Cedric, Fred và George mất hơn 1 tiếng đồng hồ để leo lên tới đỉnh núi.
Dù đã biết trước nhưng cả 3 vẫn sững sờ bởi lần đầu giáp mặt với miệng núi lửa. Hồ dung nham sôi sục bên dưới cùng với mùi lưu huỳnh gay mũi tràn ngập khắp nơi khiến đầu óc choáng váng. Tất cả báo hiệu rằng ngọn núi này có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Fred nhìn quanh, hỏi:
“Lối thoát ở đâu? Cả Thomas nữa?”
Cedric lâm vào trầm tư, sau 1 hồi, anh nói:
“Có lẽ cần tất cả mọi người có mặt cánh cổng mới có thể mở ra. Trước khi rời đi Draco và Ron có nhấn mạnh là không được bỏ lại bất kỳ người nào. Anh nghĩ đó là 1 lời nhắc nhở.”
Fred và George nhìn nhau và gật đầu chấp nhận. Họ không nghĩ ra được thứ gì hợp lí hơn trong trường hợp này.
3 người nghỉ ngơi đôi chút và bắt đầu thả dây kéo những người còn lại lên.
Ở bên dưới, những người còn lại nhờ vào sự trợ giúp của những chiếc dây mà đã có thể leo lên đỉnh núi an toàn. Harry là một trong số 3 người cuối cùng lên núi. Họ là thuộc về những người khỏe mạnh đã ở lại cuối cùng để hỗ trợ những người khác.
Sau khi cột chặt thân mình vào dây, Harry ra hiệu cho hai anh em sinh đôi bắt đầu kéo mình lên núi.
Hành trình lên núi nhẹ nhàng hơn nhờ sự trợ giúp của những người đi trước. Harry cảm giác được nếu không có sợi dây mình cũng có thể leo lên được đỉnh.
“Xoẹt!” – Một tiếng xé rách rất nhỏ vang lên.
Harry sững lại và cuống quýt bám vào một hòn đá nhỏ nhô ra gần đó.
Harry vừa thở phào 1 hơi nhẹ nhõm thì… “rắc”… hòn đá mà cậu vừa bám vào vỡ nát.
Harr chỉ kịp hét lên 1 tiếng và rơi thẳng xuống phía dưới.
Tất cả những người xung quanh cũng chỉ kịp hét lên trong hoảng sợ. Không có đũa phép trong tay họ chẳng thể giúp được bất kỳ thứ gì.
***
Thomas xuất hiện ở biệt thự chính với 1 bộ dáng rách rưới. Bộ đồ cậu ta đang mặc hiện tại đã te tua hơn quần áo ăn mày. Trên đó từng vệt máu khô chưa được làm sạch.
Dưới lớp đồ rách lộ ra vô số vết thương sâu hoắm, nhiều chỗ trúng độc đã thâm tím và lan ra rộng bằng cả bàn tay.
Con gia tinh Jack xuất hiện. Nó vội vàng lao tới, dịu Thomas đứng dậy và đưa cậu ta vào 1 căn phòng chứa đầy những bồn thủy tinh chứa chất lỏng phát ra ánh sáng màu lục.
Đây là căn phòng được Thomas thiết kế để làm nơi hồi phục thể chất. Những chất lỏng đang phát ra ánh sáng màu lục kia là 1 loại dung dịch chứa đầy năng lượng sinh mệnh. Chúng đã được điều chỉnh để có thể trở thành loại thuốc chiều trị cơ thể tốt nhất.
Thomas đưa tay lấy xuống 1 loạt thuốc giải độc đổ vào miệng 1 cách vội vã. Cậu ta vừa phải tháo chạy sau cuộc tấn công của hơn 50 con bọ cạp khổng lồ có kích thước cá thể to như xe tải 30 tấn.
Đám quái vật đó tuy không giết chết Thomas nhưng khiến cho hành trình của cậu ta phải kết thúc sớm.
