Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 217




Fluer trở lại trên khán đài, khuôn mặt của cô lúc này thật bình tĩnh. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Fluer dường như đã lột xác, từ một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.

Văn Đoàn nhìn qua Fluer, anh ta không khỏi cảm thán trước vận may của Tưởng Quốc. Thằng em trai của anh ta thực sự là quá xuất sắc, ngay cả bạn gái của cậu ta cũng mạnh mẽ đến đáng sợ.

Tưởng Quốc và Tư Đồ Tĩnh dường như trở lại thời điểm mà trận đấu bắt đầu, cả hai đều bất động đối mặt đối thủ. Nhưng lần này, bầu không khí còn nặng nề hơn trước đó vô số lần.

Một tia chớp xé ngang bầu trời như một dấu hiệu bắt đầu của trận đấu. Tưởng Quốc và Tư Đồ Tĩnh lao vút về phía đối thủ, vài cái hố nhỏ xuất hiện sau những bước chân của họ.

“KENG!” – Âm thanh chát chúa của tiếng kim loại va chạm, hai thanh kiếm vỡ vụn. Tưởng Quốc và Tư Đồ Tĩnh bị bật lùi về phía sau. Trong lần va chạm đấu tiên của cả hai, Tưởng Quốc là người có lợi thế về sức mạnh, thân hình của cậu ta chỉ khẽ lắc nhẹ một cái rồi đứng sừng sững lại chỗ. Còn Tư Đồ Tĩnh bị bắn ngược ra sau hơn 2 mét sau đó mất vài bước để trụ vững.

Tiếng lách cách vang lên nho nhỏ từ bàn tay cầm kiếm của Tưởng Quốc, cảm giác nhẹ nhàng trên bàn tay cầm kiếm xuất hiện báo cáo cho cậu ta kết quả của màn thăm dò bằng sức mạnh và tốc độ vừa rồi. Tưởng Quốc liếc nhìn qua những thanh kiếm xung quanh, chất lượng của chúng không tệ, nhưng vẫn dừng lại ở mức thép thường, đủ xiên chết người nhưng với một cuộc chiến đỉnh cao thì hoàn toàn có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.

Tư Đồ Tĩnh giống như Tưởng Quốc, không vội vàng đoạt công. Anh ta cũng cần thời gian để phân tích những gì vừa đạt được qua đợt thử sức vừa rồi. Tư Đồ Tĩnh có thể nhìn ra tốc độ của bản thân không thua kém Tưởng Quốc, nhưng về sức mạnh thì bản thân thua đối thủ quá nhiều. Tư Đồ Tĩnh nhanh tay cướp lấy một thanh kiếm dài cách mình vài mét, đó là một thanh kiếm dài hơn một mét, với lưỡi to tầm 3 ngón tay. Một thanh kiếm có hình dáng tương đối tiếp cận với thanh kiếm mà anh ta vẫn sử dụng.

Cùng lúc đó, Tưởng Quốc đã mang theo một thanh kiếm khổng lồ lao như bay về phía Tư Đồ Tĩnh.

Tư Đồ Tĩnh và Tưởng Quốc tiếp tục va chạm. Lần này, Tư Đồ Tĩnh không tiếp tục bị đánh bay như lần trước đó. Trong một khoảnh khắc khi hai thanh vũ khí va chạm, Tư Đồ Tĩnh khẽ chuyển động cổ tay của mình, thanh kiếm của anh ta lách khỏi lưỡi và chém mạnh vào mặt của thanh kiếm khổng lồ đang bổ về phía mình.

Thanh kiếm của Tưởng Quốc lệch sang một bên vì bất ngờ trúng đòn. Nhưng ngay lập tức, cậu ta giật mạnh thanh kiếm, nhằm thẳng vào cổ của Tư Đồ Tĩnh chém xuống.

Thanh kiếm khổng lồ trong tay của Tưởng Quốc, không khác gì một thanh kiễm gỗ nhỏ bé, lấy tốc độ nhah như chớp giật bổ xuống. Lúc này, hình dạng to lớn bất thường của nó là một ưu thế. Với khoảng cách hiện tại, nếu Tư Đồ Tĩnh không né đòn thì thanh kiếm của Tưởng Quốc sẽ chém bay đầu của anh ta trước khi kiếm của Tư Đồ Tĩnh đâm xuyên đối thủ.

