Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 179




Trong quán bar nhỏ, ánh đèn màu leo lét, cả quán chi có hai người thanh niên đang ngồi ở một góc. Không khí vắng lặng và có phần u uất.

Tưởng Quốc và Văn Đoàn đang ngồi nhâm nhi vài ly rượu. Hai người ngồi đây đã lâu. Trên mặt Tưởng Quốc đã có vẻ ngà ngà say. Cuộc chiến nho nhỏ vừa qua thực sự có ảnh hưởng không nhỏ tới tâm trạng của cậu ta.

Văn Đoàn không nhắc bất cứ gì về Lý Tâm Lan. Anh thực sự không muốn Tưởng Quốc có thêm bất cứ quan hệ nào với người phụ nữ đó. Theo quan điểm của Văn Đoàn, so với một người chị em của đất nước núi kề núi, sông liền sông thì 1 cô gái người Pháp vẫn là sự lựa chọn tốt hơn cho Tưởng Quốc. Có điều, theo những gì Văn Đoàn hiểu thì Tưởng Quốc chắc chắn sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy.

Sau một khoảng thời gian im lặng, Tưởng Quốc cuối cùng cũng lên tiếng:

- Anh không định nói cho em chút gì về tình hình của Lý Tâm Lan à?

Văn Đoàn nhàn nhạt hỏi lại:

- Nói gì. Nếu chú muốn biết thì tự đi tìm hiểu. Anh không muốn nói với chú bất cứ điều gì về cô ta.

Tưởng Quốc trầm mặc, sự tĩnh lặng một lần nữa bao trùm cả quán bar nhỏ. Sau một hồi, Tưởng Quốc tiếp tục:

- Trưa mai cô ấy sẽ lên máy bay trở về TQ. Sau này có lẽ sẽ không còn có cơ hội gặp lại.

- Đừng có nói với anh là mày tính đi tiễn cô ta?

Tưởng Quốc gật đầu.

Văn Đoàn nhìn sang, sau đó hỏi với giọng có phần giễu cợt:

- Sau tất cả những gì chú mày đã làm?

Tưởng Quốc im lặng, cậu ta cầm ly rượu trên bàn, uống cạn.

Văn Đoàn có phần tức giận trước thái độ của người em trai. Anh cao giọng:

- Mày tính làm gì hả em trai? Tính giữ cô ta lại, hay làm gì? Hối hận vì việc mình đã làm hay sao? Mày có nhớ anh đã nói gì không? Lúc đó mày tự tin lắm mà, giờ thì sao hả?

- Hối hận? Không! Nếu cho em cơ hội làm lại, em vẫn sẽ làm vậy.

Văn Đoàn hừ lạnh, những điều mà Tưởng Quốc nói hoàn toàn mâu thuẫn với những gì cậu ta đang làm.

Tưởng Quốc không để ý tới thái độ khó chịu của Văn Đoàn. Cậu ta hỏi:

- Anh có biết một trong những nguyên tắc vô cùng quan trọng của giả kim thuật là gì không?

Tưởng Quốc tự hỏi, tự trả lời:

- Đồng giá trao đổi. Em tin rằng nó luôn đúng, dù là trong giả kim thuật hay là cuộc đời này.

Tưởng Quốc tiếp tục uống thêm 1 ly rượu, cậu ta nói:

- Tình cảm cũng vậy. Tình cảm của một người trao đi sẽ cần nhận lại một tình cảm tương đương từ người khác. Dù là tình nhân, hay thân nhân cũng không khác biệt.

Văn Đoàn khẽ cau mày, anh thực sự không đồng tình với quan điểm của Tưởng Quốc. Theo nhận định của anh, những gì nó đang nói là rất tiêu cực.

- Tình cảm phải tới từ hai phía. Câu nói này thực sự vô cùng, vô cùng chính xác. Ví dụ như người thân đi. Ừm… cha mẹ trao cho con cái tình yêu thương, dạy bảo và sự bao bọc; con cái sẽ đáp lại bằng sự tôn kính, yêu thương, hiếu đạo. Nếu như hai bên mất cân bằng thì mối quan hệ giữa gia đình sẽ bất hòa. Tình yêu không ngoại lệ, nếu tình cảm từ đôi bên không tương xứng, mối quan hệ cũng sẽ không tồn tại được quá lâu. Vô cùng, vô tận những mối quan hệ trên thế giới này đều như vậy. Lý Tâm Lan yêu em thực lòng, em có thể cảm nhận được điều đó. Cô ấy cũng thực sự lấy được cảm tình của em. Nhưng cảm tình đó không cân bằng với tình cảm của em, em không yêu cô ấy nhiều như cô ấy tưởng, vì vậy quan hệ đôi bên sụp đổ. Hơn nữa, khi cô ấy quyết định bán em cho Lý Hạo, em cũng lợi dụng cô ấy chơi chết bọn nó. Công bằng, đồng giá…

Lời nói của Tưởng Quốc không quá rõ ràng, nhưng Văn Đoàn có thể hiểu ra ý nghĩ của cậu ta. Sau một hồi, anh hỏi:

- Thế em tính thế nào?

