Gs dời tầm mắt trở lại với Harry, ông ôn tồn giải thích:
“Giờ con đã hiểu tại sao Thomas và đối thủ cậu ta lại đang chiến đấu theo một phương pháp hoàn toàn khác biệt với những gì mà con đã biết rồi chứ?”
Harry gật đầu, ánh mắt không dời khỏi cuộc chiến ở đằng xa:
“Con hiểu thưa GS. Cả hai người họ bắt buộc phải sử dụng những câu thần chú như vậy. Theo con, những câu thần chú mà Thomas và đối thủ của cậu ấy đang sử dụng thậm chí còn có tác dụng phòng thủ cho bản thân. Nếu như không thể sử dụng thần chú để ép lui đối thủ thì đòn tấn công của bản thân ngay lập tức có thể trở thành một sơ hở trí mạng. Điển hình như ma thuật sấm sét vừa rồi. Nếu đối thủ của Thomas không phản ứng nhanh thì có lẽ trận chiến đã kết thúc.”
Gs Dumbledore có phần ngoài ý muốn nhìn qua Harry, ý thức chiến đấu của Harry nhanh nhạy hơn bản thân ông tưởng.
Thomas bắt đầu gia tăng sức ép lên đối thủ của mình. Sau một quãng thời gian thăm dò, cậu biết rằng mình hoàn toàn có thể giết chết kẻ thù. Vấn đề tiếp theo là dùng bao nhiêu sức mạnh.
Thomas tin rằng những gì mình đã thể hiện là quá đủ để nhắc nhở với toàn thế giới sự tồn tại của bản thân. Nhưng nếu như quá tay, Thomas tin chắc sẽ bị chuyển hộ khẩu từ khu vực “những kẻ khó dây dưa” sang khu vực “những thành phần nguy hiểm cần quan tâm đặc biệt”. Mà Thomas thì không thích điều đó. Trước đây cậu ta đã yêu cầu GS Dumbledore dẹp bỏ việc ban thưởng huân chương Merlin cũng chỉ vì không muốn bản thân trở thành tâm điểm chú ý.
Mong muốn của Thomas là hợp lý, nhưng cậu ta không biết rằng, dù đã cố gắng hết mức để không để lộ quá nhiều, nhưng những thành tựu và sức mạnh mà bản thân sở hữu ở độ tuổi quá trẻ đã khiến bản thân được chuyển vào thành phần quan tâm đặc biệt từ lâu.
Thomas-B cũng không phải kẻ khoanh tay chịu chết. Hắn bắt đầu bỏ qua những phép thuật khác mà hoàn toàn lợi dụng thuật biến hình để tấn công và phòng thủ.
Với thân thể được biến hình từ Boggart, sử dụng phép thuật biến hình với Thomas-B dễ dàng như hít thở. Hắn có thể sử dụng là những phép thuật biến hình với uy lực kinh khủng mà lượng ma thuật tiêu hao chỉ ít ỏi như việc làm trôi nổi vài cái ghế nhỏ.
Thomas-B uyển chuyển di chuyển chiếc đũa phép, nhẹ nhàng như một người nhạc trưởng đang điều khiển dàn nhạc giao hưởng của mình. Chiếc đũa phép vốn thuộc về Hermione trong tay của Thomas-B nở rộ quang mang rực rỡ chưa từng có.
Dưới sự điều khiển của Thomas-B, hàng loạt những gai thép nhọn, vô số những xiềng xích với những xước mang rô sắc bén xuất hiện giữa hư không; xen lẫn với chúng là những chiếc kim nhỏ mà gần như vô hình giữa đám sắt thép khổng lồ. Chúng lấy một nhịp điệu và phương hướng hỗn loạn tấn công Thomas từ khắp mọi hướng với tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh. Tất cả như một cơn bão sắt thép khổng lồ bủa vây Thomas.
Thomas trong khoảnh khắc dựng lên hàng loạt lớp khiên trắn bảo vệ, đồng thời tiến hành phản công.
Thân hình Thomas nhanh chóng di chuyển giữa cơn bão sắt thép. Dựa vào sự linh hoạt và thần kinh phản xạ kinh người, Thomas nhẹ nhàng tránh né đòn tấn công của đối thủ. Nhưng những khiên bảo vệ thì không may mắn như vậy. Những chiếc kim thép liên tục đâm phá khiêm ma thuật với uy lực chẳng hề thua kém uy lực của một khẩu súng bắn tỉa V-94 của Nga.
Nhận quà mà không đáp lễ thì không phải phép. Thomas một bên tránh né, một bên phán đoán quỹ tích di chuyển của đối thủ.
Từ đầu đũa phép của Thomas, một tia sét đỏ rực xuất hiện. Sau đó, một cơn lốc khổng lồ được tạo thành từ sấm sét xuyên thẳng qua cơn bão sắt thép và nuốt gọn Thomas-B.
Cơn lốc sấm sét không chỉ phá tan cơn bão sắt thép, nó còn đục một cái lỗ khổng lồ, thông suốt qua ngọn đồi phía sau nó.
