Chương 3: Một đám người ăn mì khô
“Đó không phải là trọng điểm!” Phong Nhiên không kìm được mà đập bàn, nhưng sau đó hắn tức khắc ôm lấy bàn tay đã sưng đỏ lên, cắn răng nhắn vào trong group chat:
Phong Nhiên: Nào mọi người, tôi biết là nó nghe không ổn, nhưng đừng có để ý đến nó quá chứ?
Thiên Hồ Hiền Giả: Phong Nhiên tiểu ca nói thế, phải chăng ngươi vẫn đang ở Trái Đất ư?
Phong Nhiên: Chà, may mắn là thế.
Khoa Kỹ Đại Sư: Người anh em, ông có đồ ăn vặt gì không? Cứ chạm vào nó và tự nhẩm “Đính kèm vật phẩm”. Có gì tôi sẽ trả công sau!
Đi Bộ Trong Đêm: À, cho tôi nữa nhé.
Thiên Hồ Hiền Giả: Đừng có thiếu phần của ta!
Thất Giới Tiên Quân: Của bổn tiên nữa!
“Có cần phải thèm khát như vậy không cơ chứ?” Phong Nhiên đổ mồ hôi mà nói, nhưng cũng tốt, vì bọn họ đã không để tâm vào việc hắn trượt đại học nữa.
Vấn đề là, vì sao lại là đồ ăn vặt?
Nhìn sang thùng mì gói đặt ở bên cạnh, Phong Nhiên đưa tay chạm vào nó. Sau đó làm theo như lời của Phong Nhiên khác bảo. Khẽ nhủ thầm trong lòng “Đính kèm vật phẩm.”. Ngay lập tức, một thông báo hiện lên:
[Bạn có muốn đính kèm vật phẩm và gửi cho nhóm chat?]
[Có/ không]
“Chuyển dời đồ vật giữa các thế giới với nhau, đáng sợ.” Phong Nhiên không kìm được mà thốt lên kinh hãi. Rốt cuộc khoa học kỹ thuật của Phong Nhiên kia đã đạt đến một cấp độ nào để làm ra thiết bị như thế này cơ chứ?
Chỉ thấy một cánh cổng không gian chợt hiện ra với từng ánh sáng xanh đầy khoa huyễn. Nó nuốt chủng lấy thùng mì gói và nhanh chóng đóng lại. Rồi, một thông báo hiện lên trên nhóm chat.
[Phong Nhiên đã tải lên vật phẩm Mì Gói x12]
Khoa Kỹ Đại Sư: Này! Đừng có lấy nhiều quá, chìa cho mọi người nữa đấy. Mỗi bên lấy ba gói thôi.
[Khoa Kỹ Đại Sư đã tải xuống Mì Gói x3]
[Thất Giới Tiên Quân đã tải xuống Mì Gói x3]
[Thiên Hồ Hiền Giả đã tải xuống Mì Gói x3]
[Đi Bộ Trong Đêm đã tải xuống Mì Gói x3]
Kỳ lạ thật đấy, Phong Nhiên nhủ thầm. Nhưng ngay sau đó, Khoa Kỹ Đại Sư chợt nhắn thêm một tin nhắn:
Khoa Kỹ Đại Sư: Tôi sẽ bắt đầu cuộc gọi, ai có hứng thú thì vào nhé.
[Khoa Kỹ Đại Sư đã bắt đầu cuộc gọi có chia sẻ hình ảnh.]
Lần này thì Phong Nhiên đã quỳ xuống sàn nhà, hắn triệt để phục! Đại ca Phong Nhiên này sở hữu công nghệ đạt đến một tầm vĩ mô nào rồi cơ chứ? Không chỉ nhắn tin, gửi đồ mà còn có cả gọi điện xuyên thời không một cách dễ dàng!
Nhưng mà lúc này Phong Nhiên lại lưỡng lự, rốt cuộc hắn có nên gọi hay không?
“Có lẽ mình nên pha chế mì tôm cho bữa trưa đã.” Phong Nhiên thở dài, hắn bắt đầu làm theo cách thức nấu mì tôm mà mình thường làm. Không hẳn là nó ngon, nhưng hợp với khẩu vị của Phong Nhiên là đủ rồi.