Sau khi thuốc giải độc phát huy tác dụng, Thomas cởi bỏ bộ quần áo rách nát, làm sạch cơ thể bằng bùa chú rồi ngâm mình vào 1 bồn thủy tinh tràn ngập chất lỏng.
***
Harry đầu óc trống rỗng. Cậu rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Bên tai Harry đột ngột vang lên lời của Thomas đã nói cách đây 1 tuần: “Phép thuật thật sự chỉ cần các bạn có 1 sự tập trung mãnh liệt về kết quả của phép thuật đó mà thôi.”
Khi mà tất cả các học sinh còn đang sợ hãi, Harry đột nghiên lơ lửng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống 1 mỏm đá lớn 1 cách bình an vô sự.
Harry ngơ ngác nhìn quanh, cậu nhận ra mình vừa mới thực hiện 1 phép thuật mà không cần đến bất cứ thứ gì phụ trợ.
“Harry! Cậu có sao không?” – Tiếng Hermione từ trên đỉnh núi vọng xuống.
Harry bừng tỉnh, cậu hét lớn:
“Mình không sao! Có vẻ như… mình mới trải qua 1 cái gì đó khá… kỳ quái.”
Câu trả lời của Harry khiến cho những người phía trên bình tĩnh trở lại. Họ nhanh chóng thả dây xuống đón Harry. Và lần này thì tận 2 chiếc.
Sau sự cố vừa rồi, Harry thành công leo lên đỉnh núi. Tại đây, cậu ta lần đầu được chứng kiến tận mắt 1 ngọn núi lửa đang hoạt động. Thật đẹp đẽ nhưng cũng thật đáng sợ.
Khi mà các học sinh bắt đầu tìm kiếm đường ra, một hình ảnh đã xuất hiện giữa miệng núi.
Ảo ảnh của Thomas xuất hiện. Cậu ta khoác đồng phục của Hogwarts, nở 1 nụ cười thân thiện với tất cả, nói:
“Xin chào. Tôi rất vui mừng vì các bạn đều đã tới nơi đây 1 cách an toàn. Có vẻ như các bạn đã nghe được 1 vài lời gợi ý của Ron và Draco và đã thực hiện chúng rất tốt.
Qua 7 ngày vừa rồi, các bạn đã học được không chỉ các sinh tồn khi không có sự trợ giúp của những công cụ phép thuật tiện ích. Các bạn còn học được sự đoàn kết và hợp tác đoàn đội.
Bất ngờ lớn nhất với tôi là ngay chỉ vừa rồi, Harry đã cho các bạn thấy sự khả thi về việc thực hiện phép thuật mà không cần đến đũa phép hay những công cụ khác. Hãy chia sẻ khoảnh khắc đó, chia sẻ cảm nhận của cậu với mọi người. Đó sẽ là 1 kinh nghiệm vô cùng quý báu để mọi người bước qua 1 cấp độ hoàn toàn mới.
Cuối cùng, để tưởng thưởng cho các bạn vì đã vượt chỉ tiêu mà tôi đặt ra, tôi sẽ gợi ý cho các bạn về lối ra.
Nó ở đây, rất gần các bạn. Để mở ra nó, các bạn sẽ cần sự sắc sảo và tinh tế để quan sát và cảm nhận, cần trí tuệ, tri thức và sự sáng suốt để phân tích tình hình, cần 1 sự chân thành để thuyết phục người khác và cuối cùng: cần 1 sự dũng cảm vô song để vượt qua trở ngại khó khăn nhất.
Chúc may mắn, các bạn của tôi!”
Dứt lời, ảo ảnh của Thomas tan biến.
***
Trong căn phòng hồi phục, Thomas mở choàng mắt. Cho gọi con gia tinh tới và an bài cho nó chuẩn bị chào đón những học sinh sắp trở về. Thomas tin rằng họ sẽ không cần quá nhiều thời gian.
Sau khi con gia tinh rời đi, Thomas tiếp tục ngâm mình trong bồn thuốc. Cậu ta cần có nhiều thời gian để khôi phục thương thế của mình. Đám quái vật cải tạo ở sa mạc đã để lại cho Tưởng Quốc những vết thương chẳng hề nhẹ.