Tưởng Quốc ngả người ra sau, đưa tay vuốt ngược mái tóc bạc trắng của mình, nói:

- Đến gặp một lần. Cũng cho mối quan hệ này một kết thúc.

Sự phiền muộn thoáng xuất hiện trong đôi mắt của Tưởng Quốc và rất nhanh biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng, bình thản như chưa từng có việc gì xảy ra.

Văn Đoàn đưa tay vò đầu, anh thở dài, nói:

- Thôi được. Ngày mai anh sẽ giúp chú xử lý những việc xung quanh. Nhớ là đây là lần cuối đó.

Nói xong, Văn Đoàn uống cạn ly rượu trong tay, miệng làu bàu:

- Anh chắc cũng điên mẹ nó rồi!

Tưởng Quốc cười, vỗ vai Văn Đoàn. Cậu cảm thấy bản thân thực may mắn bởi bản thân có những người bạn, những người anh em tuyệt vời, họ sẵn sàng cùng cậu là những việc điên rồ và ngu ngốc. Đối với Tưởng Quốc, họ còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, dù là những tạo vật ma thuật quý hiếm nhất cậu đang sở hữu cũng không thể sánh bằng.

Tối hôm đó, Tưởng Quốc không biết bản thân trở về bằng cách nào. Khi mở mắt vào sáng hôm sau, đầu cậu đau như búa bổ.

Mất nửa tiếng đồng hồ để làm bản thân tỉnh táo, Tưởng Quốc dò tìm vị trí của Lý Tâm Lan, cậu ta thi triển phép tàng hỉnh và “Độn thổ” tới sân bay. Tưởng Quốc nhanh chóng tìm thấy Lý Tâm Lan giữa biển người đông đúc. So với lần gặp mặt gần nhất, cô đã trở lên vô cùng tiều tụy. So với lần đầu gặp mặt, Lý Tâm Lan hiện tại khoác trên mình một chiếc áo thun trắng, dưới thân mặc một chiếc quần jean xanh. Trái ngược với bộ trang phục đầy hơi thở thanh xuân, đầu tóc của cô rối bời, khuôn mặt tái nhợt như người mới qua cơn bạo bệnh.

Tưởng Quốc lẳng lặng đứng từ xa nhìn lại, cậu hoàn toàn không có ý định gặp mặt. Có một giọng nói trong đầu nói cho Tưởng Quốc, rằng thời gian sẽ nhanh chóng xóa nhòa đi tất cả, rằng cuộc gặp gỡ của cả hai chỉ là sai lầm.

Tưởng Quốc đứng yên như hóa đá, ánh mắt trống rỗng, nhìn theo máy bay mang Lý Tâm Lan đi khuất trong mây, miệng cậu khẽ lẩm nhẩm:

- Tạm biệt!

Lý Tâm Lan ngồi thất thần, khuôn mặt tiều tụy khiến người thương tiếc. Bên cạnh cô là một chàng trai trẻ, có khuôn mặt tuấn tú. Anh cũng đã chú ý tới tình trạng của Lý Tâm Lan, không biết tại sao, khi nhìn thấy cô, tầm thần anh đột nhiên rung động. Chàng trai cảm giác được, sau hơn hai mươi năm, trái tim anh bắt đầu rung động.

Anh chủ động bắt chuyện với Lý Tâm Lan, nhưng đáp lại anh là câu trả lời đầy lễ phép nhưng thực tế lại xa cách ngàn dặm của cô. Chàng trai không bỏ cuộc, sự xa cách của Lý Tâm Lan càng gợi lên ham muốn chinh phục trong lòng của anh. Anh nhận ra Lý Tâm Lan đang tổn thương, nhưng anh tin bản thân có thể khiến cô mở lòng.

Lý Tâm Lan, sau khi nhã nhặn từ chối thiện ý của người bên cạnh, bắt đầu thẫn thờ nhìn ra bầu trời. Những áng mây bay quanh khung cửa kính như mang theo những ưu tư của cô bay đi với chúng. Lý Tâm Lan hồn nhiên quên đi xung quanh, thả tâm hồn của mình trôi theo những đám mây.

Bất chợt, Lý Tâm Lan phát hiện ra một tấm màng trong suốt đã che phủ cô từ lúc nào. Cô giật mình quay sang bên cạnh, chàng trai ngồi kế bên đã biến mất tự bao giờ, thay vào đó là một người thanh niên đang ngồi đó. Khuôn mặt kia hiện giờ luôn ám ảnh cô trong mỗi cơn ác mộng không hồi kết.

Gương mặt mới lấy lại tinh thần của Lý Tâm Lan biến sắc, trong đôi mắt của cô tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi khi nhìn thấy sự xuất hiện của người bên cạnh. Làm sao mà cậu ta lại có mặt trên chuyến bay này?

