Chương 6: Chúc mừng bạn đã mở khóa siêu cấp thần khí.
[Thất Giới Tiên Tôn gửi cho bạn Phong Linh Mộc Kiếm x1]
[Khoa Kỹ Đại Sư gửi cho bạn Thiết Bị Chiến Đấu Đa Năng MK021 (Versatile Multi-purpose Combat Armor MK021]
[Đi Bộ Trong Đêm gửi cho bạn Búp Bê x1]
Sau vài ngày, Phong Nhiên đã tiêu hết số tiền để dành suốt nửa năm của mình để mua cho Thất Giới Tiên Tôn thiết bị đọc sách với thẻ nhớ hơn 2000 truyện tiên hiệp. Còn với Khoa Kỹ Đại Sư thì đắt đỏ hơn nhiều: Những mười hai đĩa chơi game riêng biệt.
May mắn thay, đối với Đi Bộ Trong Đêm thì lại dễ dàng hơn nhiều, Phong Nhiên chỉ cần tới tiệm sách mua cho hắn vài ba bộ truyện nổi tiếng của phương Tây. Nhưng thu nhập cũng không nhiều, chỉ một con búp bê có vẻ kỳ quái.
Búp bê to cỡ lòng bàn tay, có vẻ đáng yêu đến lạ kỳ. Tuy nhiên đôi mắt đầy linh tính khiến hắn không khỏi rùng mình. Phong Nhiên nhìn lấy nó, lưỡng lự một hồi, quyết định để nó ở bên cạnh bàn đọc sách của mình. Hắn chép miệng và gửi tin nhắn đến Thiên Hồ Hiền Giả:
Phong Nhiên: Xin lỗi, nhưng tôi không biết lựa chọn kem dưỡng da như thế nào cả. Chắc dịp khác sẽ mua cho đại ca.
Thiên Hồ Hiền Giả: Không sao không sao, một lúc sau ta cần thử nghiệm vài thứ. Không biết Phong Nhiên tiểu ca có thể giúp đỡ chứ?
Phong Nhiên: Ừm? Nếu giúp được thì tôi sẽ cố.
Thiên Hồ Hiền Giả: Hì hì, vậy thì chờ một lúc nhé.
Không biết vì sao. Phong Nhiên cảm thấy cách nói chuyện của vị Phong Nhiên đại lão này hơi lạ. Nhưng thôi, bởi vì giờ hắn cần xem xét lấy hai vật phẩm do Thất Giới Tiên Quân và Khoa Kỹ Đại Sư gửi đến.
Trước hết, Phong Linh Mộc Kiếm là một thanh kiếm gỗ có vẻ mục nát. Nhưng không biết sao mỗi khi cầm lấy nó, Phong Nhiên cảm thấy đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn, thế giới cũng chậm hơn rất nhiều.
“Kỳ lạ…”
Nhìn lấy bóng một con ruồi chậm rãi bay ngang qua, Phong Nhiên lưỡng lự một hồi, hắn chợt lấy hết sức và vung lấy Phong Linh Mộc Kiếm.
Vụt!
Đột ngột, thanh kiếm chém đứt lấy con ruồi, khiến nó rơi xuống mặt đất. Tất cả quá trình diễn ra vô cùng chậm rãi. Nhưng Phong Nhiên thả kiếm xuống đất, hắn run rẩy ngồi xuống ghế, trên trán lấm tấm mồ hôi, đầu óc lại nhức nhối vô cùng.
Cùng lúc, tin nhắn của Thất Giới Tiên Quân gửi đến cho hắn.
Thất Giới Tiên Quân: Phong Linh Mộc Kiếm là được làm từ một loại Linh Mộc giúp con người ngưng thần, tiểu hữu sử dụng nó hằng ngày có thể giúp rèn luyện tinh thần. Không những thế, việc dùng Mộc Kiếm còn có thể tăng cường khả năng chiến đấu của tiểu hữu.
