Tưởng Quốc phẩy phẩy tay:
- Em không có thèm khát tới mức đó. Chỉ là thấy cô ta khá thú vị nên giao hữu chút thôi.
Văn Đoàn gật đầu:
- Nếu thế thì cũng được. Có điều em phải cẩn thận đấy. Lòng người khó lường.
Tưởng Quốc cười xòa, cậu vỗ vai Văn Đoàn:
- Em biết rồi. Anh không cần phải lo đâu. Em chứ có phải ai đâu mà sợ.
Văn Đoàn không tiếp tục nói thêm về vấn đề này. Anh rõ ràng tính cách của Tưởng Quốc, không có bằng chứng thuyết phục thì không ai có thể thay đổi ý kiến của cậu ta, dù đó là chí thân đi nữa.
Đột nhiên Văn Đoàn hỏi:
- Thế còn người yêu của chú thì sao?
Nụ cười của Tưởng Quốc cứng đờ. Cậu ta trả lời với giọng không chắc chắn:
- Ờ thì… Cô ấy… cô ấy đâu có ở đây, phải không? Em chỉ cần bí mật chút là sẽ không có vấn đề. Hơn nữa, chỉ vài ngày thôi.
Văn Đoàn nhìn Tưởng Quốc với ánh mắt nghi ngờ:
- Chú mày lại đang toan tính gì đó?
Tưởng Quốc khẽ cười:
- Toan tính gì. Vui chơi chút xíu mà thôi.
- Đừng có dẫn lửa thiêu thân là được.
Tưởng Quốc cười nhạt, hai anh em kết thúc chủ đề không có đáp án này.
Sau khi cả đội thích ứng xong với đôi giày, tất cả rời khỏi phòng thí nghiệm. Hiện tại đã là hơn 5 giờ chiều, cả đội sẽ có thời gian nghỉ ngơi, hoạt động tự do trước khi bước vào trận chiến sáng mai.
Văn Đoàn cùng ba người Minh Vương, Minh Tuấn và Mỹ Quyên rời khỏi phòng. Trên đường đi, Mỹ Quyên chậm lại phía sau, cô nói với Văn Đoàn bằng giọng chỉ hai người nghe thấy:
- Em đã nói chuyện với Quốc chưa?
Văn Đoàn khẽ gật đầu:
- Không có vấn đề gì đáng lo đâu. Nó biết bản thân đang làm gì.
Mỹ Quyên cau mày:
- Tốt nhất là như vậy. Chị lo là Quốc bị nhầm lẫn về lối sống giữa phương đông và phương tây. Ở chỗ chúng ta, nhất là TQ, việc một cô gái chủ động tiếp xúc rồi yêu nó nhanh như vậy thực khó tin. Chị không thể nghĩ ra lý do nào khác trừ cố tình tiếp xúc với mưu đồ bất chính.
Văn Đoàn nói khẽ:
- Qua lần nói chuyện ban nãy, em tin Quốc nó có suy tính của riêng mình. Chúng ta không cần phải can thiệp quá sâu kéo biến khéo thành vụng.
Mỹ Quyên giật mình nhìn sang Văn Đoàn. Cô chợt hiểu ra, Tưởng Quốc đang có tính toán gì đó. Mỹ Quyên không tiếp tục hỏi thêm bất cứ điều gì, cô biết rõ cái gì bản thân có thể, cái gì không thể can thiệp. Hiện giờ cô chỉ đang trong thời gian thử thách, chưa phải thành viên chính thức, quản quá nhiều việc dễ dẫn tới sự phản cảm của Tưởng Quốc.
Bảy giờ tối, Tưởng Quốc đi tới điểm hẹn. Tại đó, có một cô gái mặc váy trắng, với mái tóc dài quá eo đang đứng đợi cậu dưới một gốc cây. Cô gái đứng đó, đôi mắt của cô phảng phất sự u buồn nhàn nhạt, ánh mắt phiêu hốt nhìn vào khoảng không vô định. Không khí xung quanh cô như được bảo trợ bởi sự tĩnh lặng, chúng hình thành một vòng bảo vệ vô hình khiến cô gái trở thành tâm điểm giữa dòng người. Dòng người hối hả, xe cộ ngược xuôi, tất cả những âm thanh hỗn tạp đó dường như không thể xông phá bầu không khí kỳ lạ đang vây quanh người con gái xinh đẹp đó.
Dòng người xuôi ngược, dù nam dù nữ, đều không kiềm được quay đầu ngắm nhìn người con gái xinh đẹp. Nhưng dường như có một sự ăn ý giữa tất cả mọi người, không ai tiến lên bắt chuyện. Tất cả dường như không ai lỡ phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng tuyệt đẹp xung quanh cô. Hoặc giả, ánh mắt u buồn, nhìn về xa xăm của cô cũng như đang cự tuyệt bất cứ sự tiếp xúc nào xa lạ.
Tưởng Quốc dừng lại cách điểm hẹn không xa, cậu đứng đó lẳng lặng ngắm nhìn Lý Tâm Lan. Sau một hồi, Tưởng Quốc nở một nụ cười nhẹ nhàng, tiến tới, đứng sánh vai cô. Tưởng Quốc nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì khiến em buồn lòng sao?
Lý Tâm Lan quay sang nhìn Tưởng Quốc, cô nhìn thật chăm chú vào khuôn mặt của cậu. Sau một hồi, Lý Tâm Lan nói với Tưởng Quốc bằng một giọng tiếng Anh không quá tiêu chuẩn:
- Em nhớ anh!
