Trong văn phòng hiệu trưởng, Gs Dumbledore đang ngồi nhâm chi một ly trà, khuôn mặt trầm tư. Ông đang suy nghĩ về cách ứng đối thế nào với Thomas.
Quá một thời gian dài, Gs Dumbledore thở dài. Ông đưa tay lên bóp trán của mình. Trong quãng thời gian này Gs Dumbledore đã giả tưởng rất nhiều phương thức ứng đối với Thomas trong trường hợp cậu ta trở thành một Chúa tể Hắc ám mới nhưng tất cả đều không ổn, khả năng thành công của chúng quá thấp.
Khác với Voldemort, Thomas không thực sự có thứ gì khiến cậu ta thèm khát tới điên cuồng, cũng không có nhược điểm quá lớn trừ gia đình. Nhưng Gs Dumbledore chẳng bao giờ nghĩ tới việc dùng họ để đối phó với Thomas, thủ đoạn bỉ ổi đó không phải là thứ mà một người như ông sẽ làm, dù là trong bất cứ trường hợp nào.
“Quý ngài Hiệu trưởng đây lại đang nghĩ cách để đối phó với học sinh của mình sao? Đã nghĩ ra phương pháp gì hợp lý chưa?” – Một giọng nói mỉa mai vang lên.
Gs Dumbledore ngẩng đầu nhìn lên, với một vẻ mặt có phần uể oải, ông nói đáp:
“Đây không phải chuyện đùa thưa ngài. Ngài cũng đã biết tiềm lực của cháu ngài lớn tới đâu, và tiềm lực đó đã chuyển thành thực lực. Ngài có thể tưởng tượng được việc gì sẽ xảy ra nếu Thomas trở thành một Chúa tể Hắc ám mới?”
Người vừa lên tiếng trước, ngài Phineas Black lạnh lùng nhìn Gs Dumbledore:
“Không cần ngài nhắc nhở. Tuy ta chỉ là một bức họa nhưng ta cũng thừa đủ khả săn suy tính tới việc đó. Trái lại chính ngài mới cần phải lo lắng, một Chúa tể Hắc ám chưa chắc sẽ làm gì mấy bức tranh nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại đâu.”
Gs Dumbledore một lần nữa thở dài, ông có vẻ già nua đi rất nhiều sau sự kiện trên sân Quidditch lần trước:
“Tôi có thể không lo lắng sao? Nhưng tôi vẫn chưa thể tìm ra cách nào khả thi. Chỉ riêng cái khả năng liên kết thứ nguyên của cậu nhóc đó đã đủ khiến tôi không biết cách nào phá giải. Một khả năng mang tới vô tận tri thức thật là đáng sợ. Tôi thậm chí sẽ chẳng bất ngờ nếu Thomas biết lúc này tôi đang tính toán những phương pháp để đối phó với nó.”
“Chỉ vì một vài lần sai lầm mà ông bắt đầu đề phòng học sinh của mình sao Albus? Từ bao giờ mà phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại lại trở lên yếu đuối và mất lòng tin vào người khác như vậy?” – Một giọng nói già nua đột ngột xuất hiện trong phòng hiệu trưởng.
Gs Dumbledore nhìn lên, một con ma đang lơ lửng giữa không trung, một con ma ít di chuyển khỏi khu vực của mình nhất hôm nay lại tới tìm ông.
“Thầy tới gặp con 2 lần chỉ vì một học sinh. Con có chút ghen tỵ với thằng bé rồi.” – Gs Dumbledore nói: “Con không mất lòng tin vào Thomas, nhưng thầy cũng biết rồi đó. Những người càng nhạy cảm thì càng không chịu được kích thích. Và Thomas thì… nó thực sự quá nguy hiểm. Con không còn đủ sức lực và tinh lực để đối phó với một Chúa tể Hắc ám mới, một chúa tể Hắc ám hùng mạnh chưa từng có. Mà thế hệ hiện tại không có bất kỳ một ai có tiềm lực ngang với nó cả.”