Uy lực của đòn tấn công chỉ kém chút nữa là phá tan kết giới ảo được bao bọc quanh khu vực Hogwarts, thật may mắn là Gs Dumbledore đã ra tay ngăn cản kịp thời. Nếu không, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật chắc chắn sẽ lại có 1 đêm mất ngủ.
Thomas-B bay vút ra khỏi cơn lốc, khiên ma thuật đã hoàn toàn bị đánh tan, trên người cũng tràn đầy vết thương nhỏ, bộ áo vest đang mặc cũng bị xét nát. Hắn đáp xuống cách Thomas không xa, cây đũa phép trên tay lấp lóe quang mang đỏ rực.
“Ignis Inferno!” – Thomas-B gầm lên. Một cột ngọn lửa đỏ sậm xuất hiện dưới chân của y, chồm lên như một con quái thú và lao vút về phía Thomas. Trên đường đi của nó, mọi vật bị hòa tan rồi bốc hơi trong nháy mắt.
Đáp lại bùa chú của Thomas-B là một luồng sấm sét màu xanh khổng lồ.
Hai câu thần chú chạm vào nhau giữa không trung, một quãng lặng nhỏ xuất hiện rồi một tiếng nổ lớn phát ra. Một quả cầu lăng lượng khổng lồ được tạo ra từ năng lượng từ hai câu thần chú. Ánh sáng xen lẫn giữa lam và đỏ thay phiên nhau chiếu sáng hai góc trời.
Những học sinh đều bị sức mạnh từ cuộc so đấu ép đến nghẹt thở, những học viên cấp thấp thậm chí bị ép nằm rạp xuống mặt đất; đa phần các học sinh năm nhất và một số ít của niên cấp 2,3 như Neville đã ngất xỉu. Các giáo viên đều ớn lạnh trước mức độ năng lượng khổng lồ đang được ngưng tụ.
Gs Dumbledore siết chặt đũa phép Cơm Nguội, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào để giảm thiểu tối đa thiệt hại.
Thomas cảm giác được đối thủ đã tới giới hạn, đây là thời điểm để kết thúc trận đấu. Thomas đẩy nhẹ đũa phép về phía trước, đồng thời đột ngột tăng mạnh thêm một bậc ma lực vận chuyển.
Thế cân bằng lập tức bị phá vỡ, thần chú của Thomas đẩy lùi thần chú của đối thủ, đồng thời mang theo quả cầu, nơi đang tích tụ nguồn năng lượng khổng lồ bay ngược về phía Thomas-B.
Đòn tấn công bất ngờ khiến Thomas-B không kịp tránh né, y chỉ kịp dựng lên vài lớp khiên chắn trước khi bị ma chú nuốt chửng.
Thân hình Thomas-B chật vật hiện ra, tứ chi chỉ còn lại duy cánh tay phải với đầy máu. Chiếc đũa phép trong tay cũng bởi vì siêu công suất vận tải ma lực mà tràn đầy vết rạn. Nhìn nó như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra thành từng mảnh.Thomas-B đến lúc này biết rằng bản thân không còn khả năng chiến thắng, nhưng vẻ mặt của y không có gì thay đổi. Thomas-B cho rằng dù không thể chiến thắng thì bản thân hoàn toàn có thể chạy thoát. Biến thành còn một hòn sỏi rồi tranh thủ tách rời linh hồn chui xuống lòng đất là một cách như vậy. Với khả năng xuyên thấu vật chất của linh hồn, Thomas-B hoàn toàn có thể chạy trốn, tìm một thân xác phụ thể và chờ thời cơ phục sinh.
Thomas-B ném mạnh cây đũa phép về hướng Thomas, người đang chậm rãi đi từng bước tới trước mặt mình.
Cây đũa phép bay tới, va phải khiên ma thuật của Thomas và nổ tung như một quả bom. Nó tạo ra một cột lửa với đường kính lên tới cả chục mét. Đòn tấn công này đã bao gồm gần như toàn bộ số ma lực còn lại của Thomas-B, y chỉ hi vọng nó có thể cầm chân đối thủ trong chốc nát để bản thân kịp biến hình.
Tuy nhiên, mọi sự không đơn giản như Thomas-B đã nghĩ.
“Sao thế? Không biến hình được nữa à?” – Giọng nói của Thomas vọng tới từ trong đám lửa.
Thomas-B nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, sắc mặt của y lúc này đã không còn giữ được vẻ bình thản ban đầu.
“Là câu thần chú lúc đó?”
Thomas bước qua đám lửa, những ngọn lửa cháy hừng hực xung quanh dường như chỉ là ảo giác, chúng thậm chỉ còn chẳng thể phá nổi một lớp khiên.
Thomas nhẹ lắc đầu:
“Mày thực sự mất trí rồi. Dùng thần chú lửa cấp độ đó để đối phó với tao… còn có hành động nào ngu xuẩn hơn vậy nữa không?”
