tâm ngoài mặt không thể gánh chịu những đau đớn một người đã gặp phải trong quá khứ, sự quan tâm của anh với Khương Dư Miên chỉ dừng tại đây.

8 giờ tối, bọn họ rời khỏi phòng tư vấn, Lục Yến Thần nâng cổ tay nhìn giờ: “Công ty còn có việc, anh bảo tài xế đưa em về nhà họ Lục.”

Khương Dư Miên liên tục lắc đầu, thử vươn tay định kéo ống tay áo của anh.

Lục Yến Thần nhìn ra hành vi của cô, hỏi: “Muốn đi cùng anh?”

Cô gái nhỏ khẽ gật đầu.

Lục Yến Thần trầm ngâm một thoáng: “Vậy thì đi thôi.”

Nhiệt độ ban đêm càng thấp, hai tiếng ho khan bật khỏi cổ họng của Lục Yến Thần.

Thấy sắc mặt của anh không tốt cho lắm, Khương Dư Miên vội vàng gõ chữ: [Anh bị ốm ạ?]

Trên mặt anh lộ nụ cười nhẹ: “Bị cảm nhẹ.”

Khương Dư Miên như lâm đại địch, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: [Phải uống thuốc.]

Thấy dáng vẻ này của cô, ngón tay Lục Yến Thần khẽ nhúc nhích, suýt nữa lại nâng lên. Anh khắc chế bản thân, ôn hòa đáp lại: “Uống rồi.”

Buổi tối có rất ít người tăng ca, khi Khương Dư Miên tới cũng không gặp được mấy người, bảo vệ ngoài cửa, dì lao công dọn vệ sinh, còn có trợ lý Diêu vẫn luôn chờ Lục Yến Thần.

Trợ lý Diêu thường đi theo Lục Yến Thần xử lý công việc, từng gặp Khương Dư Miên, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lục Yến Thần dẫn người khác cùng tới công ty.

Đi theo Lục Yến Thần nhiều năm, trợ lý Diêu rất có chừng mực, không hỏi nhiều.

Lục Yến Thần nhìn Khương Dư Miên: “Em có thể vào phòng nghỉ.”

Cô lắc đầu tỏ vẻ không muốn.

Lục Yến Thần không hề ngạc nhiên, thong dong chỉ vào chiếc bàn sạch sẽ phía đối diện: “Nếu em muốn ở lại đây thì có thể qua bên kia ngồi.”

Khương Dư Miên ngoan ngoãn qua đó ngồi, lấy bài tập về nhà ra.

Lục Yến Thần ngồi trước bàn làm việc, mở báo cáo trợ lý Diêu đưa tới.

Không lâu sau, Khương Dư Miên lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chăm chú một lúc lâu.

“Khụ.” Trong văn phòng yên tĩnh, một tiếng ho khan vang lên, Khương Dư Miên vội vàng đứng dậy, đi tới máy lọc nước rót một ly nước mang qua.

Khóe mắt liếc thấy một bàn tay và ly nước, trong mắt người đàn ông hiện lên một chút kinh ngạc, anh lên tiếng trấn an với giọng nói hơi khàn khàn: “Không sao, em đừng lo lắng.”

Sau đó, hai người tiếp tục làm “việc” của mình, gần như quên đi thời gian bên ngoài cửa sổ sát đất.

Xử lý xong tập tài liệu cuối cùng, Lục Yến Thần buông bút, ngẩng đầu lên nhìn, cô gái nhỏ đã dựa vào bàn mà ngủ.

Không biết cô mơ thấy cái gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Yết hầu có hơi ngứa, Lục Yến Thần chú ý tới bóng dáng gầy gò của cô gái nhỏ, cầm một tấm chăn mỏng trong phòng nghỉ ra.

Khương Dư Miên áp mặt lên cánh tay, tóc đuôi ngựa rũ xuống, để lộ cần cổ trắng đến phát sáng.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, chiếc chăn trùm lên từ gáy đến chân cô.

Lục Yến Thần đi vào phòng nghỉ gọi điện thoại: “Trợ lý Diêu, mua giúp tôi món đồ.”

Nửa tiếng sau, trợ lý Diêu xách một túi quà tinh xảo đi vào văn phòng.

Lục Yến Thần nắm tay ho nhẹ, mở túi quà ra, một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ được gấp ngay ngắn đập vào mắt, anh như thể nhìn thấy một thế giới tràn ngập tuyết trắng khác.

Mái hiên phủ đầy tuyết, cây cối chết khô đọng đầy băng.

Thiếu niên mười hai tuổi quỳ gối trên nền tuyết, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt đen không chút gợn sóng.

Gió lạnh thấu xương phả thẳng vào mặt, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên phủ một lớp sương mỏng.

Dưới mái hiên, một cô bé đáng yêu mặc áo bông cẩn thận đi vào nền tuyết, đôi boot được đính quả cầu nhung dẫm lên cành cây khô, để lại những dấu chân nhỏ xinh.

Tóc đuôi ngựa nghịch ngợm lắc lư theo từng bước chân, cô bé xoa xoa vành tai đỏ bừng, phát ra giọng nói mềm mại: “Anh ơi, ngoài này lạnh lắm.”

Giọng trẻ con non nớt, thiếu niên đang quỳ trên mặt đất lại không hề dao động.

Cô bé giật giật đôi môi mọng nước, lưu luyến gỡ khăn quàng trên cổ xuống, vụng về vòng lên cần cổ thon dài của thiếu niên.

Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ kia là màu sắc rực rỡ duy nhất trong trời đông giá rét tĩnh mịch.