Bất đắc dĩ, Tư Đồ Tĩnh chỉ có thể lùi lại để tránh né đòn phản công của Tưởng Quốc. Tư Đồ Tĩnh lùi lại phía xa, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Ngay từ lần va chạm đầu tiên Tư Đồ Tĩnh đã biết đối thủ sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc nhưng tới mức độ này thì thực giống như gian lận.

“Làm thế quái nào…” – Văn Đoàn vô ngữ. Anh ta có thể nhìn ra sức mạnh của Tưởng Quốc đang sử dụng là sức mạnh thuần cơ bắp. Nhưng thuần cơ bắp tới mức này thì.

“Là do dòng máu của Phượng Hoàng.” – Fluer lúc này lên tiếng. Sự áp đảo trong vài lần va chạm vừa rồi của Tưởng Quốc đã khiến cô an tâm không ít.

Văn Đoàn kinh ngạc nhìn qua. Fluer không rời mắt khỏi Tưởng Quốc, nói: “Anh ấy đã từng dung hợp máu Phượng Hoàng vào cơ thể. Phượng Hoàng có thể mang theo vật thể nặng hơn nó vô số lần mà vẫn bay lượn dễ dàng. Có lẽ nó đã mang lại cho anh ấy một vài sức mạnh đặc biệt.”

Văn Đoàn trợn mắt nhìn Fluer, anh cũng biết về vụ dung hợp máu Phượng Hoàng của Tưởng Quốc, nhưng đầu óc của Văn Đoàn lúc này hoàn toàn bị cuốn theo trận đấu nên không thể bình tĩnh mà phân tích như Fluer được.

Ông Nhân đưa tay ấn đầu Văn Đoàn xuống, nhìn chằm chằm vào một cô gái như vậy là vô cùng thất lễ, nhất là khi đó lại là em dâu của mình. Dù ông biết Văn Đoàn chỉ là ngạc nhiên, nhưng anh ta là người sẽ kế thừa vị trí trưởng tộc sau này, mọi hành động và cử chỉ cần phải vô cùng chú ý để tránh lời ra tiếng vào.

Dưới sân, Tưởng Quốc vẫn liên tục tấn công một cách áp đảo nhưng không gây được bất cứ kết quả đáng kể nào. Trái lại, Tư Đồ Tĩnh lại thành thạo đón đỡ nhưng đường kiếm với uy lực đáng sợ của cậu ta. Những vết thương nhỏ dần xuất hiện trên người cả hai giống như đang chứng minh cho sự ngang tài ngang sức của đôi bên.

Mỗi một lần thanh kiếm của cả hai tiếp xúc, Tư Đồ Tĩnh đều thuận theo lực đạo của Tưởng Quốc mà để kiếm của mình bị đẩy lùi đôi chút. Sau đó khi lực đạo của đối thủ đã giảm thì lập tức phản đòn, đẩy lệch đường kiếm và phản công.

Về phía Tưởng Quốc, cậu ta lợi dụng sức mạnh vượt trội của mình làm lợi thế để tấn công. Thanh kiếm khổng lồ trong tay cộng hưởng với quái lực của bản thân tạo ra những đòn tấn công với uy lực đáng sợ.

Tư Đồ Tĩnh dù phòng thủ vô cùng kín kẽ nhưng anh ta cũng không thể tránh né được hết những đòn tấn công tới tấp từ đối thủ của mình. Thủ lâu tất mất, Tư Đồ Tĩnh hiểu điều này hơn ai hết, nhưng những cơ hội phản công của anh ta thực sự không có quá nhiều hiệu quả. Tưởng Quốc luôn chặn đứng những đòn tấn công đó bằng những đòn lấy thương đổi tử. Tư Đồ Tĩnh chẳng ngu ngốc tới mức lấy mạng mình chỉ để đổi một vết thương chí mạng cho đối thủ.

Tư Đồ Tĩnh không thể không kinh ngạc với những gì Tưởng Quốc đang thể hiện. Không phải về quái lực khủng khiếp của cậu ta mà là khả năng chiến đấu, khả năng nắm bắt thời cơ trong chiến đấu chuẩn xác tới từng tích tắc.

Không chỉ Tư Đồ Tĩnh kinh ngạc với khả năng chiến đấu về võ thuật của Tưởng Quốc mà chính những người đang quan sát trên khán đài cũng kinh ngạc với diễn biến hiện tại.

Những người có thế lực đều đã điều tra về những người vào tới đây. Và trong tư liệu có thể thấy rằng Tưởng Quốc là một phù thủy vô cùng hùng mạnh, cái cách cậu ta chiến thắng vòng loại và chiến đấu nửa đầu trận đấu hiện tại cũng đã chứng minh điều đó.

