Chương 312:
Trái ngược với sự nóng giận của Lucius Malfoy, con trai Draco của ông ta lại bình tĩnh đến đáng sợ. Không biết từ bao giờ Draco đã khác biệt hoàn toàn với đứa con trong ký ức của ông ta. Cậu ta có sự phát triển vượt bậc kể từ khi đi theo Thomas Walker. Nhưng với Lucius thì đây không phải là sự phát triển mà ông ta mong muốn.
Draco ngồi đó, im lặng một hồi. Vẻ mặt của cậu ta nói cho cha mình biết con trai mình đang cân nhắc rất nhiều về những gì mà cậu ta chuẩn bị nói.
“Cha, con chỉ biết đến sự vĩ đại của Voldemort – người mà cha và rất nhiều người khác tôn sùng là Chúa tể Hắc ám qua nhưng lời kể. Với con mà nói đó không gì hơn là những câu chuyện cổ tích. Con đã từng sùng bái, ngưỡng mộ ông ta như thần linh. Nhưng với những gì mà con đã tự thân chứng kiến, con không cho rằng Voldemort có thể so sánh với ngài ấy.”
Sắc mặt của Lucius Malfoy biến đổi. Ông ta nhận ra sự thay đổi trong thái độ của con trai mình với Voldemort. Draco đang gọi thẳng tên của Chúa tể Hắc ám. Nếu là trước đây, hành động này sẽ bị nó coi là đại bất kính.
Trong khi Lucius suy nghĩ lung tung, cố gắng phân tích đủ thứ thì con trai của ông ta lại dường như bình thản hơn rất nhiều. Thomas thực sự đã ảnh hưởng rất nhiều với Draco, cậu ta thậm chí còn dần học theo cách xử của “chủ nhân” mình.
“Con không biết cha và những người khác đã trải qua những gì khi đi theo Voldemort. Nhưng con dám chắc là cha chưa bao giờ thấy những kẻ mà chúng ta vẫn gọi là “muggle” những kẻ mà chúng ta vẫn tin rằng chỉ là một con kiến hôi mà chúng ta chỉ cần vung nhẹ đũa phép là có thể xóa sổ hàng loạt, lại có thể coi thường ma thuật. Cha đã chứng kiến 1 đám người thường, chỉ cần hô vang khẩu hiệu, thành kính hiến dâng tính mạng mình và rồi chúng trở lên “không thể x·âm p·hạm”?
Cha biết chỉ cách đây vài phút con đã chứng kiến gì không? Cái đám muggle mà chúng ta coi thường đó, chúng ca vang tên của chủ nhân rồi lao vào chiến trường và rồi phép thuật mà chúng ta luôn tự hào chẳng khác gì những trò hề đầy màu sắc. Những ngọn lửa khổng lồ bùng lên để rồi chẳng thể đốt nổi lấy một góc áo. Những lời nguyền đủ màu sắc lóe lên để rồi tan biến như những đóa pháo hoa…
Chỉ cần ca vang tên của chủ nhân chúng, hào quang màu cam nở rộ và rồi chúng bay v·út qua chiến trường như những con phượng hoàng đang lực cháy. Lưỡi kiếm của chúng chém nát khiên phép thuật và t·hiêu r·ụi những kẻ cản đường…”
Draco cười lớn. Giọng cười đầy mỉa mai và đau khổ giống như cả thế giới xung quanh đang sụp đổ.
“Cha biết không, con đã từng rất bất mãn khi người đó đánh đồng phù thủy và người thường. Dù cho con tuyên thệ trung thành nhưng con vẫn không hề tin vào lý tưởng của người đó. Làm sao mà đám muggle lại có thể so sánh với những phù thủy phi thường như chúng ta cho được. Thứ duy nhất khiến con trung thành là những lợi ích khổng lồ mang lại cho gia tộc Malfoy.
Nhưng càng tiếp xúc, con càng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của của người đó. Từ những phép thuật không tưởng đến những quyền năng mà con không tin rằng phép thuật có thể đạt được.
Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy đám muggle điên cuồng tàn sát các phù thủy thì… con tin. Con tin rằng tất cả đều bình đẳng, dù muggle hay phù thủy thuần huyết, hay kể cả đám người sói và yêu tinh. Tất cả đều bình đẳng… bình đẳng dưới sức mạnh của ngài!”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Lucius. Ông ta hiểu rằng không phải Draco đang sai lầm. Kẻ sai lầm ở đây là chính ông ta. Ông ta đã đẩy con trai mình tới một kẻ có hào quang quá lớn và giờ đây nó đã nuốt trọn cậu ta. Đứa con trai trước đây sẽ không bao giờ trở lại.
Nhưng mọi thứ đều có 2 mặt, sự điên cuồng của Draco có lẽ lại là một cơ hội lớn với cả gia tộc Malfoy. Lucius ngồi im lặng, đôi mày cau chặt. Hiển nhiên là ông ta đang có một vài suy nghĩ đầy khó khăn.
“Đi theo ta.” – Lucius đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai của Draco – “Có vài việc con cũng nên biết rồi.”
Trước khi Draco kịp phản ứng, Lucius đã mang cậu ta biến mất.
Khi Draco kịp hoàn hồn, cậu ta nhận ra mình đang đứng trước một khối kiến trúc cổ khổng lồ, vô cùng quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Quen thuộc vì đây là nơi mà bất cứ người nào của gia tộc Malfoy cũng biết rõ, nhưng cũng xa lạ vì nơi này chẳng mấy khi được dùng tới – lăng mộ của gia tộc.