Ngay khi Lý Tâm Lan tính hỏi gì đó, một bàn tay đã đẽ lên môi cô. Người thanh niên trước mặt khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, vui vẻ. Nhưng nụ cười đó lại khiến cho trái tim của Lý Tâm Lan lạnh buốt. Người thanh niên thì thào:

- Bình tĩnh nào. Không có gì phải sợ hãi cả. Nhắm mắt lại, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, hít vào… thở ra… đúng rồi. Thư giãn, thả lỏng cơ thể, hiện tại em đang rất mệt mỏi, em muốn ngủ một giấc thật sâu, thật sâu… tới khi mở mắt ra sẽ không còn bất kỳ sợ hãi nào nữa…

Lời nói kỳ quái của người thanh niên mang theo một loại ma thuật nào đó, âm điệu của cậu ta chợt cao chợt thấp, hư ảo, phiêu miểu… Lý Tâm Lan chợt có cảm giác bất an, nhưng rất nhanh chúng biến mất. Theo lời thì thào của người thanh niên, đôi mắt của Lý Tâm Lan bắt đầu nặng nề. Cô chìm dần vào giấc ngủ.

Người thanh niên nhìn Lý Tâm Lan nặng nề chìm vào giấc ngủ, người thanh niên nhẹ nhàng vỗ tay, phủi đi lớp bụi không tồn tại trên đó. Nụ cười vẫn luôn thường trực trên đôi môi của anh ta. Tuy nhiên, trong đôi mắt của người thanh niên hoàn toàn là một mảng lạnh băng. Không có bất cứ cảm xúc nào trong đó dù chỉ là thoáng qua trong tích tắc. Người thanh niên thì thào:

- Vĩnh biệt!

Thân ảnh của người thanh niên tan biến như chưa bao giờ xuất hiện.

Tưởng Quốc trở về khách sạn khi trời đã tối, Văn Đoàn đã đợi sẵn cậu tại phòng ăn. Tưởng Quốc buông người ngồi xuống bên cạnh Văn Đoàn, khuôn mặt của cậu nhẹ nhàng như mới chút được gánh nặng to lớn.

Văn Đoàn đưa Tưởng Quốc một ly nước, cậu ta cầm nó lên và uống cạn. Văn Đoàn hỏi:

- Sao rồi?

Tưởng Quốc nhẹ nhàng cười:

- Cô ấy đi rồi.

- Chú mày có nói được gì không?

Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:

- Em không gặp cô ấy.

Văn Đoàn ngạc nhiên nhìn sang, anh hỏi:

- Cái gì? Không gặp mặt thì mày tới làm cái quái gì?

- Em cũng không biết. Lúc đó, có gì đó nói với em rằng gặp còn không bằng không gặp. Thời gian sẽ nhanh chóng xóa đi tất cả thôi.

- Thế thì chú mày biến đi đâu mà giờ này mới về?

Tưởng Quốc cười, phẩy phẩy tay:

- Mấy khi được tự do, lượn lờ đi dạo chút chơi. Tiện thể ăn uống chút đặc sản của đất N ấy mà.

- Mày đi đánh lẻ mà không mang gì về cho anh em hả mày?

Tưởng Quốc giật mình, cậu ta nói:

- Chết! Em quên. Lần sau em sẽ mang về cho anh mấy cái giấy gói.

Văn Đoàn cười, thằng em trai có vẻ như đã vui vẻ trở lại, như vậy sự việc có vẻ như đã thực sự kết thúc.

Nụ cười trên mặt Văn Đoàn đột ngột cứng lại khi nhìn lên màn hình ti vi. Bản tin cuối ngày đang đưa tin, trên đó, một chiếc máy bay xuất hiện trên màn hình, có điều nó đã không còn toàn vẹn.

Trên ti vi, bản tin chiều đang đưa tin mới nhất, trên đó là một chiếc máy bay đã nổ tung thành từng mảnh, những mảnh vỡ vẫn đang bốc khói nghi ngút. Theo bản tin, tất cả những hành khách không còn ai sống sót.

Văn Đoàn nhìn sang bên cạnh. Khuôn mặt của Tưởng Quốc đã hoàn toàn tái nhợt, bàn tay cầm ly nước đang run rẩy. Qua nét mặt của Tưởng Quốc, anh đã biết, chiếc máy bay đó chính là chiếc máy bay chở Lý Tâm Lan trở về. Văn Đoàn gọi với giọng đầy lo lắng:

- Quốc! Quốc! Tỉnh lại! Tỉnh lại!

Tưởng Quốc giật mình, cậu bỏ ly nước lại bàn, cười một cách gượng gạo. Cậu nói:

- Xin lỗi! Em muốn yên tĩnh một lúc.

Tưởng Quốc tập tễnh rời khỏi căn phòng. Cậu thất hồn lạc phách đi giữa hành lang, nước mặt chảy dài trên mặt. Hình ảnh của Lý Tâm Lan lại hiện lên trong ký ức. Tưởng Quốc không thể tưởng tượng được rằng, lần tạm biệt này thực sự lại trở thành vĩnh biệt.

Văn Đoàn nhìn bóng lưng tiều tụy của Tưởng Quốc biến mất sau cánh cửa, khẽ thở dài. Lần này thực sự là một kết thúc, nhưng thực sự là cái kết mà không ai mong muốn. Văn Đoàn gọi một ly rượu, uống cạn nó và rời khỏi căn phòng.

P/s: Những chương tiếp theo sẽ sớm lên sóng