Nhưng nhìn vào cái cách mà trận đấu hiện tại đang diễn ra, ai có thể tin được một người lại có thể toàn năng tới mức độ đó. Chiến đấu tầm xa với sức mạnh phép thuật ở trình độ hàng đầu thế giới, cận chiến vô song với quái lực khủng khiếp và bản năng chiến đấu hàng đấu. Sự đáng sợ của Tưởng Quốc càng gia tăng khi cậu ta vẫn còn rất trẻ. Nhiều người thuộc thế hệ đi trước bắt đầu lo lắng về tương lai khi Tưởng Quốc hoàn toàn trưởng thành.

Theo chiến đấu dần thăng cấp, âm thanh va chạm của sắt thép từ sân đấu bắt đầu vang vọng toàn đấu trường. Một cảm giác khó chịu, áp bách đến ngạt thở bắt đầu lan tỏa. Tất cả những người đang theo dõi trận đấu bắt đầu có một thể nghiệm ngột ngạt như ai đó đang siết chặt lấy trái tim của họ.

Văn Đoàn nắm chặt lấy ngực áo, trái tim của anh dường như bị cuốn theo nhịp độ của trận đấu. Nó như đang thít lại như có một bàn tay vô hình đang dần nắm chặt. Cách Văn Đoàn một người, phía bên kia của ông Nhân, Fluer cũng chẳng khá hơn, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã đầy mồ hôi do căng thẳng.

Ông Nhân vỗ nhẹ vai của Văn Đoàn và Fluer, kéo họ ra khỏi nhịp điệu của trận đấu.

Văn Đoàn hít thở không khí một cách hạnh phúc, anh hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy ông. Cảm giác căng thẳng đến phát điên này là sao? Con chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy trong đời.”

Ông Nhân, với một vẻ mặt nghiêm túc tới đáng sợ, nói: “Là sự đối cực trong võ thuật. Thằng Quốc và Tư Đồ Tĩnh, võ thuật mà chúng sử dụng đối lập như âm và dương. Hai võ giả một khi đủ trình độ, khi giao chiến với nhau, linh hồn của họ cũng giao chiến. Nhưng để có thể ảnh hưởng tới mức này, không đơn giản là trình độ võ giả và sức mạnh của cả hai cũng là một nhân tố quan trọng.”

Ông Nhân đưa tay chỉ về phía Tư Đồ Tĩnh, tiếp tục: “Cách Tư Đồ Tĩnh chiến đấu thiên về kỹ thuật. Hắn luôn dựa vào sự khéo léo của mình để triệt tiêu những đòn tấn công của thằng Quốc. Chính vì vậy dù em trai con có lợi thế tuyệt đối về sức mạnh nhưng Tư Đồ Tĩnh có thể dựa vào kỹ xảo của mình để hóa giải những đòn tấn công của nó.”

“Về phía thằng Quốc, nó cũng hiểu rõ lợi thế của mình. Các đòn tấn công của nó luôn có tốc độ và sức mạnh vượt chội. Và sức mạnh cùng tốc độ vượt trội đó khiến cho nó vẫn giữ vững thế hòa với một đổi thủ có kỹ thuật hơn xa mình.”

Ông Nhân thu tay lại, nhìn về phía Văn Đoán, nói: “Hai người, hai loại võ thuật, kiếm thuật hoàn toàn khác biệt. Tư Đồ Tĩnh là kiếm âm, thứ võ thuật phụ thuộc vào kỹ thuật, lợi dụng tối đa kỹ thuật và đầu óc của mình, lấy sức lực ít nhất để đạt tới hiệu quả lớn nhất. Tưởng Quốc là kiếm dương, thứ võ thuật phụ thuộc vào tốc độ và sức mạnh, lấy ưu thế sức mạnh và tốc độ nghiền áp đối thủ để giành chiến thắng.”

Fluer vội vàng lên tiếng: “Như vậy chẳng phải là Quốc đang rất nguy hiểm sao? Võ thuật của anh ấy hoàn toàn bị đối thủ khắc chế.”

Ông Nhân quay sang nhìn Fluer, sau đó lại nhìn xuống sân, ông nói: “Cháu đang mắc một sai lầm mà rất nhiều người không hiểu rõ về võ thuật đều mắc phải. Ta có thể nói với cháu, từ tình thế hiện tại, ta có thể chắc chắn thằng Quốc sẽ là người chiến thắng. Nhưng nó có thể giết được đối thủ hai không thì lại là một vấn đề khác.”