***
Albania, trong 1 khu rừng u ám, mục nát và tăm tối. Peter Pettigrew chui rúc trong 1 hốc cây mục.
Ánh trăng rằm mờ ảo xuyên qua từng kẽ lá cũng chẳng thể khiến cho khu rừng này trở lên xinh đẹp. Trái lại, nó chỉ tăng thêm sự âm trầm của nó.
Đã hơn 1 tuần kể từ khi Peter đặt chân tới nơi này với với mục đích tìm kiếm và hồi sinh Chúa tể Hắc ám. Hơn ai hết, hắn hiểu rằng Voldemort là cứu cánh duy nhất lúc này.
Sau cái đêm ở Hogwarts, Peter đã đánh mất tất cả: cuộc sống an toàn, danh tiếng giả tạo… Hắn giờ đây thực sự là 1 con chuột bị người người đuổi đánh dù hiểu theo bất cứ nghĩa nào.
Cố gắng gặm nhấm chút thức ăn vừa kiếm được, Peter chui ra khỏi hốc cây và lê cái thân thể nhỏ quắt của hắn qua những bụi rậm. Mấy ngày gần đây Peter luôn có 1 cảm giác bất an thường chực. Hắn luôn cảm thấy dường như có 1 đôi mắt vô hình nào đó đang rình rập bản thân.
Một tiếng sói tru vang lên ở một nơi nào đó khiến cho Peter run lên bần bật. Hắn lập tức co rút người, biến thành 1 con chuột và chui tọt dưới 1 cái gốc cây đổ gần đó. Cái dáng vẻ thảm hại của hắn khiến cho bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng ra đó là 1 gã phù thủy giết người không ghê tay.
Peter đưa cặp mắt chuột của hắn nhìn ngó khắp nơi. Mấy ngày nay trong khu rừng này cũng không hề yên ổn. Đám sói đói từ đâu mò tới nhiều 1 cách quái đản và chúng đang điên cuồng quần đảo khắp nơi. Thật may mắn là hắn chỉ là 1 con chuột, đám chó sói đó sẽ chẳng hề để tâm tới hắn.
Peter lẳng lặng núp kín trong gốc cây. Hắn quyết định ngủ qua đêm và tìm kiếm vào sáng hôm sau, khi mà lũ sói an tĩnh hơn.
Peter chỉ không biết rằng, trong số những con sói đang quần đảo kia, không ít con đang dùng đôi mắt lạnh lẽo của chúng nhìn chằm chằm vào gốc cây nơi hắn đang ẩn núp.
***
Sau 1 hồi lùng sục khắp đỉnh núi, đám học sinh 1 lần nữa quy tụ về nơi mà họ mới leo nên.
Dù đã căng mắt ra tìm kiếm, thậm chí lật tung từng hòn đá nhưng họ cũng chẳng thể phát hiện ra dấu hiệu nào của cửa ra. Không một ký hiệu, không 1 vết tích bất thường.
Các học sinh ngồi sụp xuống, họ cần phải được nghỉ ngơi, nhất là những người mang bệnh. Cơn hưng phấn nho nhỏ khi lên đỉnh chỉ có thể giúp họ có thêm chút sức lực nhưng khi nó qua đi thì mệt mỏi lại ập tới 1 cách mãnh liệt hơn.
Fred và George ngồi dựa lưng vào nhau. Fred nói:
“Chết tiệt thật! Rốt cuộc thì cái cửa ra nằm ở chỗ nào cơ chứ? Chúng ta đã tìm toàn bộ khu vực xung quanh miệng núi. Thậm chí còn lật tung từng tảng đá có thể lật.”
George thở hổn hển, anh giơ ngón tay lên giữa không trung quơ quơ, nói tiếp:
“Có lẽ cần tới ma thuật để kích hoạt. Nếu thế thì… ừm… Harry, chú mày đang làm gì thế?”