Thomas-B lúc này đã lấy lại sự bình tĩnh của mình, y đứng thẳng người, hồi phục lại tứ chi, điều chỉnh lại y phục vốn đã rách rưới bởi cuộc chiến. Nhờ vào khả năng thiên bẩm của Boggart, Thomas-B dễ dàng tạo ra một bộ vest lịch lãm. Không những vậy, những vết thương trên người y cũng hoàn toàn biến mất. Mọi thứ như trở lại khi Thomas-B vừa xuất hiện.
Tất cả những người ở nơi đây, chỉ có 2 Thomas biết rằng cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc. Thomas-B đã cạn kiệt sinh lực để hồi phục, Thomas cũng sẽ không cho hắn có cơ hội để hấp thu sinh lực từ xung quanh. Mất đi đũa phép cùng khả năng tự do biến hình, Thomas-B cũng hoàn toàn mất đi khả năng chạy trốn.
Ngay khi Thomas-B thay đổi xong y phục, một loạt xiềng xích từ ánh sáng xuất hiện từ hư không, đâm xuyên qua người của y.
Thomas-B có thể cảm nhận được sinh lực của bản thân đang dần tan biến, thậm chí cả linh hồn cũng đang suy kiệt. Không có gì bất ngờ, đây lại là một ma thuật được Thomas sáng tạo dành riêng cho mình.
Khẽ nở một nụ cười, Thomas-B có thể cảm giác được sự “tôn trọng” của Thomas dành cho mình, hắn biết ngay cả Voldemort cũng không được Thomas chuẩn bị tiếp đãi kỹ càng tới vậy.
Thomas vung vẩy đũa phép, một bàn trà xuất hiện, con gia tinh Jack xuất hiện trong bộ Tuxedo mới tinh như thường lệ.Thomas đi đầu ngồi xuống, Thomas-B cũng không chậm chễ bao nhiêu.
Con gia tinh thành thạo bày hồng trà và bánh ngọt lên bàn rồi lập tức lùi lại phía sau, dùng cặp mắt lồi to tướng của nó, dè dặt cùng tò mò quan sát “2 cậu chủ”.
“Thưởng thức đi, đây chắc chắn sẽ là lần cuối mày được uống trà ở thế giới này.” – Thomas mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Thomas-B nhún vai:
“Jack, cho ta một ly kem! Kem hoa quả được cất ở ngăn tủ trên cùng.” – Quay sang Thomas: “Cậu không ý kiến chứ?”
Con gia tinh e dè nhìn qua Thomas, dựa vào kinh nghiệm phục vụ gia đình Walker lâu năm thì tủ kem của Thomas là cấm địa, ngoại trừ cậu chủ của nó thì không ai có quyền lấy kem ra khỏi đó.
“Đi lấy cho hắn, ta không keo kiệt tới mức không cho được kẻ sắp chết một ly kem.” – Thomas phân phó.
“Vâng thưa chủ nhân.” – Con gia tinh khom người cúi chào rồi biến mất.
Chỉ thoáng chốc, con gia tinh đã trở lại, mang theo 2 ly kem hoa quả hoa quả được trang trí vô cùng đẹp mắt. Nó mang ly kem nhỏ đặt trước mặt Thomas-B và cẩn thận để ly kem lớn trước mặt Thomas.
Thomas-B trợn mắt nhìn con gia tinh khiến cho nó run lẩy bẩy và co rúm người lại. Nhưng Thomas đã xoa đầu, cho con gia tinh một ánh mắt tán thưởng và ra hiệu cho nó lùi ra sau.
Và thế là một cảnh tượng quái dị xảy ra trong mắt thầy trò của Hogwarts khi họ tiến tới nhìn xem chuyện gì đang diễn ra: hai Thomas, một già một trẻ, một trong hai người đang mang xiềng xích, đang cùng ngồi ăn kem và trò chuyện như những người bạn, mặc dù trước đó chỉ ít phút cả hai vừa đánh nhau sống chết.
Gs Dumbledore tiến lên trước, thầy nở một nụ cười, hỏi:
“Ta có thể ngồi cùng không nhỉ?”
Thomas lập tức đứng dậy, kéo ghế mời “sư phụ” của mình, đồng thời phân phó con gia tinh:
“Jack, lấy cho thầy của ta một ly kem, vị quả mâm xôi!”
Nhìn ly kem ngồn ngộn trước mặt, Gs Dumbledore cười khổ:
“Con đang đánh đố lão già này hả?”
Thomas đưa tay gãi đầu cười gượng, cậu ta cũng không nghĩ là con gia tinh lại mang lên loại ly đặc biệt mà bản thân thường ăn, kích cỡ của nó thực quá khổ với một người già như Gs Dumbledore.
Các đó không xa, Ron dùng vẻ mặt quái dị hỏi Harry:
“Harry, cậu có nghĩ là các phù thủy hùng mạnh đều thích đồ ngọt không?”
Hermione chen ngang:
“Cậu khùng hả? Làm gì có chuyện vô lý như vậy.”
Ron chỉ vào ba người đang ăn kem ngon lành phía trước mặt.
Hermione cứng họng, Harry chép miệng:
“Mình chỉ dám chắc 1 điều, Voldemort tuyệt đối sẽ không ngồi ăn kem một cách vui vẻ như vậy.”