Pha mì với nước sôi. Nhưng đừng bỏ gia vị gì cả, chờ một lúc lâu, sau đó chắt hết nước ra khỏi mì, trộn với gói gia vị và dầu, đồng thời bỏ thêm một vài thứ khác như xúc xích nếu muốn.
Làm xong, Phong Nhiên ngồi xuống bàn, sau đó hắn đặt phần ăn của mình. Khẽ hít một hơi thật sâu, Phong Nhiên quyết định sẽ tham gia cuộc gọi.
[Phong Nhiên đã tham gia cuộc gọi.]
…
Ở một thế giới nào đó, trên ngọn núi cao nhất của thế gian. Nơi ấy, có một tòa đạo quan, dưới mái hiên chính là bóng người tóc trắng mặc đạo bào.
Cúi xuống nhìn lấy gói mì vừa xuất hiện trên tay, bóng người tóc trắng không kìm được mà bật cười cảm thán:
“Xuyên không gian mà đến, công nghệ đáng nể thật.”
Chư Thiên Vạn Giới to lớn mênh mông, có vạn việc vạn sự nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn. Cho nên đối với mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, Phong Nhiên lại khá bình tĩnh. Mà không, có lẽ bây giờ phải gọi hắn là Thất Giới Tiên Quân mới đúng.
Tuế nguyệt trôi qua, thương hải tang điền. Thế gian không ai biết đến Phong Nhiên, lại sợ hãi trước cái danh Tiên Quân, để rồi đến bây giờ, chính cả chủ nhân cũng cái tên cũng suýt quên đi nó.
Tiên Quân chạm vào gói mì và bóc nó ra, nhưng hắn không bỏ gói gia vị vào vội. Chỉ khẽ dùng ngón trỏ gảy nhẹ, một làn nước ngưng tụ trên không trung, và mặc cho tuyết vẫn không ngừng rơi, nhiệt độ của nước cứ thế tăng lên đều đều.
Lại một cú hất tay, nước lập tức bay vào trong bát mì. Tiên Quân chờ đợi một lúc lâu, lại đổ nước ra, sau đó bỏ lấy từng gói gia vị và trộn đền. Ánh mắt nhìn lấy giao diện trước mắt, cũng chợt trầm ngâm một lúc rất lâu.
Suy lợi tính hại, đến bây giờ Tiên Quân vẫn không xác định được điều này là tốt hay xấu. Thế nhưng bởi một lý do không rõ nào đó, Tiên Quân giơ ngón tay ra, ấn vào có.
[Thất Giới Tiên Quân đã tham gia cuộc gọi]
…
Dưới bóng đêm, có một bóng người quỷ dị: Nó cao tới tận ba, bốn mét, thân thể chỉ độc một màu đen nhánh và gầy gò đến lạ kỳ, với đôi mắt trắng dã, nó liếc nhìn xung quanh một lúc. Cuối cùng, khung cảnh xung quanh thay đổi theo ý của chủ nhân không gian này.
Từ đen nhánh, không tồn tại bất kỳ tia sáng nào, trở thành một căn phòng nhỏ nhưng u ám.
Giờ đây, nó đang ở trong một căn nhà cũ kỹ của Anh vào những thập niên 90. Một chiếc bàn gỗ, mà thân hình của bóng người cũng thay đổi, trở thành thân hình của một người học sinh, với vóc dáng cao gầy, không có gì đặc biệt.
“Chỉ để đề phòng, tốt nhất hãy giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường.”
Hắn nói, nhưng trong lúc pha chế gói mì. Hắn chợt ngừng lại và nhìn lấy bát mì ráo nước, không kìm được mà chìm vào im lặng.
Thói quen pha chế mì này… Chưa hề thay đổi.
Liệu sẽ còn cách để giải thoát bản thân chứ? Hắn nhìn vào bát mì ráo nước, sau đó lặng lẽ lắc đầu và ấn vào nút đồng ý trên giao diện trước mắt.
[Đi Bộ Trong Đêm đã tham gia cuộc gọi]
…
Trên một cây cổ thụ, có bóng dáng của một con hồ ly chạy qua. Chợt nó ngừng lại, sau đó nhảy xuống gốc cây. Rất nhanh chóng, con hồ ly biến thành bóng dáng của một người, nó cầm gói mì trên tay, sau đó chậm rãi bóc nó ra và đưa mũi lên hít một ngụm.