Gs Binns nhìn sâu sắc Gs dumbledore, ông nói:
“Đừng có ngụy biện Albus. Ông còn ngụy biện rằng mình không mất lòng tin vào học trò sao? Ông lên nhớ rằng sai lầm của trẻ nhỏ thì người lớn phải chịu trách nhiệm nhiều hơn. Cái ông phải làm là quan tâm tới học sinh của mình nhiều hơn, tin tưởng và động viên nó chứ không phải là ngồi đây mà tính toán học sinh của mình. Việc làm ngu xuẩn đó chỉ đẩy học sinh của mình ra xa hơn, và khi đã không có thứ níu kéo nó sẽ bắt đầu lệch lạc.”
Gs Dumbledore im lặng, sau một quãng thời gian dài, ông thở ra một hơi, nhẹ giọng:
“Vậy con phải làm gì nếu Thomas thực sự trở thành 1 kẻ tàn ác. Ai sẽ là kẻ có đủ khả năng đối phó với nó?”
Gs Binns lạnh nhạt:
“Đó là nếu, không phải là thực. Nhưng cái cách làm của ông chắc chắn sẽ gia tăng khả năng tệ hại đó thành sự thật.”
Một tiếng thở dài vang lên, Gs Dumbledore sau đó chìm vào im lặng. Khác với Tom Riddle, ông chút rất nhiều tình cảm và sức lực vào Thomas. Việc cậu học trò bắt đầu đi lệch hướng thực sự khiến ông bị đả kích vô cùng nặng nề.
Gs Binns lơ lửng trên không quan sát người đã từng là học trò của mình. Thời gian luôn là thứ phép thuật khủng khiếp nhất. Phù thủy Vĩ đại nhất mọi thời đại giờ đây cũng chỉ là một ông lão già nua.
Gs Binns nhẹ giọng:
“Ông không cần phải đặt hết trách nhiệm lên mình như vậy. mọi người cần phải tự có trách nhiệm với chính thời đại mà họ đang sống. Còn ông, chỉ cần ông luôn cố gắng để không bỏ lại học trò của mình, cố gắng chỉ dẫn nó đi theo con đường đúng đắn là ông đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi. Ông đã chiến thắng 2 vị Chúa tể Hắc ám, không ai có quyền đòi hỏi ông phải làm nhiều hơn nữa.”
***
Harry, Ron và Hermione tiễn Thomas tới cổng trường, hôm nay là ngày mà cậu bạn của họ rời đi.
Harry nói:
“Xin lỗi. Chỉ vì mình mà cậu bị đình chỉ.”
Thomas nhìn Harry, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Đã nói bao nhiêu lần là không phải tại cậu. Mình có nguyên nhân khác khiến bản thân làm vậy.” Harry vẫn áy náy:
“Nói thế nào thì mình vẫn có một phần trách nhiệm. Nếu không phải mình hấp dẫn lũ Giám ngục tới thì…”
“Dừng!” – Thomas cắt ngang, cậu đã bắt đầu mất kiên nhẫn với mấy cái vụ kiểu này.
“Mình nói 1 lần và cũng là lần cuối cùng: đã là bạn bè thì đừng có mà áy náy mấy cái chuyện vớ vẩn như vậy. Chịu 1 chút rắc rối và việc bảo vệ bạn bè, cậu cũng sẽ chọn giống mình. Mà nếu cậu thấy áy nạy vậy thì chuyển thành động lực để mạnh mẽ lên đi. Đi tìm Gs Lupin và học bùa chú gọi thần hộ mệnh. Đến lúc đó thì lũ Giám ngục sẽ chẳng còn là vấn đề nữa. Thế nào?”
Harry gật mạnh đầu:
“Mình sẽ!”
Thomas vỗ vai Harry, nói:
“Cố lên. Hi vọng khi mình trở lại, cậu đã có thể gọi ra một thần hộ mệnh hoàn chỉnh.”
Thomas quay sang Hermione, hỏi:
“Cậu có gì muốn hỏi à?”
Hermione dường như có gì đó muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô chỉ lắc đầu, nói:
“Không có gì. Chúc cậu thượng lộ bình an.”
Thomas có chút giật mình nhìn sang Hermione, sau đó gật đầu. Thomas hiểu rằng Hermione đã nhìn ra gì đó bất thường trong lệnh đình chỉ lần này.
Ron lên tiếng cuối cùng:
“Khi cậu trở lại, bọn mình đảm bảo sẽ khiến cậu giật nảy cả mình.”
