Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 189




Gã phù thủy từ từ lui lại gần một bình thủy tinh to lớn, trong đó một thân hình vặn vẹo không ra hình thù được nhấn chìm trong lượng lớn dung dịch màu lam. Trong khi lùi lại, đũa phép trong tay gã vẫn chỉ về phía trước, nhắm thẳng vào Samson.

Khi đã dựa sát vào bình thủy tinh, gã phù thủy hắc ám khẽ nhếch miệng cười. Nhanh như chớp, gã xoay người trốn ra phía sau của chiếc bình. Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là gã sẽ an toàn rút lui.

Nhưng sự việc không như những gì mà gã mong muốn, phép Độn thổ thất bại. Samson nhanh chóng bắt lấy khoảnh khắc mà gã phù thủy hắc ám ngây người, ông ta lướt tới, vung chân đá thẳng về phía gã.

Khi mà gã phù thủy hắc ám chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một cái chân to lớn đá bay. Gã có thể nghe rõ tiếng xương gãy của bản thân xen lẫn âm thanh vỡ vụn của thủy tinh.

“Expelliarmus” – Một tia sáng đỏ tươi đánh thẳng vào người của gã phù thủy, hất văng hắn vào tường và rơi rụng xuống đất, xụi lơ như một cái bao vải phá. Đồng thời, chiếc đũa phép trong tay của gã cũng tuột khỏi tay, bay lượn vài vòng trên không trung rồi rơi vào trong tay của Sergei Krikaleva.

Gã phù thủy hắc ám run lên nhè nhẹ, hắn cố gắng bò dậy, cố gắng để tranh thủ một chút xíu cơ hội mong manh với hi vọng lật lại thế cuộc.

Ngay khi gã phù thủy đang cố gắng xoay người, gã đột nhiên cảm giác trước mặt tối xầm. Gian nan ngẩng đầu, gã phát hiện một thân hình to lớn xuất hiện trước mặt, đôi mắt màu vàng kia khiến trái tim gã phù thủy buốt lạnh. Gã cầu xin với giọng run rẩy:

- Đừng… xin đừng… xin hãy rủ lòng thương…

Tiếng hét thảm thiết vang lên kèm theo âm thanh xé rách cắt đứt sự cầu khẩn của gã phù thủy. Samson bỏ ngoài tai sự cầu xin của gã phù thủy hắc ám, ông ta dùng đôi long trảo của mình xé rách tứ chi của gã như xé một con gà quay.

Sergei Krikaleva lúc này chậm rãi bước tới, cho gã phù thủy một bùa chú chữa trị để gã không mất máu quá độ mà toi mạng. Còn gã phù thủy hắc ám do không chịu nổi sự đau đớn đã ngất lịm.

Samson nhìn sang, nói:

- Tôi giao lại hắn cho ngài nhưng hi vọng ngài sẽ không để hắn chết được quá dễ dàng.

Sergei Krikaleva mỉm cười:

- Xin ngài yên tâm! Tôi đảm bảo yêu cầu nho nhỏ đó của ngài sẽ thành hiện thực.

Samson gật đầu, xoay người rời đi. Lúc này trong phòng thí nghiệm đã chứa đầy đàn em của Sergei Krikaleva. Họ đã được lệnh tập kết từ khi ông ta tới đây, nhưng để tránh cho bản thân cản trở thủ lĩnh của mình nên đều núp bên ngoài chờ cho trận chiến kết thúc. Dẫu sao thì họ chỉ là những con người bình thường, dù có cầm súng đạn trong tay thì cũng không có quá nhiều giá trị trong trận chiến của những kẻ phi nhân loại.

Samson tiến tới cửa ra vào. Ông ta muốn rời khỏi nơi này, nhìn những con người đáng thương bị mang ra làm vật thí nghiệm khiến cho sự phẫn nộ của Samson đạt tới đỉnh điểm. Ông ta sợ bản thân nếu còn ở lại đây sẽ không nhịn được mà ra tay làm thịt gã phù thủy hắc ám kia ngay lập tức.