Phong Nhiên: Cảm tạ Tiên Quân! Lúc nào ta sẽ tìm cách báo đáo ân tình của ngài.
Thất Giới Tiên Quân: Khụ, người người đều là Phong Nhiên, không cần phải khách sáo như vậy.
Phong Nhiên mỉm cười, mặc dù Thất Giới Tiên Quân có vẻ không uy tín mấy. Thế nhưng đối phương ghi nhớ việc Phong Nhiên bị thiếu hụt điểm tinh thần, cũng dành thời gian lựa chọn ra Phong Linh Mộc Kiếm gửi cho hắn. Điều này khiến Phong Nhiên không khỏi cảm kích.
Sau đó, hắn cầm lấy khối lập phương do Khoa Kỹ Đại Sư gửi đến. Đó là một khối kim loại to bằng lòng bàn tay, cầm vào có vẻ không mấy nặng nề. Xung quanh khối kim loại, có những thứ giống như mạch năng lượng đang không ngừng chuyển động.
Bên trên còn có nhắn kèm một tờ giấy: Chỉ khi nguy cấp mới được sử dụng!
“Là thiết bị cứu hộ rồi.” Phong Nhiên xem xét một lúc, sau đó cho vào bên trong túi áo của mình. Nó nhỏ một cách ngạc nhiên. Hắn thở dài và dựa vào ghế, không thể tin tưởng những gì đã xảy ra với mình.
“Thực sự, đây không phải là một giấc mơ. Mình bị kéo vào một nhóm chat chỉ toàn là Phong Nhiên.”
Phong Nhiên lẩm bẩm, nhưng rồi, chợt một thông báo xuất hiện trước mắt hắn.
[Thiên Hồ Hiền Giả gửi cho bạn Hồ Ly Họa x1]
“Ừm?” Phong Nhiên nhận lấy nó, chỉ thấy đó là một cuộn giấy to lớn. Mở ra xem, bên trong chính là một bức tranh đẹp đến ngạt thở, tả về một con cáo lớn.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy con cáo với bộ lông trắng đẹp đẽ đến ngạt thở, và đôi mắt đầy nhân tính hóa của nó. Phong Nhiên bỗng cảm thấy tâm thần rung động đến lạ kỳ.
Cứ như thể con cáo trong tranh đang quyến rũ lấy hắn…
“Vớ vẩn! Mấy ngày qua mình học nhiều tới mức sinh ra ảo giác rồi!” Phong Nhiên ném tranh về phía giường, sau đó hắn nhắn tin riêng cho Thiên Hồ Hiền Giả, thắc mắc xem tại sao đối phương lại gửi thứ này cho mình.
Phong Nhiên: Ừm, đại ca tính thử nghiệm cái gì cơ?
Nhưng hai phút, rồi ba phút trôi qua… Thiên Hồ Hiền Giả vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ đáp lại. Phong Nhiên nhướng mày, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng rồi đột ngột, đối phương trả lời.
[Thiên Hồ Hiền Giả đã gửi một ảnh]
Trong ảnh chính là cả căn phòng của hắn, với Phong Nhiên đang ngồi quay lưng về phía người chụp ảnh. Điều ấy khiến Phong Nhiên giật mình, sau đó hắn run rẩy, trên trán chợt lấm tấm mồ hôi.
Má ơi, có quỷ rồi?
Từ khi nào mà bạn online qua mạng có thể có được ảnh của hắn? Chẳng lẽ thời đại công nghệ phát triển, việc bị hack vào camera xuyên thời không cũng có thể xảy ra sao?
Thế nhưng đột ngột, Thiên Hồ Hiền Giả lại nhắn tin.
Thiên Hồ Hiền Giả: Sau lưng của ngươi.
Tin nhắn khiến Phong Nhiên rùng mình, sau đó hắn chậm rãi quay đầu lại, tay cũng nắm chặt lấy Phong Linh Mộc Kiếm, đề phòng xem có cái quái gì sẽ xảy ra hay không.