Thomas vẫy tay chào tạm biệt đám bạn và lên một chiếc xe ngựa do Vong Mã kéo để đi ra khỏi phạm vi của Hogwarts.
Trên xe, Thomas nhớ tới những gì mà Gs Dumbledore căn dặn: “Thầy không thể bắt con từ bỏ sự thù hận và phẫn nộ trong lòng. Thầy cho rằng mình không có tư cách để làm vậy. Thầy chỉ hi vọng con đừng vì chúng mà đánh mất sự vị tha của mình. Con là một phù thủy mạnh mẽ, thầy tin là con sẽ không bị những cảm xúc tiêu cực khống chế bản thân. Hãy hứa với thầy, con sẽ không để sự phẫn nộ và thù hận nắm giữ trái tim của mình. Con có nhiều thứ hơn là thù hận.”
Chống tay lên thành xe, Thomas nhìn cảnh vật xung quanh chày lùi về phía sau. Cậu ta đã dần bình tĩnh lại sau những giây phút xúc động ban đầu. Nhưng bình tĩnh lại không có nghĩa là sự thù hận đã biến mất, nó vẫn ở đó, âm ỉ và dai dẳng, chậm rãi gặm nhấm lấy linh hồn Thomas.
Chiếc xe Vong Mã nhanh chóng đưa Thomas ra khỏi phạm vi trường học. Cậu ta nhảy xuống xe, tiến tới vuốt nhẹ lên cái đầu đầy xương xẩu của hai “con ngựa”, khẽ thì thào:
“Cám ơn tụi bay đã đưa ta đến đây. Giờ thì tụi bay có thể trở về rồi.”
Hai con Vong Mã thở phì phì hai tiếng rồi lôi kéo chiếc xe ngựa quay trở lại trường học.
Một tiếng nổ vang, Thomas biến mất.
Trang viên nhà Walker, quản gia Alden đã đợi sẵn, 2 bên cạnh ông là Helena Walker và con gia trung thành của Thomas.
Thomas xuất hiện trong một tiếng nổ. Cả 3 người lần lượt lên tiếng chào hỏi, Thomas đang có tâm trạng không tốt nên chỉ nhàn nhạt gật đầu tỏ vẻ đáp lễ. Con gia tinh Jack tiến lên, cung kính nhận chiếc va ly trong tay của cậu chủ rồi lui ra sau.
“Ông Alden, ông đã có lịch trình tang lễ cụ thể của chị gái tôi chưa?” – Thomas hỏi.
Ông Alden lên tiếng:
“Ba ngày sau thi thể của cô Nguyệt sẽ được đưa trở lại tư gia. Sau đó…”
Thomas giơ tay cắt đứt câu trả lời của ngài quản gia. Cậu nói:
“Vậy là đủ. Ông hãy giúp tôi chuẩn bị sẵn máy bay… 2 người. Buổi trưa 2 ngày sau tôi sẽ lên đường.
Còn cô, Helena, đi mang Sirius Black tới đây cho tôi trước buổi trưa. Đi đi!”
Helena xoay người rời đi.
Ngài quản gia lúc này mới hỏi:
“Cậu chủ, cậu còn gì căn dặn không?”
Thomas khẽ gật đầu:
“Tôi sẽ cần yên tĩnh trong hơn 1 ngày. Trong thời gian đó, đừng cho ai tới quấy rầy tôi.”
“Như ngài mong muốn.” – Quản gia Alden cung kính lên tiếng rồi lui ra.
Căn phòng chỉ còn lại Thomas cũng những suy nghĩ tung bay của mình.
***
Sirius Black được đưa tới trước bữa ăn. Ông ta dùng đôi mắt tò mò đánh giá tòa nhà mang đậm phong cách Muggle hiện đại trước mặt, nơi hiện tại là nhà của chị gái mình.
“Ngài Black, hãy đi theo tôi, ông chủ đang chờ.” – Helena sau khi đợi Sirius trầm tư một thời gian mới lên tiếng.
“Xin lỗi. Chúng ta đi thôi.”
Helena dẫn Sirius đi tới phòng ăn, nơi đã bày sẵn 1 bàn tiệc lớn. Cô nói:
“Xin ngài hãy đợi một lát. Ông chủ sẽ tới sau ít phút.”