“Đi theo ta!” – Lucius ra lệnh rồi dẫn đầu tiến lên trước. Ông ta rút chiếc đũa phép của mình ra từ trong cây gậy chống, gõ nhẹ nó lên cánh cửa đang đóng chặt trước mặt. Cánh cửa lặng nề run nhẹ rồi từ từ mở ra. Từng mảng bụi rơi xuống. Bên trong hầm mộ không hề tối tăm như khung cảnh xung quanh, trái lại, nó sáng choang nhờ những ngọn đèn ma thuật đang sáng rực, cũng không hề có bất cứ bụi bặm hay rêu mốc nào bên trong.
Cánh cửa lăng mộ đóng lại ngay sau khi hai cha con Lucius bước qua nó, từng mảng bụi vừa rơi xuống cũng bay ngược trở lại. Khung cảnh lại trở lên vắng lặng như từng có gì xảy ra.
Hai cha con đi tới nửa chừng của hầm mộ, Lucius đưa đũa phép gõ nhẹ lên một khoảng tường đá không có gì đáng chú ý. Một cánh cửa xuất hiện.
Draco giật mình, cậu ta đã tới lần nhưng không hề biết rằng còn một cửa ngầm ở đây.
“Nơi này được xây dựng từ hơn 800 năm trước.” – Lucius giải thích – “Khi mà cuộc chiến của chúng ta với đám người Giáo hội đang ở đỉnh điểm.”
“Giáo hội?” – Draco hỏi lại, cậu ta khá là bất ngờ khi nghe danh từ này – “Ý cha là Giáo hội Công giáo Rôma?”
Lucius nhẹ gật đầu, nói tiếp:
“Nơi này được xây dựng lúc đó như là phòng an toàn cho các thành viên nhỏ tuổi không có khả năng tự vệ trong gia tộc. Đồng thời cũng là nơi chú ẩn cuối cùng trong trường hợp chúng ta thua trận.”
“Thua trận?” – Draco thốt lên, nhưng ngay lập tức khựng lại, dường như đã đoán ra gì đó.
Lucius không trả lời, ông chỉ vào một cái chậu ở cuối hành lang.
Draco nhận ra đó là gì, bước tới, úp mặt vào dòng nước. Hàng loạt hình ảnh chạy nhanh qua tâm trí.
“Đây là?” – Draco vẫn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra trong quá khứ. Những gì vừa thấy khác xa với những gì cậu ta được biết về cuộc chiến giữa phù thủy và muggle.
Lucius đi tới cạnh con trai, hỏi:
“Không ngờ được tới à? Là chúng ta mới là những kẻ thua cuộc trong trận chiến?”
Draco thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau một hồi, cậu hỏi ngược lại:
“Nếu vậy thì Đạo luật Quốc tế về Bí mật thực chất là bản hiệp ước của phe thua trận? Và cái gọi là sự ưu việt của phù thủy thực chất chỉ là trò cười? Chúng ta, những kẻ luôn tự coi mình là thượng đẳng thực ra chỉ là lũ thua trận thấp kém?”
Lucius lắc đầu, đáp:
“Không phải. Nó chỉ là một sự thỏa hiệp để không làm gia tăng thiệt hại vào thời điểm đó. Thực tế là kể từ cuộc Thập tự chinh đầu tiên tới khi Đạo luật xuất hiện, cuộc chiến đã kéo dài hơn 500 năm. Cả hai phe đã quá mệt mỏi với các cuộc chiến tưởng như không có hồi kết.
Chúng ta không thể làm gì được đám người của Giáo hội, nhưng nếu chúng ta muốn bỏ chạy, chúng cũng chẳng thể làm gì. Chưa kể tới việc Giáo hội cũng phải lo lắng tới an toàn của những người xung quanh, vì thời điểm đó thù hận giữa 2 bên là quá lớn, không ít người vô tội đã bị liên lụy. Nếu như cả hai bên không có những động thái nhất định, c·hiến t·ranh toàn diện sẽ bùng nổ và thiệt hại lúc đó sẽ là không thể đong đếm.
Để đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, lãnh đạo bấy giờ của hai bên đã gặp mặt và các thỏa thuận đã được đặt ra. Phe phù thủy chúng ta lúc đó đang là phe yếu thế nên trên mặt ngoài phải lui vào bóng tối và rút lui khỏi một số địa điểm mà Giáo hội coi là đất thánh.
Dĩ nhiên đó cũng chỉ là trên bề nổi. Vì con có thể thấy ở Châu Á và Châu Phi, nơi Giáo hội không có thế lực quá lớn thì các phù thủy ở đó vẫn hoạt động tương đối công khai. Chỉ có điều đám người đó lại có quan điểm không thích tiếp xúc với muggle, chúng cho rằng việc tiếp xúc với muggle chỉ ảnh hưởng xấu tới chúng nên khi cái Đạo luật xuất hiện chúng tham gia một cách hoàn toàn tự nguyện. Và đến hiện tại thì hoàn toàn biến mất khỏi mắt của muggle.”
“Hừ!” Lucius hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt – “Nếu không phải vì chúng từ chối tham gia vào cuộc chiến với Giáo hội thì làm sao chúng ta lại rơi vào thế yếu phải thỏa hiệp được.”
Draco cau mày, sự thật này đã lý giải cho nhiều mâu thuẫn trong lòng của cậu ta. Cũng lý giải cho việc tại sao mối quan hệ giữa giới phép thuật Châu Âu lại không tốt lắm với 2 châu lục Á và Phi. Nhưng cái mà cậu ta hiện chú ý lại không phải vấn đề này.
“Đám kỵ sĩ và thợ săn phù thủy đó, chúng cũng sở hữu sức mạnh khác thường và hầu như không bị ảnh hưởng bởi phép thuật?” – Draco hỏi – “Chúng là gì? Tại sao chúng cũng sở hữu sức mạnh đó?”