Tưởng Quốc sững sờ, câu trả lời của Lý Tâm Lan khiến cậu khá bất ngờ, dù sao thì một người con gái phương đông, tại thời điểm này, lại có thể to gan lớn mật, thẳng thắn nói lời yêu thương nhung nhớ là một việc Tưởng Quốc chưa từng nghĩ tới. Nhất là những lời nói đó lại được nói ra từ miệng của một người con gái mang khí chất như Lý Tâm Lan, sự đối lập to lớn giữa lời nói và khí chất con người khiến Tưởng Quốc bị rung động thật mạnh.
Tưởng Quốc lấy lại tinh thần, cậu mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt của người con gái đang đứng bên cạnh:
- Anh cũng rất nhớ em.
Hai người đứng đó, sự tĩnh lặng lần nữa bao phủ bầu không khí xung quanh. Ánh mắt thay cho lời muốn nói. Ánh đèn đường lung linh phủ lên đôi nam nữ một màn sáng mờ ảo. Những người còn để ý tới hai người đột nhiên có cảm giác đôi nam nữ này như không thuộc về thế giới của họ. Hai người thật mông lung, mờ ảo; và khí chất của họ dường như hoàn toàn tách biệt với toàn bộ thế gian.
Sau một hồi, Tưởng Quốc đưa tay ra, cậu nói:
- Chúng ta đi thôi. Mỗi giây, mỗi phút chúng ta bên nhau đều là vô giá, anh nghĩ nên tận hưởng nó theo một cách khác hơn là đứng đây nhìn nhau. Em thấy sao?
Lý Tâm Lan đưa tay nắm lấy tay của Tưởng Quốc, cô mỉm cười, khẽ gật đầu:
- Đi thôi. Chỉ cần cùng nhau.
Nụ cười của Lý Tâm Lan, dù chỉ rất nhẹ nhàng, nhưng nụ cười đó dường như mang tới một cơn gió, thổi tan đi tất cả những nặng nề, táo bạo trong tâm hồn của những người may mắn nhìn thấy nó và khiến họ bình tâm trở lại.
Dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của những người xung quanh, đôi trai gái trẻ tuổi dắt tay nhau, sánh bước tiến lên. Và thoáng chốc thì hoàn toàn mất dấu trong tầm mắt của những người đi đường.
Tưởng Quốc và Lý Tâm Lan đi tới một nhà hàng bán đồ ăn TQ. Tại đó, hai người chọn một gian phòng riêng. Tưởng Quốc ngồi xuống bên cạnh Lý Tâm Lan. Cậu nắm lấy tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ chỉ có hai chúng ta. Em có thể cho anh biết điều gì khiến em buồn rầu như vậy được không?
Lý Tâm Lan nhìn Tưởng Quốc ngây người, cô có rất, rất nhiều lời muốn nói với người mình yêu nhưng có gì đó khiến cô nghẹn ngào nói không nên lời. Cô cúi đầu xuống, tránh né không nhìn vào đôi mắt của người con trai đang ngồi cạnh.
Tưởng Quốc lẳng lặng chờ đợi. Cậu tin người con gái kia rồi sẽ nói hết cho cậu những gì cô muốn nói. Lý Tâm Lan kiên cường hơn vẻ ngoài mềm mại của cô rất nhiều.
Qua một hồi, Lý Tâm Lan ngẩng đầu lên, sự do dự trong mắt cô đã biến mất. Lý Tâm Lan nhìn thẳng vào mắt của Tưởng Quốc, nói:
- Đừng tham gia cuộc thi nữa được không? Cả hai chúng ta.
"A" - Tưởng Quốc ngây người, cậu dở khóc dở người. Tưởng Quốc thực không biết phải nói gì. Chỉ là cuộc giao lưu thôi mà, có cần phải nghiêm trọng vậy không? Bản thân Tưởng Quốc đã nghiêm túc lắm rồi nhưng có vẻ như nó vẫn diễn chưa đủ sâu thì phải.
Lý Tâm Lý thấy Tưởng Quốc im lặng, cô gấp gáp:
- Chỉ là một cuộc thi đấu giao hữu thôi mà. Chúng ta đâu nhất thiết phải tham dự, phải không? Hai chúng ta có thể làm khán giả, như vậy cả hai sẽ không phải trở thành kẻ thù. Em không muốn phải chiến đấu, nhất là chiến đấu với người em yêu.
Tưởng Quốc dùng cặp mắt cưng chiều nhìn Lý Tâm Lan. Cậu mỉm cười, nắm lấy tay của Lý Tâm Lan, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng đầy chắc chắn và chân thành, an ủi cô:
- Em bình tĩnh. Nghe này… đây chỉ là một cuộc thi. Chúng ta chỉ là thi đấu, thi đấu thôi. Huống hồ, chúng ta chưa chắc sẽ phải đối đầu nhau.
Lý Tâm Lan dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tưởng Quốc. Nhưng cô chưa hỏi gì thì Tưởng Quốc đã tiếp tục, cậu ta luôn như vậy, luôn hiểu những gì mà cô muốn, mà không cần cô phải nói ra, và luôn giải quyết được những nghi hoặc và lo lắng một cách hoàn hảo nhất.
Ở bên cạnh Tưởng Quốc, Lý Tâm Lan luôn cảm nhận được sự an toàn và quan tâm mà từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ nhận được. Cảm giác ấm áp này khiến cô trầm mê trong đó không tự kiềm chế nổi.
- Cuộc thi không yêu cầu nhất thiết là phải phân chia theo đoàn đội ban đầu.
Ánh sáng trở lại với đôi mắt của Lý Tâm Lan, cô run giọng hỏi:
- Ý anh… ý anh là…
Tưởng Quốc cười tươi, ánh mắt tràn đầy tự tin:
- Em có thể tham gia tổ đội của anh. Anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tới em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cuộc thi này.