Khi tới gần cửa ra vào, Samson nhìn thấy đứa bé chỉ điểm. Nó đang ôm lấy một cái bình thủy tinh và khóc không thành tiếng; bờ vai bé nhỏ của đứa bé run lên khe khẽ, cả người nó xụi lơ, dán vào cái bình thủy tinh khổng lồ trước mặt. Qua những lời than khóc của thằng bé, Samson có thể biết được, người bên trong đó là chị gái của nó.

Samson lặng lẽ đứng nhìn đứa bé, sau đó lại nhìn lên bình thủy tinh. Trong bình là một sinh vật mà ông ta vẫn có thể lờ mờ nhận được trước đó là một người con gái, còn dáng vẻ cụ thể đã không có khả nhìn ra nữa.

Samson lẳng lặng đứng nhìn đứa trẻ chỉ điểm. Tới khi nó khóc mệt lả, ông ta tiến tới, nhìn vào chiếc bình thủy tinh và hỏi:

- Đó là chị gái của nhóc?

Đứa bé trầm mặc, nó không để ý tới câu hỏi của Samson, chỉ tiếp tục thút thít khe khẽ. Samson nói:

- Ta rất lấy làm tiếc cho những gì đã xảy ra với hai chị em nhóc. Hãy cố nén bi thương mà sống tiếp cho thật tốt. Ta tin chị gái của nhóc cũng muốn như vậy.

Lúc này đứa bé không giữ được sự trầm mặt ban đầu nữa, nó gào lên:

- Im mồm! Ông rất lấy làm tiếc, ông tiếc cái gì? Ông biết cái quái gì! Ông làm sao mà hiểu được những gì tôi đang phải chịu…

Tới cuối cùng, giọng nó đã lạc đi trong tiếng khóc. Đứa bé quỳ rạp xuống, lạc giọng gào khóc.

Samson im lặng, sau một hồi, khi thấy cảm xúc của đứa trẻ có vẻ như đã ổn định lại đôi chút, ông ta nhìn về chiếc bình thủy tinh, nói:

- Có lẽ ta thực sự không hiểu được những gì mà nhóc đang phải chịu đựng.

Khẽ dừng lại, Samson liếc nhìn đứa trẻ, nó đang hướng đôi mắt đầy căm tức nhìn sang ông ta.

Samson xoay người qua, nhìn thẳng vào mắt của đứa trẻ, ông nói:

- Tuy ta có thể không hiểu được nỗi đau của nhóc, nhưng ta biết lý do mà nhóc phải chịu đựng nó.

Samson không để cho đứa trẻ xen vào, ông ta tiếp tục lý lẽ của mình:

- Là do nhóc quá yếu đuối! Cả nhóc, cả chị của nhóc cũng như tất cả những con người bị bắt làm vật thí nghiệm ở đây. Tất cả các người quá yếu, quá yếu nên không thể làm chủ vận mệnh của mình. Vì các người quá yếu nên mới bị bắt giữ, bị trở thành món đồ chơi trong tay của kẻ khác.

Đứa trẻ sau khi nghe những lời nó của Samson đã không còn khóc nữa, nó xụi người, ngồi bệt xuống đất như tất cả sức lực của nó đã biến mất.

Samson lúc này hỏi:

- Nhóc có muốn trở thành kẻ mạnh không?

Câu hỏi của Samson dường như gợi lên một cái gì đó trong lòng của đứa bé. Nó ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông ta. Đứa bé đó dùng đôi mắt đầy mê man nhìn Samson và hỏi:

- Trở thành kẻ mạnh? Tại sao tôi lại muốn trở thành kẻ mạnh?

- Để có thể làm chủ vận mệnh của mình! Để bi kịch của hôm nay không bao giờ xảy ra với nhóc nữa!