Sau lưng hắn, chính là một bóng người.
Vóc người thon thả, có chiều cao 1m75 tương xứng với Phong Nhiên. Mái tóc trắng dài tới hông, khuôn mặt tinh xảo, với đôi mắt giống hệt hắn, chỉ là giờ đây, nó có thêm vài phần ma mị, vài phần đùa bỡn. Khóe môi hồng đào khẽ cong lên một cách thú vị.
Nàng khoác một bộ trường bào, tay cầm lấy một chiếc ô dầu giấy. Trên đầu của nàng, hai chiếc tai cáo trắng như tuyết khẽ đung đưa như thể hiện sẽ thích thú của chủ nhân nó.
Đối phương mỉm cười ma mị, mắt khẽ híp lại, sau đó nàng mới cất tiếng. Thanh giọng vang lên đầy sự trêu đùa:
“Không nghĩ tới một phiên bản khác của ta lại tầm thường như vậy đấy.”
Nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ trước mắt khiến trái tim của Phong Nhiên như ngừng đập. Cả đời của hắn chưa từng nắm tay gái, nói gì đến việc có một người phụ nữ xinh đẹp ở trong phòng của mình như vậy chứ?
Thế là trong phút chốc, Phong Nhiên vung lấy Mộc Kiếm, chém thẳng vào nàng ta:
“Yêu nữ, mau đi c·hết!”
Nhưng đối phương đã kịp dùng một ngón tay chặn lại đường kiếm của Phong Nhiên. Nàng ta trừng trừng mắt ra, sau đó không nhịn được mà kêu lên:
“Ngươi điên rồi ư? Ta là Thiên Hồ Hiền Giả đây, cũng là Phong Nhiên đấy!”
“Cái rắm! Ngươi là đồ yêu nữ!”
Phong Nhiên nghiến răng và ấn kiếm xuống. Nhưng ngón tay của đối phương lại vững vàng như núi cao, khiến hắn không tài nào di chuyển thêm một li một tí nào nữa. Khung cảnh cứ như thể bị ngưng đọng lại.
Mỹ nữ ấy nhìn lấy Phong Nhiên, nàng ta thở dài, sau đó mới chép miệng và nói. Giọng điệu già dặn đến lạ kỳ:
“Người trẻ tuổi, tháng năm thay đổi, và rồi đời người cũng sẽ khác biệt. Ta cũng vậy…”
“Khác cái quần, thế này là đổi luôn một cái giới tính rồi còn gì?”
“Chậc, Phong Nhiên tiểu ca khó nói chuyện ghê nhỉ? Cùng là Phong Nhiên với nhau, ta thực sự cảm thấy thất vọng…”
Đối phương thở dài và nói, nàng ta chợt nghiêng người tới trước, sau đó dùng lấy đỉnh dù gõ nhẹ lên đầu của Phong Nhiên.
Ầm!
Hắn tức khắc ngã sầm xuống mặt đất, cảm giác giống như trời vừa sập xuống, đối phương chỉ gõ nhẹ một cái thôi mà lực lại lớn đến vô cùng. Mỹ nữ ấy khẽ chép miệng và lau lấy cán dù, sau đó nàng ngồi vắt chân lên giường, khóe miệng mỉm cười ma mị nhìn lấy Phong Nhiên.
Rồi, nàng nói:
“Thật xin lỗi, Phong Nhiên tiểu ca. Nhưng ta không phải là một Phong Nhiên cao to cường tráng, uy phong oai vũ như ngươi mong muốn.”
Nhưng rồi, nàng cúi đầu nhìn xuống Phong Nhiên, sau đó nở một nụ cười nhạt:
“Nguyễn Phong Nhiên, 1312 tuổi, là yêu tộc Thiên Hồ.”
“Đương nhiên, nếu lo lắng về vấn đề trùng tên, cứ tự nhiên gọi ta là Thiên Hồ Hiền Giả!”