“Là hương vị này… Giờ thì ta còn ngửi được cả c·hất b·ảo q·uản.”
Hồ ly cười khổ, có vẻ như xuyên việt vào một con hồ ly chẳng bao giờ là ý kiến hay cả. Nhưng nó cũng chẳng ngăn cản lấy dục vọng được ăn một cốc mỳ nóng hổi vào lúc này.
Chỉ thấy hồ ly lấy từ trong hư không ra một cái bát, nó đặt mì vào trong đó, rồi chợt đưa tay lên trên bầu trời, lấy chút ánh nắng ra để châm một ngụm lửa mà khiến nước phải sôi lên.
Xong xuôi, hồ ly hất tay, nước sôi tức khắc tiêu biến tức thì. Chỉ để lại phần xác mì, nó đem trộn với gói gia vị. Vừa trộn, hồ ly vừa ngâm nga một cách vui vẻ, rồi nó nhìn vào màn hình trước mắt và gật đầu.
[Thiên Hồ Hiền Giả đã gia nhập cuộc gọi.]
…
Đó là một không gian kỳ dị.
Vô số giao diện màu xanh lam nhạt bao phủ khắp cả nơi này, vô số dòng số liệu dị hình chảy ngược chảy xuôi. Ở giữa không gian ấy, có một căn phòng hẻo lánh, với những dây cáp phức tạp và tinh vi trải rộng ra.
m thanh trầm thấp, đầy tính ổn định vang lên từ máy móc, có một màn hình rộng hơn mười mét đang chiếu lại tình hình của cuộc gọi. Trên trần nhà, một viên hạch tâm màu lam rực rỡ đang trải rộng, chỉ có một sợi dây nhỏ kết nối nó với cả căn phòng. Thế nhưng, toàn bộ nguồn năng lượng cung cấp cho không gian này lại đến từ nó.
Mà cả nơi này, chỉ có duy nhất một sinh vật sống. Đối phương nhìn gói mì ráo nước trên tay, sau đó chợt bật cười.
Bởi vì cuộc gọi có trực tiếp hình ảnh, cho nên bây giờ, tất cả năm người đều thấy được bát mì trong tay bản thân ra sao.
Tất cả đều ráo nước. Một bát mì trụng sơ với nước sôi, sau đó đem ra trộn với gói gia vị. Không hẳn là ngon, nhưng nó vừa miệng với bản thân bọn họ.
“Ha ha ha…” Một tiếng cười vang lên, rồi không biết từ khi nào mà cả cuộc gọi đã tràn ngập một tiếng cười.
Có lẽ, nếu việc xuyên việt chưa từng xảy ra. Quỹ đạo cuộc đời của năm người sẽ giống như nhau, đều là một tên Phong Nhiên đi học, đi làm và sống một cuộc đời như một người bình thường.
Thế nhưng, bọn họ xuyên không đến thế giới khác, sống một cuộc đời dài đằng đặc, cuối cùng dần dần chấp nhận với một thân phận mới.
Những điều gian nan giống như bão cát ập đến, từ từ rửa trôi từng đường nét vốn có trên thân thể của bọn họ. Đến lúc nào đó, đám người này không còn nhận ra chính bản thân mình nữa.
Vậy mà ngày hôm nay, cả đám người nhìn “Bản thân” mình qua cuộc gọi. Thấy rõ năm bát mì khô, bọn họ như tìm lại được một mảnh ghép nhỏ nhoi trong sâu thẳm ký ức của bản thân.
Phải rồi, vào một khoảnh khắc nào đó, bọn họ đã từng giống nhau.
Đều chỉ từng là một tên Phong Nhiên mà thôi.
…
Phong Nhiên nhìn qua cuộc gọi, hắn chợt cảm thấy khó hiểu. Không hiểu vì sao mọi người đều cười, tuy nhiên khi nhìn thấy những bát mì ráo nước. Không kìm lòng được, Phong Nhiên dở khóc dở cười mà bắt đầu bữa ăn của mình.
Các vị đại nhân vật đây, thực sự là Phong Nhiên rồi…