Đôi mắt của đứa bé vẫn mê man như vậy, với nó, có lẽ bản thân cũng không rõ tại sao mình phải mạnh lên, mình phải làm chủ cái gì. Nó đã chẳng còn lại gì cả. Thân nhân duy nhất của nó đã không còn, nó cũng còn gì thiết tha với cuộc sống này.

Samson ngồi xuống, để cho khuôn mặt của mình ngang bằng với thằng nhóc, ông ta nói:

- Nghe này nhóc. Con người ta chỉ thực sự chết đi khi không còn bất kỳ ai trên cõi đời này còn nhớ tới họ. Chỉ cần nhóc vẫn còn sống, thì cô ấy – Samson chỉ vào người con gái trong chiếc bình – vẫn còn sống. Cô ấy vẫn sẽ hiện diện trong tâm trí của nhóc. Nhóc đã nói gia đình mình không còn ai phải không? Như vậy thì nếu nhóc cũng chết đi thì sẽ không còn bất cứ ai nhớ tới hai người, cả cái chết lẫn cuộc đời của nhóc và chị mình sẽ trở thành một con số không tròn chĩnh. Nhưng chỉ cần nhóc còn sống, sống được thật tốt thì chị gái của nhóc vẫn sẽ tồn tại, trong tâm trí của nhóc và cả những người biết tới nhóc nữa.

Sau tràng thuyết giáo dài lê thê của Samson, ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt của đứa trẻ như một kỳ tích. Nó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ông ta và hỏi:

- Ông nói thật chứ?

Samson gật đầu chấp nhận. Đứa trẻ tiếp tục hỏi:

- Tôi có thể mạnh lên thật sao?

- Ai mà biết được.

- A! – Đứa trẻ ngây người, người đàn ông trước mặt nó vừa mới nói cái gì đó khác hẳn những gì ông ta nói ban nãy.

Samson nói:

- Ta có thể dạy nhóc, nhưng có trở thành kẻ mạnh hay không thì điều đó là do nhóc quyết định. Chí ít thì nếu nhóc cứ tiếp tục ngồi đây khóc lóc thì nhóc sẽ chẳng bao giờ khá lên được.

Đứa trẻ ngẩn người, nó cần chút thời gian để tiêu hóa những gì mà Samson nói. Sau một hồi, nó đứng dậy, lấy ống tay áo đã lấm lem của mình quệt ngang mặt lau đi hàng nước mắt trước đó còn chảy dài trên má. Bụi bẩn hòa lẫn nước mắt khiến khuôn mặt nó trở lên thật bẩn thỉu nhưng đôi mắt của nó dường như đang sáng hơn bao giờ hết.

Đứa trẻ khom người trước Samson, nói:

- Cảm ơn ngài! Con biết mình phải làm gì rồi.

Samson khẽ gật đầu, ông ta nói:

- Đi thu xếp cho người chị gái của nhóc đi. Những gã kia sẽ giúp nhóc làm việc đó. Nhóc có 3 ngày, sau 3 ngày ta sẽ rời đi, nếu nhóc tới muộn…

- Con tuyệt đối sẽ tới trước giờ!

Samson hài lòng gật đầu, ông ta phất tay cho đứa trẻ rời đi tìm người giúp nó thu dọn hậu sự cho người thân, còn bản thân cũng đứng dậy và tìm đường ra khỏi tòa nhà.

Khi Samson đi tới cửa phòng thí nghiệm, Sergei Krikaleva đã đứng đó chờ đợi, ông ta cười với Samson và nói:

- Ngài quả là một người tốt bụng!

Samson ngừng lại, sau vài giây, ông đáp:

- Tốt bụng? Không! Tôi chỉ ít khốn nạn hơn một chút mà thôi!

Sergei Krikaleva cười nhạt:

- Đứa trẻ đó có tài năng chứ?

- Có! Quan trọng hơn là sự đau khổ mà nó đã trải qua. Những kinh nghiệm đau thương này sẽ cho nó ý chí mà không mấy kẻ cùng tuổi của nó có được.

- Tôi thực sự chờ mong đó!

Thân ảnh của hai người dần biến mất cuối hành lang dài.